Chương 23

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối mặt với

sự

khıêυ khí©h của Khương Doanh, Tống Dật Hàng rất thong thả: “Lương Cầm ít tiếp xúc với xã hội, tính cách lại đơn thuần, tự nhiên tôi

sẽ

nghĩ cách bảo vệ



ấy, Khương tiểu thư

không

cần đa tâm quá nhiều.”

Tống Dật Hàng

nói

xong, thỉnh thoảng nắm vai Hứa Lương Cầm, lúc lại vuốt tóc

cô, khiến Hứa Lương Cầm rúc cổ trốn

đi.

“trên

người em có sâu à?” Tống Dật Hàng lôi thẳng tay



ra, có chút mất hứng.

Người này đúng là đa nhân cách, này

anh

trai, ba ngày trước tôi với

anh

còn cãi nhau ầm ĩ đấy, mất trí à? Ngay lúc này lại còn vuốt ve thân mật, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhất định Khương Doanh

đang

nghĩ là



lừa



ấy!

“Lương Cầm, đến đây uống với

anh

một

chén nào, hôm nay trong người em có thứ gì quý giá

không?

thật

ra trong ví

anh



không

ít tiền, nếu

không

thì

em trông hộ

anh

nhé, ha ha....” Mạnh Tề cười ha hả đưa ly rượu cho Hứa Lương Cầm, lại trêu đùa, đồng thời

anh

cũng rất tò mò việc



gái

nhỏ

này ở cùng với Tống Dật Hàng, hơn nữa có vẻ như hai người thân thiết hơn khá nhiều.

Hứa Lương Cầm xấu hổ nhanh tay cầm ly rượu: “anh

Mạnh đừng đùa nữa, lần trước là em uống say mà.”

“Em ăn cơm chưa?” Tống Dật Hàng cúi đầu hỏi, đôi môi ghé vào tai Hứa Lương Cầm

nói.

Hứa Lương Cầm hít sâu: “Có ăn

một

ít.”

“Dương Hoa, Lương Cầm chưa ăn cơm này.” Tống Dật Hàng

nói

một

tiếng.

Dương Hoa nhận lệnh đứng lên: “Này, tớ miễn phí rượu

thì

cũng thôi

đi, còn muốn tớ làm đầu bếp nữa sao? Số tôi khổ quá mà!”

“Cậu cứ

đi

nấu cơm

đi, hôm nay tớ cũng vẫn trả tiền như bình thường thôi.” Tống Dật Hàng phất tay với Dương Hoa, lúc này Dương Hoa mới vui vẻ rời

đi.

Hứa Lương Cầm chờ Dương Hoa làm cơm xong

thì

đưa đến trước mặt

cô,



cũng

không

có cách nào tiếp xúc với Khương Doanh nữa, chỉ buồn bực ngồi ăn, nghe Tống Dật Hàng

nói

chuyện

thì



cũng chẳng hiểu là

đang

nói

gì, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ rồi nhìn Khương Doanh,

không

biết là phải giải thích như thế nào

thì

cậu ấy mới

không

tức giận đây.

“Thời gian

không

còn sớm nữa, muốn lên tầng cao nhất ngắm sao

không?” Dương Hoa nhìn Tống Dật Hàng hỏi.

Tống Dật Hàng lắc đầu: “không

đi.”

“Nếu cậu

không

đi

thì

tớ cũng

không

bảo họ mở trần nhà nữa.”

Tống Dật Hàng gật đầu: “Cậu tìm người đưa Khương tiểu thư về

đi, cậu

không

uống rượu

thì

đưa tớ với Lương Cầm về nhà.”

“Lại còn muốn làm khổ tôi nữa à.” Dương Hoa

không

tình nguyện oán thán.

“Tớ nhập

một

con xe gì cậu

không

biết à? Chỉ có hai người ngồi

thì

ba người ngồi cũng chẳng sao đâu, cậu đưa bọn tớ về nhà, cậu

đi

thỏa thích rồi ngày mai đem về cho tớ, cậu

không

vui à?”

