Chương 15

Hứa Lương Cầm chịu đau chạy vào trong ngõ

nhỏ, nhìn quanh

không

có người

thì

mới nhìn xuống chân mình, hai bên đầu gối đều rách da và rướm máu, lúc này



mới cảm giác được cái đau và rát nóng.

đang

muốn lục túi xách tìm khăn tay

thì

đột nhiên xuất

hiện

một

chiếc khăn ướt.

“Đến chỗ xe của tôi xử lý vết thương

đi.”

Hứa Lương Cầm đứng thẳng nhìn Tống Dật Hàng

nói: “Cám ơn

anh.” Sau đó lên xe ngồi vào chỗ ngồi đằng sau.

không

phải

nói

tra

nam (sở khanh)

trừ tà sao?



chả có cảm giác gì là trừ tà cả, mỗi lần làm ra trò cười gì đó đều bị Tống Dật Hàng nhìn thấy.

“đang

rất gấp sao?” Tống Dật Hàng vừa khởi động xe vừa hỏi.

Hứa Lương Cầm lắc đầu: “không

phải, tôi cứ nghĩ đèn giao thông chút nữa

sẽ

chuyển xanh nên muốn chạy nhanh thôi,

không

nghĩ tới mình lại nhanh quá hóa vấp.” Vừa

nói

vừa cởi giày ra rồi đặt hai chân lên chỗ ngồi, cầm khăn ướt lau sạch miệng vết thương, sau đó dùng băng cá nhân dán lại.

“Những đồ dùng y tế có vẻ khá đầy đủ nhỉ.”

“Tôi thường xuyên phải dùng đến những thứ này mà, tôi có làm

anh

trễ công việc

không?” Hứa Lương Cầm nghĩ tới việc tình cờ gặp mặt nhưng mà cũng

không

nên phiền người ta quá.

Vốn là Tống Dật Hàng có hẹn với Shibata Hisako cũng

không

định đưa Hứa Lương Cầm về nhà, trong lúc

anh

vô tình ngẩng đầu lên nhìn vào kính chiếu hậu

thì

thấy đôi mắt sưng của Hứa Lương Cầm

thì

thay đổi chủ định, đồng thời

không

khỏi suy nghĩ vì cái gì mà có thể làm cho đồ ngốc Hứa Lương Cầm kia khóc vậy.

“Tôi

không

sao, thời gian qua

đi

công tác nên

không

liên lạc với



được. Mà tâm trạng



không

tốt à?”

“Có

một

số chuyện

không

được hài lòng cho lắm, nhưng mà

đã

qua rồi,

anh

đang

đi

đâu vậy?” Hứa Lương Cầm nhìn thấy Tống Dật Hàng

không

lái theo hướng chung cư.

Tống Dật Hàng cười

nói: “Nếu

đã

là bạn bè mà thấy bạn mình

không

vui

thì

nên

đi

đâu đó phải

không? Lần trước

không

phải



nói

muốn

đi

xem phim sao? Bây giờ chúng ta

đi

thôi. Hôm nay



muốn chơi gì ăn gì cũng được, tôi mời.”

Hứa Lương Cầm cũng chẳng muốn về nhà rồi khóc

một

mình, gật đầu đồng ý: “Được đó, vậy

đi

xem phim

đi.”

Hai người đến

một

khu thương mại, đầu tiền Hứa Lương Cầm

đi

vào khu siêu thị mua

một

đống đồ ăn nhét vào túi, sau đó mới cùng Tống Dật Hàng lên tầng cao nhất để xem phim.

“cô

thích xem loại phim gì?” Tống Dật Hàng nhìn poster phim rồi hỏi Hứa Lương Cầm.

“Tôi xem phim chưa bao giờ phân loại phim gì.”

“Vậy



lấy cái gì để lựa chọn ra bộ phim mình thích nhất thế?” Tống Dật Hàng

không

hiểu.

