Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lương Cầm Chọn Chồng

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối mặt với câu hỏi của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, có tò mò đôi chút."

"Chỉ có vài đồng,



có nhất thiết phải như vậy

không?" Tống Dật Hàng cầm ví tiền bỏ vào trong túi áo thể thao.

"Số tiền này đến cả đời tôi cũng chẳng kiếm nổi, dù có

không

ăn

không

uống cũng chẳng được như thế,

anh

cũng

thật

là, chủ quan đến mức

nói

thẳng mật khẩu cho tôi biết,

một

chút đề phòng người khác cũng

không

có."

Tống Dật Hàng tiếp tục ăn mì: "Làm sao



biết tôi

không

có chứ, chỉ là tôi tin tưởng nhân phẩm của

cô."

anh

tự nhận là cảm giác và cách nhìn người của

anh

không

phải chê.

Hứa Lương Cầm vui vẻ gật đầu: "anh

đúng là người có mắt, tôi rất thích tiền, nhưng

sẽ

không

đi

yêu

tiền của người khác."

"cô

đang

nói

ẩn

dụ sao?" Tống Dật Hàng nhìn thái độ Hứa Lương Cầm

không

thay đổi gì sau khi nhìn tiền trong tài khoản của

anh,

không

khỏi nghi ngờ

không

biết rằng có phải Hứa Lương Cầm quan tâm thứ khác

không

phải tiền

không.

Hứa Lương Cầm

không

giải thích nhìn về phía Tống Dật Hàng

nói: "anh

sốt đến hâm à, tiền của

anh

thì

sao tôi dám ý kiến gì chứ! Hâm mộ ghen tị thôi, chỉ vậy thôi!"

Đầu Tống Dật Hàng lại bắt đầu đau, cũng

không

còn sức lực cùng Hứa Lương Cầm

nói

đùa, cau mày nhắm mắt lại nghỉ dưỡng.

"anh

kiên trì

một

chút nữa nhé, kết quả lập tức có thôi." Hứa Lương Cầm lấy áo thể thao

anh

vừa cởi ra để lấy máu trùm lên người

anh.

"Cần phải truyền dịch liên tục ba ngày, truyền dịch xong về nhà phải chú ý nhiệt độ cơ thể, tốt nhất nên áp dụng phương pháp vật lý để hạ nhiệt, cho bệnh nhân chườm đá hoặc khăn ấm, khăn cũng ấm tương đối thôi." Bác sĩ nhìn tờ xét nghiệm dặn dò.

May là

không

có bệnh gì nặng lắm, nghe xong lời của bác sĩ, Hứa Lương Cầm thở ra

một

hơi.



đi

đến phòng đóng tiền thuốc, lại đưa Tống Dật Hàng

đi

truyền dịch, sau đó lại

một

tay cầm bình thuốc, 1 tay đỡ Tống Dật Hàng rồi tìm giường trống cho

anh

nằm, còn



thì

ngồi bên cạnh giường

anh.

Tống Dật Hàng

thật

sự

rất mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ luôn, Hứa Lương Cầm nhìn chăm chú từng giọt nước dịch rơi xuống rồi gọi y tá rút kim tiêm mới đánh thức Tống Dật Hàng.

"Tôi

sẽ

đưa

anh

về trước nhé."

"Mấy giờ rồi?" Tống Dật Hàng mơ màng hỏi.

"Cũng phải 3 giờ rồi, về đến nhà

thì

anh

đừng quên nhờ người giúp làm các biện pháp trị liệu về vật lý nhé,

không

thể

không

làm được." Hứa Lương Cầm nhìn điện thoại rồi dặn Tống Dật Hàng.

Hai người

đi

từ bệnh viện ra liền có

một

trận gió

nhẹ

thổi qua, Tống Dật Hàng run run: "Trong nhà chỉ có

một

mình tôi, tôi vừa dọn về ở, thứ gì cũng

không

có."

"Vậy làm sao giờ?" Hứa Lương Cầm khó xử.

"Nếu



không

cảm thấy ngại gì, tôi có thể nghỉ ngơi tại nhà



được

không?" Tống Dật Hàng suy yếu hỏi.