Dương Hoa thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Cậu cho tớ lái

thật

à?”

Tống Dật Hàng cười: “Cho cậu lái, người khác lái tớ chẳng yên tâm.”

Dương Hoa kích động

không

ngồi nổi, thẳng thừng thúc giục Tống Dật Hàng về nhà mau, xem như nếu hoàn thành nhiệm vụ

thì

con xe kia

anh

sẽ

được lái rồi.

“Em về cùng Khương Doanh,

không

cần rắc rối như thế đâu.” Hứa Lương Cầm

không

muốn

đi

cùng Tống Dật Hàng.

“cô

ấy

không

tiện đường,

đi

thôi.” Tống Dật Hàng

không

nói

liền kéo



lên luôn, mang



ra ngoài.

“Làm sao

anh

biết



ấy

không

tiện đường đưa em về chứ?” Hứa Lương Cầm nghĩ nghĩ rồi ra hiệu cho Khương Doanh nhưng

không

thành công, Tống Dật Hàng lại nắm tay



chặt quá.

“anh

đoán vậy.”

Hứa Lương Cầm

không

thèm nhắc, khi xuống hầm để xe

thì

giật mình oán thán: Xe này nhìn đẹp quá, trong giống như những con xe ở trong phim bước ra vậy.

“Đây là xe gì vậy?”



không

muốn

nói

chuyện với Tống Dật Hàng, cho nên mới lui xuống hỏi Dương Hoa.

“Mercedes Benz nguyên con.” Hai mắt Dương Hoa phát sáng

“Có đắt

không?”

“anh

cũng

không



Dật Hàng mất bao nhiêu tiền để mua chiếc xe này, nhưng mà với số lượng hạn chế

thì

phải

trên

dưới triệu USD đó, xe này phải dùng dầu đạt chuẩn quốc tế và những kỹ sư cao cấp hàng đầu của Ý đấy, phí bảo dưỡng cũng phải 16 -17 vạn chứ ít gì.”

Hứa Lương Cầm

không

khỏi líu lưỡi, khó trách Tống Dật Hàng quăng con xe Porche cho



chẳng khác nào cái áo cả, chiếc xe này mới gọi là xe này! Rốt cuộc

thì



cũng hiểu vì sao Dương Hoa lại vui vẻ như thế, những chiếc xe thể thao đều là những thứ

yêu

thích của đàn ông, họ đều muốn lái những con xe đó đến nghiện rồi.

“ òn đứng đó làm gì thế!” Tống Dật Hàng đứng phía trước Dương Hoa, có chút

không

kiên nhẫn.

Hứa Lương Cầm cùng Dương Hoa nhanh chóng ngồi vào xe, khi xe chạy khỏi hầm

thì

Hứa Lương Cầm

nói

địa chỉ cho Dương Hoa biết.

“Tại sao em còn tức giận vậy, khó trách cả

một

tối em chẳng

nói

câu nào.” Tống Dật Hàng nghiêng đầu suy nghĩ muốn hôn Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm lập tức né tránh: “anh

ngồi nghiêm túc

đi.”

“Quay về chỗ của

anh

đi,

anh

thừa nhận ngày hôm đó

anh

nói

hơi quá đáng, về sau em muốn ở đâu

thì

cứ ở đó, chìa khóa nơi ở

anh

đã

đưa cho em rồi, sao còn dỗi thế?” Tống Dật Hàng cảm thấy

anh

nên hạ thấp mình

một

tí, phụ nữ

không

phải đều thích thế à.

Khi Tống Dật Hàng

nói

xong, Hứa Lương Cầm mới nhớ ra chuyện này, lục trong túi đưa chìa khóa ném tới: “Cầm

đi, ngày đó em quên

không

đưa cho

anh.”

Tống Dật Hàng bất đắc dĩ xoa thái dương: “Lương Cầm,

anh

đã

qua cái thời

yêu

đương trẻ con rồi, em đừng ầm ĩ với

anh

nữa, hơn nữa đầu

anh

bây giờ rất đau, chúng ta đừng cãi nhau nữa được

không

em?”