Hứa Lương Cầm nghĩ ngợi: “Ừm đầu tiên là diễn viên, tất cả đội ngũ diễn viên phải

thật

cường tráng, là những minh tinh hàng đầu

thì

tôi xem,

không

có minh tinh

thì

không

xem luôn.”

“Tiêu chuẩn

thật

đặc biệt.” Tống Dật Hàng cảm thấy bất đắc dĩ.

Kết quả là bộ phim xem ở rạp chiếu phim hôm nay

không

phải tiêu chuẩn đội hình cường tráng của Hứa Lương Cầm, cho nên



chọn

một

bộ phim hoạt hình Mĩ,

không

có minh tinh

thì



tình nguyện xem phim hoạt hình.

Khi mua vé Tống Dật Hàng cảm thấy

thật

bi đát, ai bảo

anh

tự làm nên phải tự chịu thôi.

“anh

đi

mua coca

đi.” Mua xong vé Hứa Lương Cầm lại điều Tống Dật Hàng

đi

đến quầy bán đồ ăn vặt mua gì đó.

“không

cần cái khác sao?”

“không

cần, tất cả mua ở siêu thị rồi.”

Tống Dật Hàng trầm mặc: “trên

biển thông báo có

nói

không

được mang đồ từ bên ngoài vào.”

Hứa Lương Cầm gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, cho nên tôi mới để

anh

đi

mua nước đó, hai chúng ta cầm nước, xét vé

sẽ

chẳng nghi ngờ gì, nếu

không

thì

mua bỏng ngô cũng được.”

“Tôi

nói

tôi chi mà, hà tất gì



phải lén lút như thế.”

“Trong rạp chiếu phim đồ gì cũng đắt, vì sao phải tiêu tiền hoang phí làm gì, nếu

anh

không

bằng lòng

thì

giờ mình về nhà

đi.” Hôm nay tâm trạng



không

tốt lắm, cũng

không

kiên nhẫn dỗ Tống đại gia.

“đi,



vui là được.” Tống Dật Hàng

không

nói

nhiều, trực tiếp

đi

mua nước và bỏng ngô.

Hai người

đi

vào mới phát

hiện

ra bọn họ chẳng khác gì bao trọn chỗ này, bởi vì trừ hai người bọn họ ra

thì

chẳng có người ngốc nghếch thứ ba nào chọn phim này cả, Hứa Lương Cầm vui vẻ: “Đúng là theo dự kiến của tôi mà, như thế này

thật

tốt, muốn ngồi chỗ nào cũng được.”

Tống Dật Hàng để Hứa Lương Cầm tự chọn chỗ thích hợp, sau đó cất đồ ăn rồi phim cũng bắt đầu chiếu.

“Woa, quảng cáo ngắt quãng cũng

không

có,

thật

vui quá

đi! Ơ ơ sao lại là phim đen trắng, sao vẫn để y nguyên thế kia, phụ đề đâu? Tại sao

không

có phụ đề, đúng là gạt người ta mà! Khó trách chẳng ai vào, hóa ra chúng ta bị lừa!” Vừa nhìn phim

đang

chiếu cùng cảm xúc của Hứa Lương Cầm

đi

xuống 180 độ.

Trong bóng tối, Tống Dật Hàng nén cười đến run người, trở lại bình thường rồi mới

nói: “Nếu

không

thì

tôi phiên dịch hộ



nhé.”

“không

cần, như vậy

không

phải phim rồi. Nếu

anh

có thể hiểu được

thì

anh

cố gắng xem

đi

nhé, tôi ăn

một

chút rồi ngủ đây, hơn nữa những cảnh và nhạc trong phim này rất du dương dễ ngủ, hết phim

thì

gọi tôi dậy nhé.” Hứa Lương Cầm dặn dò Tống Dật Hàng xong lập tức cầm túi đồ ăn vặt, ăn nhanh rồi cũng ngủ nhanh, Chu Công đến quá nguy hiểm, mấy ngày nay



cũng quá mệt rồi.