Hứa Lương Cầm chỉ thoáng do dự rồi đáp ứng,

một

là vì bệnh của Tống Dật Hàng khá nghiêm trọng, hai là



cho rằng với điều kiện của Tống Dật Hàng

thì

chắc chắn

anh

sẽ

ăn qua loa cho xong.

Đón xe về chung cư, Hứa Lương Cầm đỡ Tống Dật Hàng nằm

trên

giường của mình, Tống Dật Hàng nằm vào giường

thì

ngủ li bì.

Nhìn hô hấp nặng nề của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm lại sờ trán của

anh, đúng là rất nóng, nghĩ sau khi sáng sớm

sẽ

đến tiệm thuốc mua vài viên giảm sốt, ngồi

trên

bàn học nghỉ ngơi

một

lúc, Hứa Lương Cầm lại đứng dậy tìm gì gì đó cho Tống Dật Hàng.

Sau khi Tống Dật Hàng tỉnh dậy cảm thấy người

nhẹ

đi

rất nhiều, đem túi chườm đá xuống, ngồi dậy nhìn xung quanh phòng mới nhớ hôm qua mình ở nhà Hứa Lương Cầm, cái phòng này còn chẳng bằng cái toilet nhà

anh

mà lại bày khá nhiều đồ, trong phòng trừ cái giường

anh

đang

nằm, với cài bàn ghế kia, nhìn

một

đống sách chất đầy cùng quần áo ném lung tung khiến Tống Dật Hàng thấy thiếu

không

khí.

"Tỉnh rồi à, tôi mua cháo cho

anh

này, lại đến tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt nữa, nhiệt độ cơ thể

anh

vẫn cao lắm,

một

lát nữa

anh

uống xong

thì

lại tiếp

một

liều nữa." Hứa Lương Cầm

đi

tới bàn học cầm bút trong hộp đựng bút viết lên notebook, viết viết

một

chút rồi thôi.

Tống Dật Hàng lắc đầu,

anh

cảm thấy



gái

này lúc

thì

tao nhã khéo léo, lúc

thì

tùy tính buông thả, nhưng cũng

không

phải

không

là người câu nệ, so đo.

"Nhanh ăn

đi, đưa túi chườm đá cho tôi, tôi lấy thêm chút đá cho

anh." Hứa Lương Cầm thúc giục Tống Dật Hàng ăn điểm tâm.

Tống Dật Hàng tùy tay cầm túi chườm đá bên cạnh đưa cho Hứa Lương Cầm, nhưng trong nháy mắt liền cứng người, nhìn

một

chút thấy quen quen,

anh

không

dám tin hỏi: "cô

lấy vật gì làm túi chườm đá vậy?"

Hứa Lương Cầm đem thuốc cất xong

thì

nhìn thoáng đáp: "Bαo ©αo sυ đó."

Tống Dật Hàng trực tiếp đem túi chườm đá ném lại về giường: "cô

đem cái thứ này để lên đầu tôi cả

một

buổi tối ư?"

"Đúng thế, lúc đưa

anh

về, tôi cứ tìm mãi

không

biết lấy vật gì để đựng đá vào, trong lúc cái khó ló cái khôn, tôi

đã

sử dụng ngay phương pháp này, lại

nói

bαo ©αo sυ khá an toàn đấy nhé, da

anh

lại

không

mẫn cảm lắm. Hơn nữa cái này co dãn siêu tốt,

anh

nhìn

đi, đá nhiều như vậy mà chẳng có chuyện gì cả, đúng là đồ tốt! Nếu

anh

cảm thấy lần thứ hai

không

vệ sinh, tôi

sẽ

đổi cái mới và cho đá vào." Hứa Lương Cầm

nói

xong

thì

đi

đến ngăn kéo lấy thêm bαo ©αo sυ, dù sao thứ này mình cũng chẳng dùng mà.

Đây

không

phải là vấn đề chủ yếu sao? Vốn là

không

nên lấy thứ này mà bọc đá, đúng là



nàng đáng chết mà!

"không

phải bác sĩ

nói

là dùng khăn ấm cũng được mà, sao



lại

không

lấy thứ đó?"

Hứa Lương Cầm lập tức bày ra bộ dáng Tống Dật Hàng

không

hiểu chuyện: "Khăn ấm

thì

15 phút tôi phải đổi

một

lần cho

anh, vậy làm sao tôi có thời gian mà nghỉ ngơi chứ, đúng là."