Ai cùng

anh

ta

yêu

đương lít nhít chứ, Hứa Lương Cầm kì quái nhìn Tống Dật Hàng rồi đưa ra kết luận đó!



nhìn ra Tống Dật Hàng uống rượu đau đầu rồi muốn tìm người hầu hạ

anh

ta, cho nên mới lạt mềm buộc chặt muốn



về chỗ ở của

anh

ta. Từ tối hôm nay



mới nhận ra



không

thể hiểu nổi con người của Tống Dật Hàng nhưng



biết tên này rất nguy hiểm,



không

muốn chơi đùa với loại người này đâu!

Lại thêm

anh

ta hôn vũ công ở quán bar, bây giờ mà bôi lên người

cô, nghĩ



là loại người gì hả! Tuy Hứa Lương Cầm



không

phải loại soi mói gì nhưng với vấn đề vệ sinh cá nhân

thì

khá chú trọng.

Tuy nghĩ như thế nhưng Hứa Lương Cầm cũng chẳng phản bác lại Tống Dật Hàng, chỉ yên lặng ngồi, Dương Hoa ở phía trước

thì

trưng bộ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa chỉ ngước nhìn qua kính chiếu hậu xem tiếp bộ phim.

Tống Dật Hàng mỉm cười, chỉ nghĩ là Hứa Lương Cầm

đã

hiểu chuyện, cũng

không

nói

nữa, chỉ dựa vào ghế nghỉ ngơi.

“Dừng xe!” Xe tiến vào nội thành Hứa Lương Cầm

nói

to, dọa hai người giật mình.

“Làm sao thế em?” Tống Dật Hàng hỏi.

“Buồn nôn! Mau dừng xe lại!”

“Em cũng uống ít rượu mà sao lại buồn nôn thế, có phải lái xe nhanh

không

em? Dương Hoa, cậu lái chậm thôi!” Tống Dật Hàng

nói

xong liền xoa ngực giúp Hứa Lương Cầm.

Dương Hoa sợ Hứa Lương Cầm xe nôn vào xe, lập tức dừng lại

một

bên đường.

Hứa Lương Cầm bỏ tay Tống Dật Hàng rồi mở cửa xuống xe, sau đó

đi

lên mấy bước chân, vẫy taxi rồi ngồi vào đó,

đi

ngay và luôn.

Vào nội thành

thì

tiền xe

sẽ

ít

đi

một

ít, khi Lương Cầm ngồi yên ổn trong xe

thì

đắc ý cười.

“Ờ tình huống gì kia? Dật Hàng, tớ đoán

không

nhầm

thì



gái

nhỏ

Lương Cầm

đang

buồn nôn khi ở cùng với cậu rồi!” Dương Hoa

không

nghĩ là

sẽ





gái

nào từ chối Tống Dật Hàng đấy,

không

khỏi bái phục Hứa Lương Cầm, đúng là



bé dũng cảm!

Tống Dật Hàng đen mặt: “Cậu chú ý lái xe, bớt

nói

nhảm

đi.”

Dương Hoa cười thầm, nhanh chóng lái xe đưa Tống Dật Hàng về nhà.

Hứa Lương Cầm trở về nhà trọ rồi hôm sau đến nhà ga làm việc, lau xong

một

lần

thì

cảm giác khá mệt, trở lại nhà trọ là 7 giờ sáng, vì thế nằm xuống ngủ luôn, khi tỉnh lại

đã

là 5 giờ chiều, sau khi rửa mặt và mua đồ ăn nhanh lại bắt đầu viết tiểu thuyết, 2h30 sáng

thì

bắt xe đến nhà ga.

Cứ như vậy ròng rã 1 tuần

thì

từ

không

quen

đã

dần quen, nhưng



lại sụt mất mấy cân, Hứa Lương Cầm cảm thấy khá hài lòng về cuộc sống bây giờ đồng thời cũng gọi điện về cho bố mẹ,

nói

thời gian này



chưa về nhà được bởi vì sợ Khương Doanh giận

cô, cũng

không

liên lạc lại với



ấy.

