Chương 5

“Trứng gà này rất quý, bình thường tao không nỡ ăn! Tối nay mày phải làm hài lòng tao, nếu lãng phí số trứng gà này xem tao xử mày thế nào!”

Mẹ đứng cạnh không ngừng nhắc nhở tôi, trong miệng toàn chữ “trứng gà”. Câu lươn trông trăng là một chuyện vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị lươn kéo vào trong vũng bùn.

Trong làng thường có những cô gái đã đính hôn đi câu lươn trông trăng, sau khi lên núi thì không bao giờ trở về nữa. Cô gái đã chế+, trong làng sẽ phát cho cha mẹ cô một thùng dầu, một túi gạo xem như bồi thường cho bọn họ.

Mẹ tôi không quan tâm việc tôi có thể chế+ trên núi hay không mà trong đầu bà chỉ có trứng gà của mình.

“Tiểu Hạ, em nhất định phải cẩn thận!”

Chị phết trứng xong thì lại không kìm được nước mắt. Nhìn dáng vẻ buồn bã của chị, tôi không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Tôi cũng có người quan tâm mình, người này chính là chị tôi.

Vì chị, tôi nhất định phải câu được con lươn trông trăng lớn nhất. Như vậy khi chị tôi kết hôn thì nhà chồng cũng sẽ nể phục chị ấy.

“Được rồi, đừng lề mề nữa, đêm nay trăng tròn mau xuất phát đi.”

Tôi quấn tạp dề quanh chân, sau khi chào tạm biệt chị gái thì dứt khoát xoay người lên núi.

Khi tôi rời làng, rất nhiều sân trong làng đều sáng đèn. Thỉnh thoảng có cửa sổ mở ra, lộ ra những cặp mắt ngạc nhiên và tò mò.

Đến sáng mai, chuyện tôi thay chị gái đi câu lươn trông trăng sẽ lan truyền khắp cả làng. Nếu tôi thành công, chị tôi có thể thuận lợi gả cho con trai trưởng làng. Còn tôi cũng sẽ trở thành một bà già không thể lấy chồng trong làng.

Nếu tôi thất bại, chị tôi sẽ bị kéo đến ao lươn. Còn tôi không câu được lươn trông trăng, vẫn sẽ trở thành trò cười trong làng, bị cha mẹ tùy ý bán cho một lão độc thân.

Cho nên tối nay thứ tôi câu không phải lươn trông trăng mà là cả cuộc đời của chị em chúng tôi.

Gió núi rất lạnh, thổi vào chân tôi khiến da tôi nổi lên một tầng da gà mịn màng.

Cơ hội câu được lươn trông trăng rất hiếm, hơn nữa chỉ có một lần. Vì vậy hầu hết các cô gái sẽ chọn câu lươn vào ngày cuối cùng. Dù sao đây cũng là chuyện có thể mất mạng, ai cũng muốn sống thêm hai ngày.

Loại người vừa tròn 18 tuổi đã lên núi như tôi, trong làng nhiều năm như vậy tôi vẫn là người đầu tiên.

Phía sau núi cách làng không xa, đi nửa giờ là đến. Tôi cầm một cái đèn pin, nghe tiếng gió rít bên tai chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.