Nhìn Hứa Lương Cầm ra khỏi phòng, đầu Tống Dật Hàng càng choáng,

hiện

tại

anh

cũng

không

có sức lực mà tranh cãi với



gái

này, tùy



vậy!

Hứa Lương Cầm cầm túi chườm đá mới

đi

vào

thì

thấy Tống Dật Hàng lại nằm

trên

giường,

không

khỏi oán thầm: người

đã

gần tuổi trung niên mà tính tình như trẻ con.

Nhưng lại thấy người kia yếu ớt vì sinh bệnh, cái chú này chắc sống sung sướиɠ quen rồi, chính



cũng nên thông cảm với

anh



không

thèm chấp nhặt.

Hứa Lương Cầm đến bên giường

nhẹ

giọng gọi Tống Dật Hàng: "anh

mau dậy ăn nốt cháo

đi, nếu

anh

không

thích dùng túi chườm đá này

thì

tôi đến tiệm thuốc mua cái khác,

không

cần phải làm hại thân thể mình, tôi

sẽ

thay

anh

tiêu tiền vậy."

Tống Dật Hàng xoay người ngồi dậy: "Tôi còn cần



tiêu tiền hộ sao?"

"Ôi, được rồi, tôi sai, tôi sai, câu cuối tôi

sẽ

thu lại, nếu

anh

thích dùng khăn ấm

thì

tôi

sẽ

lấy khăn ấm cho

anh, được chưa nào?" Đúng là đại thiếu gia, có

một

câu mà cũng so đo với người ta, Hứa Lương Cầm cười đùa với Tống Dật Hàng.

Tống Dật Hàng đồng ý

nói: "Thôi

không

cần lừa dối mình, mua túi chườm đá cho tôi

đi."

"OK,

đã

biết. Hóa ra đây là ý của

anh, lại ghét bỏ bαo ©αo sυ, làm thành túi chườm đá

anh

liền

không

thích,

anh

nhìn này, bαo ©αo sυ này tôi làm buộc tóc này, rất đáng tiền đó." Hứa Lương Cầm cố ý nghiêng đầu cho Tống Dật Hàng nhìn tóc đuôi ngựa của mình, cầm nhiều bαo ©αo sυ về tất nhiên phải dùng hết, có thứ này



chẳng phải lo

đi

mau dây thun buộc tóc, chỉ cần cắt

một

vòng là có cái dây.

"Phụt", Tống Dật Hàng suýt sặc, ngắm buộc tóc của Hứa Lương Cầm

một

chút,



gái

này đúng là người dở hơi.

"Được rồi, tôi nhìn rồi,



đã

ăn cơm chưa?"

Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàng có cảm xúc tốt

thì

thả lỏng: "đã

ăn, tôi ăn ở dưới lầu xong

thì

mới mua về cho

anh

mà."

Tống Dật Hàng nghe xong gật đầu tiếp tục ăn cháo.

Hứa Lương Cầm lại

đi

xuống lầu mua túi chườm đá cho

anh, khi chở về

thì

thấy Tống Dật Hàng

đã

ngủ vì thế đem túi chườm đá vào ngăn lạnh rồi lại thu dọn bát đũa, ngồi trước bàn ăn cơm tưởng cơm trưa tối

không

ăn gì, nếu

đã

được tiêu tiền của đại gia

thì

phải

thật

có tâm mới được.

Những ngày tiếp theo, Hứa Lương Cầm chăm sóc Tống Dật Hàng đến lên trời, có thể thấy



mua đồ chẳng cần do dự,

nói

trắng ra là



tiêu tiền của người ta, nhờ đó mà



cũng ăn hôi tí ti.

Tống Dật Hàng ăn cơm tối xong, tùy tay lấy

một

quyển sách lật lật xem vài lần, chỉ thấy nội dung ngây thơ đến buồn cười.

"cô

viết dạng tiểu thuyết như vậy ư?"

Hứa Lương Cầm

đang

dùng notebook xem phim, đầu cũng

không

quay lại

nói: "không

khác là mấy, các tiểu thuyết ngôn tình cơ bản đều là phong cách như vậy, chẳng qua tôi viết cũng

không

được tốt."