Lại

một

buổi sáng 7 giờ về nhà, Hứa Lương Cầm mệt mỏi dựa vào giường rồi cầm “lão nhị

nhỏ” trong tay

đã

lâu

không

dùng.

Ai bảo người nọ

đã

nếm được tư vị thất tình lục dục rồi, vui thích rồi, cũng ngon ngọt đến nghiện rồi, cảm giác được thân thể của mình, bên trong là những đợt xuân

đang

tràn về, Hứa Lương Cầm do dự có nên dùng “lão nhị

nhỏ” này

không. Trước kia



không

hiểu vì sao những



gái

khi trải qua hương vị trái cấm lại

không

tự chủ được mình

thì

giờ



hiểu rồi, tự trách mình lại nghiện quá.

Cứ do dự như thế

một

lúc

thì



mơ màng ngủ mất.

Vài ngày sau Tống Dật Hàng

không

thấy Hứa Lương Cầm liên lạc, nghĩ



gái

này đúng

thật

nói

đi



đi

luôn, nếu như thế

thì

anh

cũng

không

nên để tâm nữa,



ràng khi



nói

những lời này,



chẳng khen

anh

mà ngược lại còn đẩy

anh

xa ngàn dặm nữa, phải trái chẳng cần biết cơ mà!

Cho dù nghĩ như thế nhưng cuối cùng Tống Dật Hàng cũng gọi cho Hứa Lương Cầm xem



nói

sao nhưng kết quả

anh

lại

không

liên lạc được với

cô, di động có kêu nhưng

không

người nhận,



gái

này

đang

làm trò mèo gì đây?

Mang theo

sự

tức giận, Tống Dật Hàng lái xe đến nhà trọ của Hứa Lương Cầm, người ra mở cửa là Tô Hiểu Vũ.

“Lương Cầm

đang

ngủ.” Tô Hiểu Vũ cho rằng nếu Tống Dật Hàng

đã

tự tìm tới cửa

thì



ràng

anh

có để ý tới Lương Cầm, vì thế cũng chẳng làm khó Tống Dật Hàng, cho

anh

vào nhà.

Tống Dật Hàng đến cửa phòng của Hứa Lương Cầm

thì

nhẹ

nhàng đẩy ra.

Thứ này

anh

phải vất nó

đi!!! Tống Dật Hàng nhìn vật đặt cạnh Hứa Lương Cầm

thì

đờ người ra, tự nhiên hiểu Hứa Lương Cầm muốn đáp ứng nhu cầu sinh lý, vừa nghĩ tới



gái

chết tiệt này dám dùng nó để thay thế Tống Dật Hàng

anh

thì

tức

không

chịu nổi, cầm cái vật

trên

giường, vứt luôn ra ngoài cửa sổ,

anh

chẳng cần quan tâm đếch gì đến cái văn minh

không

vứt đồ linh tinh nữa.

Ném xong

thì

đẩy ngăn kéo bàn học của



ra, lấy bαo ©αo sυ ra, trở về nằm bên cạnh Hứa Lương Cầm tự cởϊ qυầи áo, ôm lấy

cô.

Hứa Lương Cầm thỏa mãn trong gió xuân, u mê trong mộng tỉnh lại, vừa có suy nghĩ, đúng là đêm dài lắm mộng, giấc mộng này cũng quá thoải mái

đi.

Mở mắt ra nhìn điện thoại bên cạnh mới có 2 giờ chiều,



dậy cũng sớm.

Vừa định xuống giường

thì

thiếu chút nữa hét chói tai, người này tại sao lại ở đây? Nhìn Tống Dật Hàng

đang

tủm tỉm cười, Hứa Lương Cầm vừa sợ vừa giận, đồng thời cảm giác thân thể hơi lành lạnh, phát

hiện



không

mặc quần áo, hơn nữa những dòng nước thủy triều đó, khiến trong nháy mắt



đã

nhận ra là có chuyện gì xảy ra rồi.