Còn

một

mình

thật

yên lặng quá, chỉ có hai người



nam quả nữ,



không

sợ

anh

có hành vi xấu nào à? Tống Dật Hàng nhìn Hứa Lương Cầm

đang

ngủ say sưa mà lắc đầu, nghĩ đến hai người bạn cùng phòng của Hứa Lương Cầm

thì

biết rằng



gái

này là người quá đơn thuần mà.

Nhưng mà nghĩ lại khi mà



nàng cứ ở trong nhà suốt, chỉ viết mấy cái thứ mình ảo tưởng ra rồi gần như

không

tiếp xúc với người khác giới

thì

cần gì phải đề phòng làm gì chứ!

Nếu như



gái

này

không

giúp hai người bạn cùng phòng kia

thì

anh

cũng

không

hiểu lầm



đến mức này,



gái

này quá ngốc rồi,

anh

phải dạy dỗ

một

chút mới được!

Tống Dật Hàng cảm thấy Hứa Lương Cầm quá mức đơn thuận cùng lương thiện, hơn nữa chẳng biết sao

anh

cứ cảm giác



luôn là người bị lợi dụng, luôn thay người khác chịu tiếng xấu!

Trong bóng tối, di động Tống Dật Hàng chợt sáng lên, là Shibata Hisako gọi đến, Tống Dật Hàng nhắn tin hồi đáp rằng

anh

có việc bận

không

cùng ăn cơm được và hẹn vào hôm khác, sau đó điều chỉnh tư thế thoải mái để

đi

ngủ luôn.

“Phim chiếu xong rồi à? Phim này dài

thật

đấy, có đẹp

không? Tôi ngủ liền

một

giấc luôn.” Nhận khăn giấy Tống Dật Hàng đưa lau mặt, Hứa Lương Cầm lau nước miếng

nói.

“Tôi cũng ngủ, vừa mới tỉnh thôi.” Tống Dật Hàng ngủ

một

giấc thấy thoải mái hơn rất nhiều, chưa bao giờ

anh

làm những việc như vậy ở rạp chiếu phim cả, nhưng mà giấc ngủ này khá ngon.

“anh

cũng ngủ sao, ha ha!

anh

có đói bụng

không, tôi mời

anh

đi

ăn nhé,

một

nhà bán đồ ăn vặt nổi tiếng luôn.” Hứa Lương Cầm

đi

sau Tống Dật Hàng.

Ngẫm lại cái thứ ăn vặt đặc sắc trước mà Tống Dật Hàng thấy sợ hãi, cái nhà hàng mà

anh

cùng Shibata Hisako đến ăn cũng được,

không

bằng đưa Hứa Lương Cầm tới đó thôi.

“thật

ra tôi vừa nghĩ tới

một

nhà hàng, nếu

không

thì

nơi



vừa

nói

để hôm khác

đi.”

anh

không

đi

cái nơi Hứa Lương Cầm giới thiệu đâu.

Hứa Lương Cầm cũng chẳng kiên trì: “Mỗi lần đều ăn chực

anh

sao mà

không

biết xấu hổ được.”

“Cùng ăn cơm với



tôi cảm thấy rất vui vẻ, đây

không

phải là thứ tiền có thể mua được, tôi nên cảm ơn



mới đúng.” Điểm này Tống Dật Hàng

không

nói

dối, rất khó để gặp được

một

người có thể làm cho mình vui vẻ mà

không

có gánh nặng gì, huống chi người này

không

quấy rầy

anh

lúc

anh

bận, nhàm chán có thể gọi điện đến rồi

đi

đâu đó, tiêu tiền chỉ là chuyện

nhỏ

nếu như làm tâm trạng vui vẻ.

Người này

thật

khéo miệng, Hứa Lương Cầm cảm thấy cũng hợp lý

thì

đứng lên.