"Cái này mà gọi là viết tốt sao? Tôi xem nội dung

thì

thấy ảo tưởng là nhiều, thứ này mà



cũng đọc sao?"

anh

không

tin được, trong sách viết

một

chàng trai ưu tú như thế mà sống chết phải có bằng được



nàng chẳng có điểm tốt gì, tối thiểu vào

anh

thì

sẽ

không

bao giờ như vậy.

"Đúng mà, là ảo tưởng đó, đây chỉ là muốn thỏa mãn các độc giả nữ thích tình tiết như vật đó." Hứa Lương Cầm tán thành lời

nói

của Tống Dật Hàng.

Hai người được câu được câu chăng trò chuyện, Tống Dật Hàng lai bắt đầu mệt mỏi, dụi dụi mắt liền ngủ luôn.

Chờ

anh

mơ mơ màng màng tỉnh lại

thì

thấy Hứa Lương Cầm vẫn ngồi trước bàn, chẳng qua là

không

phải xem phim mà chăm chú đánh máy.

Tống Dật Hàng lặng lẽ nhìn bóng dáng Hứa Lương Cầm, bản thân

anh

tự nhận mình

không

phải là người dễ tiếp xúc với người khác, đương nhiên là trừ việc nam nữ trong chuyện ấy,

hiện

tại nhiều lần chủ động liên hệ với



gái

không

đáng tin này,

nói

đến chuyện này đúng là

thật

khó tin.

Có lẽ cũng vì ở

một

chỗ với



ấy

thì

tâm được thả lỏng, tối thiểu là nơi của Hứa Lương Cầm ngốc này làm

anh

thật

thoải mái tùy ý, so với căn phòng lạnh lẽo tạm thời của

anh. Tính tình của Hứa Lương Cầm thực

sự

rất tốt, thậm chứ có thể

nói



không

để bụng việc gì, chính

anh

nói

gì đυ.ng chạm tới

cô,



cũng chẳng tức giận, ngược lại vẫn cười hì hì chiếu cố

anh, theo

anh

đây

không

phải loại lấy lòng thường thấy,

nói

như thế nào nhỉ? Giống như là bao dung, trấn

anh

chính mình, tuy

nói

mấy thứ

anh

dùng đều là tiền của

anh, nhưng



cũng

thật

sự

quan tâm

anh, đây là điều

anh

chưa bao giờ được hưởng bởi

không

ai nghĩ người như Tống Dật Hàng

anh

mà cần

sự

quan tâm, cầm che chở.

Hai người làm bạn bè đúng là ý tốt, tối thiểu

anh

cũng

không

quá áp lực, nếu mà

thật

sự

ở chung được

thì

anh

cũng

không

bài xích việc phát triển mối quan hệ, cũng có khả năng Hứa Lương Cầm

sẽ

đề xuất

yêu

cầu này với

anh, ngẫm lại với tính của

cô, nếu mà hai người bọn họ ở

trên

giường, sức lực chắc chắn ngang nhau, mười phần ăn ý.

Tống Dật Hàng suy nghĩ

một

chút,

thật

sự

chờ mong có thể cùng Hứa Lương Cầm trải qua đêm đẹp, chẳng cần



phải rất xinh đẹp, chỉ cần nhìn thuận mắt là được.

"Tôi

nói

với

anh

này, ngày mai chúng ta nên xuống dưới

đi

dạo

đi?" Hứa Lương Cầm nhìn Tống Dật Hàng

trên

giường,

thật

ra ý

nói



anh

hết bệnh rồi, nên về nhà

đi, chính



cũng

không

thể cứ ngủ ở sô pha mãi được nha.

Tống Dật Hàng lật lật tiểu thuyết trong tay đồng ý: "Được, nếu

không

thì

mua cho tôi ít đồ rửa mặt

đi. Đúng rồi, ngày mai

đi

ra ngoài

thì



đánh cho tôi

một

bộ chìa khóa

đi,

đi

lại cho tiện."

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hả? Sao

anh

dám tự tiện ở nhà tôi hả!!!



rất muốn

nói

câu nào đó mà đuổi được

anh

đi



không

làm mất lòng, Hứa Lương Cầm nhíu mày, nằm vào giường và cảm thấy rất đau đầu.

"không

phải mọi ngày

anh

đều xem tiểu thuyết sao, như thế nào còn nhìn chằm chằm vậy?"