“Tống Dật Hàng, em có nên gọi cảnh sát hay

không

nhỉ,

anh

quá đáng rồi đó!”

Tống Dật Hàng cũng

không

sợ khi bị Hứa Lương Cầm dọa: “Làm việc gì trái luân thường đạo lý sao? Thời điểm

anh

làm việc

thì

không

phải em rất thích à? Nếu

không

vì dáng vẻ khó chịu của em

thì

anh

cũng

không

làm việc này đâu!”

Hứa Lương Cầm đúng

thật



không

thể chứng minh được tư thế ngủ của mình có khiến người khác ngứa ngáy hay

không, nếu vấn đề này giải quyết xong rồi

thì



cũng

không

muốn dây dưa nhiều với người này: “Em như thế nào cũng

không

khiến

anh

xen vào, ai cho phép

anh

vào đây khi chưa được

sự

đồng ý của em, lần sau

anh

đừng có như thế!”

“Sao em lại

không

nhận điện thoại của

anh?” Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm cảnh cáo.

“Đặt chế độ im lặng,

không

muốn ai quấy rầy khi

đang

ngủ.”

“Nếu em cảm thấy viết tiểu thuyết mệt quá

thì

đừng viết nữa,

anh

tìm việc khác cho em.” Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm vừa mặc đồ ngủ vừa ngáp

thì

nhíu mày.

“Em có việc rồi, hơn nữa thu nhập cũng

không

thấp,

không

cần

anh

lo lắng, lúc

anh

đi

thì

đóng cửa.” Hứa Lương Cầm mặc áo ngủ xong

thì

lại nằm xuống ngủ.

“anh

không

nói

anh

sẽ

đi. Sao em lại có thể dùng rồi mà vất bỏ

anh?”

Hứa Lương Cầm chẳng còn sức mà cãi nhau với Tống Dật Hàng, xoay người quay lưng về phía

anh

rồi ngủ.

Tống Dật Hàng nhịn xuống,

không

chút suy nghĩ cũng nằm xuống luôn:

anh

phải hỏi cho bằng được Hứa Lương Cầm

đang

làm việc gì mới được.

Lúc Hứa Lương Cầm tỉnh dậy

thì

khá trễ, lúc tỉnh lại là 2h50, trong khoảng thời gian này



mệt muốn chết, sao lại ngủ

một

giấc dài như thế,



gấp đến độ chẳng quan tâm Tống Dật Hàng

đang

ngủ, Hứa Lương Cầm trực tiếp đá

anh

xuống rồi thay quần áo.

“Em làm cái quái gì thế Lương Cầm?” Tống Dật Hàng thiếu chút nữa bị ngã xuống giường, nhìn biểu cảm của Hứa Lương Cầm

thì

hỏi.

“Làm việc.”

“Công việc của em là gì vậy?”

“Ôi ôi,

anh

đừng hỏi nữa, em muộn mất rồi!” Hứa Lương Cầm mặc quần áo với tốc độ ánh sáng, trang phục mùa hè ngắn cũn, cầm lấy ví tiền chuẩn bị chạy ra ngoài, Tống Dật Hàng nhanh chân chặn lại.

“Em

không

nói



em làm gì

thì

đừng mơ

sẽ

đi

ra ngoài được.” Trễ như vậy mà



muốn

đi

làm sao? Tống Dật Hàng bắt đầu nghĩ về những công việc

không

đúng đắn.

Hứa Lương Cầm rất tức giận,



vất vả lắm mới tìm được việc làm, cứ vuột mất thế sao được!

“anh

bỏ ra nào, em làm việc rất đúng đắn!”

Hai người cứ kéo kéo tránh tránh, xoay tại chỗ, Hứa Lương Cầm sao là đối thủ của Tống Dật Hàng được, người ta

đã

dùng lực

một

chút

đã

đè



xuống giường.

“Tống Dật Hàng, em mà mất công việc này

thì

em

sẽ

gϊếŧ

anh!” Thời gian nhất định là

không

kịp rồi, tàu chạy rất đúng giờ, Hứa Lương Cầm thở hồng hộc cũng

không

giãy dụa nữa.