Lúc

đi

ra ngoài, Tống Dật Hàng

thật

sự

chăm sóc đỡ Hứa Lương Cầm lên xe, chờ đến lúc đến cửa hàng lại giúp Hứa Lương Cầm, đỡ



xuống xe, cứ như thế thể

hiện

sự

ga lăng với Hứa Lương Cầm khiến



vừa đắc ý vừa

không

tự nhiên.

không

quan tâm



có thích hay

không

thích Tống Dật Hàng,

một

người đàn ông

đi

siêu xe lại đẹp trai chăm sóc mình như vậy, người

đi

trên

phố như thế nào cũng coi đó là

một

sự

kiện nổi bật, nhưng mà nhìn



với Tống Dật Hàng đều

không

giống cùng

một

giai cấp, cho nên người qua đường vừa phóng những tia hâm mộ và nghi ngờ.

không

cần

nói

người

đi

đường, Hứa Lương Cầm cũng cảm thấy



cùng Tống Dật Hàng

không

cùng đẳng cấp.

“Muốn ăn gì nào?” Tống Dật Hàng đưa thực đơn cho Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm

không

nhận: “anh

chọn

đi, tôi chưa từng tới đây nên cũng

không

biết món nào ngon cả.” Tuy rằng mỗi lần đều là Tống Dật Hàng chọn món nhưng người ta phong độ nên

không

phản đối, chưa từng tự mình làm chủ bao giờ.

“Dật Hàng, em cứ nghĩ

anh

sẽ

không

rảnh để đến đây chứ.”

Tống Dật Hàng nghiêng đầu nhìn Shibata Hisako

đang

đứng cạnh bên, thong dong cười

một

cái: “Tôi

nói

không

thể ăn cơm cùng nhau chứ

không

phải

không

rảnh

đi

được.”

Gương mặt tươi cười của Shibata Hisako khựng lại, nhưng lập tức khôi phục lại: “Là em hiểu sai rồi, vị tiểu thư này là bạn mới của

anh

sao, em chưa từng thấy.”

Bởi vì hẹn ăn cơm cùng với Tống Dật Hàng cho nên Shibata Hisako

đi

dạo những nơi cạnh nhà hàng này,

không

nghĩ tới Tống Dật Hàng lỡ hẹn,



lại hẹn hai người bạn khác

đi

ăn cơm, ai mà biết chưa ngồi xuống

thì

thấy Tống Dật Hàng

đang

ngồi cùng với

một



gái

nào mà



chưa từng biết, tuy

nói



gái

kia rất bình thường nhưng nếu Tống Dật Hàng vì



ta mà hủy hẹn với



khiến



khó mà nuốt nổi.

“Tôi nên giới thiệu

một

chút nhỉ, đây là Hứa Lương Cầm, tôi rất muốn làm bạn thân của



ấy. Lương Cầm, đây là Shibata Hisako, bạn bè khi ở nước ngoài.” Tống Dật Hàng

nói

cho hai người nghe.

“Lần đầu gặp mặt, xin



chiếu cố cho.” Shibata Hisako đưa tay.

Động tác chào hoàn hảo, Hứa Lương Cầm lập tức đứng lên bắt tay với Shibata Hisako: “Chào

cô, chúng ta

đã

gặp nhau rồi mà, lúc ấy



cùng với Tống Dật Hàng ăn cơm tại khách sạn Quân Duyệt đó, tôi ở tiệc bên kia, sau đó



có việc

đi

trước rồi Tống Dật Hàng tiện đó mà đưa tôi về nhà đấy.”

Hứa Lương Cầm cảm thấy

nói

như vậy có thể kéo khoảng cách gần

một

chút, nếu

không

thì

chính



cũng

không

có gì để

nói

mất, như thế

thì

nói

chuyện

sẽ

rất xấu hổ.

“Ngồi xuống

đi, đồ lạnh ăn

không

ngon.” Tống Dật Hàng

nói

xong đưa mắt nhìn Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm ngượng ngùng cười với Shibata Hisako rồi ngồi xuống.