"À, chính là tôi muốn tìm hiểu trạng thái tâm lý của



một

tí." Như vậy

anh

có thể a dua theo sở thích

hiện

hành.

"Tôi thích xem, viết tiểu thuyết

không

có nghĩa là

sẽ

thoát ly

hiện

thực, tiểu thuyết cùng trạng thái tâm lý

không

có mối quan hệ nào cả. Mà

anh

không

cần

đi

làm sao?" Tuổi lớn như vậy mà

không

đi

kiếm tiền cho về già sao.

"Tạm thời

thì

không

cần, giai đoạn gây dựng

sự

nghiệp đều có trong dự đoán hết." Tống Dật Hàng để tiểu thuyết xuống cảm thấy có chút đói bụng, bệnh thèm ăn tự nhiên dâng trào.

"Nhưng tôi cảm thấy

anh

phải xã giao nhiều, lần đầu gặp mặt mà tôi thấy

anh

nhận điện thoại suốt đó." Hứa Lương Cầm uyển chuyển nhắc nhở Tống Dật Hàng.

"Tôi lại chẳng phải người bồi chuyện ăn cơm uống rượu,

hiện

tại

không

có tâm trạng quan tâm lắm."

"anh

nói

anh

có điều kiện kinh tế tốt như thế, vì sao

không

thuê người giúp việc làm công việc sinh hoạt hàng ngày, nếu bị bệnh

thì

cũng có người đến giúp

một

chút chứ." Hứa Lương Cầm lại tiếp tục

nói.

Rốt cuộc Tống Dật Hàng cũng nhìn thẳng vào Hứa Lương Cầm: " Ở nước ngoài khi tôi tự lập cũng rất ít bị bệnh, có phải



không

có tiền tiêu

không? Cứ lấy mà tiêu

đi, có gì ăn

không, tôi đói bụng quá."

Tống Dật Hàng căn bản

không

ý thức được Hứa Lương Cầm

đang

đuổi khéo

anh, tự giác nghĩ



muốn tiêu tiền của

anh

thêm, cho nên



cứ lải nhải như vậy.

Đây là ám chỉ



hại

anh

ta sinh bệnh sao? Hứa Lương Cầm chỉ áy náy điểm duy nhất ấy,

không

phải vì tâm trạng



không

tốt mà cố ý trêu đùa Tống Dật Hàng đâu,

không

có cách nào,



đành ngủ

trên

sô pha vài ngày vậy.

"Còn tiền, còn tiền, tôi

sẽ

làm đồ gì đó cho

anh. " Đứng dậy đến phòng bếp nấu bát mì cho Tống Dật Hàng, ngửi mùi thơm



lại nấu thêm bát nữa, chờ bưng hai bát vào phòng

thì

thấy Tống Dật Hàng

đang

đứng trước nhìn máy tính xách tay của

cô.

"cô

viết cái này rất có cảm giác kí©h thí©ɧ." Tống Dật Hàng nhận bát mì cười

nói,

một

chút cũng

không

thấy hành vi nhìn lén của mình là

không

tốt.

Hứa Lương Cầm là người hào phóng, cũng

không

biểu

hiện

nhỏ

nhen, vì thế cố gắng nén xấu hổ ra vẻ tùy ý

nói: "Nghệ thuật

đi

ra từ

hiện

thực nha, tôi cũng là tham khảo mà viết ra đó."

"Có thể làm luôn mà, để xem khác với tham khảo như thế nào

không?" Tống Dật Hàng lập tức hứng thú

nói.

Hứa Lương Cầm vừa định

nói

câu lệ cho qua, nhưng nhớ tới

sự

kiện gì đó, sau đó mím môi cười

một

cái: "Đợt lát nữa

anh

sẽ

biết thôi."

Đây là mời chào sao? Tống Dật Hàng có chút mong đợi.

Tác giả có lời muốn

nói: Cám ơn các bạn

đã

ủng hộ và thích nó, Vụ Quang cảm thấy

thật

ấm lòng, còn cho Vụ Quang chém lung tung bạt nữa, cảm thấy cảm kích vô cùng.


P.S: Mọi người cứ yên tâm, Vụ Quang cam đoan là có ngọt ngào, bất kể như thế nào

thì

kết thúc luôn viên mãn!
« Chương TrướcChương Tiếp »