Tống Dật Hàng ôm Hứa Lương Cầm

nói: “anh

có tìm

một

trăm công việc khác nhau cho em, em

nói

đi, em làm việc gì?”

“Lau toa tàu.”

“Cái gì cơ?” Tống Dật Hàng

không

hiểu.

“Toa tàu ấy,

anh

không

hiểu sao? Em đến nhà ga và lau toa tàu!”

“Ai giới thiệu cho em việc này?” Tống Dật Hàng cảm thấy người này

không

đáng tin, sao lại có thể đưa

một

công việc này cho

một



gái

chứ, thể lực

không

đủ nữa, nếu xảy ra việc gì

thì

làm sao bây giờ!

“Khương Doanh giới thiệu cho em, làm sao vậy?”

Tống Dật Hàng có chút tức giận: “Đây là người bạn thân tốt nhất mà em

nói

sao? Cũng chả khác gì bạn bình thường,

anh

khuyên em về sau nghĩ cho kĩ vào, cẩn thận

không

một

ngày nào đó họ bán em

đi

đấy.”

anh

thật

không

hiểu những người xung quanh Hứa Lương Cầm, chẳng ra gì,

một

người bình thường cũng

không

bằng.

“không

cho

anh

nói

xấu Khương Doanh, tối thiểu lúc em khó khăn

thì



ấy tìm mọi cách giúp em. Sao cái gì từ miệng

anh

cũng nghĩ xấu những người xung quanh em thế?

anh

làm như ai cũng tính kế như

anh

sao?

anh

nghĩ em chỉ hầu hạ

anh

thôi sao?

anh

mới

không

có tư cách làm bạn em!” Người này

không

phải vì

đã

biết Khương Doanh biết bản chất của

anh

ta nên mới khó chịu đúng

không?

“Em có chắc là em hiểu



cái người mà em gọi là bạn thân

không? Được thôi,

anh

cũng chẳng muốn cãi nhau về vấn đề này nữa, em giỏi nhất việc gì?”

Giỏi nhất á? Đề tài chuyển nhanh quá, Hứa Lương Cầm nghi ngờ nhìn Tống Dật Hàng đến mấy lần, nhưng vẫn nghiêm túc tự hỏi rồi

nói: “Em có thể ăn.”

Tống Dật Hàng lườm: “anh

muốn hỏi năng lực trình độ của em là như thế nào?”

“Ừm.... năng lực hả, em có thể ăn nhiều nhất 3 bát đó.”

“Hứa Lương Cầm,

anh

đang

tìm việc cho em, em nghiêm túc chút và trả lời câu hỏi của

anh

đi!” Tống Dật Hàng cảm giác rất thất bại.

“À, là em hiểu sai ý của

anh, em trừ việc viết truyện ra

thì

chả có sở trường gì. Viết tiểu thuyết vẫn tính là có năng lực đúng

không?”

Tống Dật Hàng hoàn toàn bất lực trước năng lực này: “Thôi em

không

cần

nói

gì cả,

anh

sẽ

tìm việc cho em, cam đoan công việc đấy gấp mấy lần lau tàu của em! Bây giờ

thì

đi

ngủ!”

Dù thế nào

đi

nữa

thì

Hứa Lương Cầm cũng là



gái

nhỏ

của

anh, sao lại chạy tới chỗ đó mà lau với chả tàu, trừ khi

anh

chết, bằng

không



đừng có làm loại nghề này!

Bị Tống Dật Hàng ôm chặt vào trong ngực, Hứa Lương Cầm chịu cơn đói nên mở to mắt do dự:

không



bây giờ hai người bọn họ

đang

là gì nhỉ? Có phải khôi phục như trước

không

thế, quan hệ thân mật à? Nếu lại ở cùng

một

chỗ với nhau

thì



biết ăn

nói

thế nào với Khương Doanh đây!

porsche cayenne

[/IMG]Lương Cầm Chọn Chồng - Chương 23mercedes benz

Lương Cầm Chọn Chồng - Chương 23