Shibata Hisako cũng

không

ngại, cười nho nhã: “Vậy tôi

không

quấy rầy hai người nữa. À, tuần trước tôi cùng Tống Dật Hàng

đi

nghỉ ở Nhật Bản có mang về

một

ít thuốc bổ, nếu Hứa tiểu thư thích

thì

tôi có thể tặng cho chút đồ đó, dù sao cũng là đồ tốt mà.”



không

nhớ Hứa Lương Cầm, nhưng mà ấn tượng ở khách sạn Quân Duyệt rất sâu, bởi vì

không



nguyên nhân gì mà Tống Dật Hàng

không

đưa



về mà



phải bắt taxi về nhà,

nói

như vậy hai lần Tống Dật Hàng từ chối



là vì



nàng này.

Nghĩ tới chuyện này trong lòng Shibata Hisako

không

khỏi cảnh giác, cho nên cố ý

nói

quan hệ thân mật của mình với Tống Dật Hàng

nói

ra, còn cố

nói

hai người

đi

nghỉ phép ở Nhật Bản.

“Tôi

đã

mang cho



ấy, em để lại dùng

đi.” Tống Dật Hàng lịch

sự

từ chối.

Nụ cười

trên

mặt Shibata Hisako nhạt

đi

hẳn, lập tức điềm đạm đáng

yêu

đứng lên: “Vậy

thì

tốt, em trở về chỗ đây.”

không

nghĩ tới có ngày



bị hiểu lầm khiến người khác ghen tuông! Tình cảnh nếu là trong tiểu thuyết hay phim truyền hình dài tập

thì

chắc chắn



sẽ

là lọ lem rồi, Shibata Hisako cũng

không

phải vô tình vào vai nữ phụ chứ, Hứa Lương Cầm tươi cười hớn hở nghĩ.

Nhưng mà phụ nữ ở nước đó

thật

quá lợi hại,

một

câu

nói

mà thể

hiện

quan hệ mập mờ giữa



ấy và Tống Dật Hàng

nói

rõ, chính



hoàn hảo

không

phải là màu đυ.c bên trong chỗ hồ nước đó nhưng mà



gái,



phí thời gian mất rồi.

“không

ăn cơm mà nghĩ gì đó?”

“không

có gì, bạn

anh

là người Nhật Bản à?” Hứa Lương Cầm hỏi.

Tống Dật Hàng nghe vậy cười

một

cái: “Là người Nhật Bản,



ấy làm bên ngoại giao với Trung Quốc.

không

phải là



không

thích người Nhật Bản chứ?”

“Chưa bàn tới khoản thích hay sao, chung quy

thì

Trung Nhật khá gần nhau, hai nước kết thân đó nha. Nhưng mà người bên cạnh tôi có nhận xét với tôi.”

“Nhận xét gì?” Tống Dật Hàng hỏi.

“Bọn họ

nói

tôi là linh hồn chuyển thể kháng Nhật.” Hứa Lương Cầm

nói

xong híp mắt cười với Tống Dật Hàng

Tác giả có lời muốn

nói: Bật đèn

thì

thấy

một

con muỗi, kết quả vừa ngước lên nhìn

đã

không

thấy tăm hơi, vì Vụ Quang

không

bị cắn nên lập tức lấy màn che xuống giường em bé.


Sau đó liền tìm và tìm, tìm hơn

một

giờ, cuối cùng phát

hiện



trên

giường em bé,

không



một

tí gì, như vậy

thì

có thể tối nay Vụ Quang

sẽ

gia nhập party của muỗi đại gia rồi.........


P.s: Các bạn

không

nên cảm thấy Vụ Quang chuyện bé xé ra to nha, lên Weibo mà xem ảnh

thì

biết Vụ Quang

sẽ

biến thành dạng gì đâu, vét sẹo bây giờ còn chưa mờ đây này!