Chương 1

Con gái trong làng không phải xuống đồng làm việc.

Một thân da thịt trắng nõn là của hồi môn tốt nhất của chúng tôi.

Bởi vì chúng tôi phải dùng cơ thể của mình, để câu lươn trông trăng.

Lươn trông trăng lấy thịt thối làm thức ăn, thân mình vàng óng, mắt đẫm máu, là một loại thực phẩm bổ dưỡng tuyệt vời.

Chỉ có cô gái câu được lươn trông trăng mới có tư cách lập gia đình.

Nhưng tôi lại không cẩn thận thả lươn trông trăng của chị gái đi…

………

“Chát!”

Tôi bị cha vả một cái ngã xuống đất, mắt hoa lên.

Trong miệng có mùi máu tanh, tai ong ong ù đi, nghe không rõ âm thanh xung quanh nữa.

“Cha, đừng đánh nữa!”

Chị gái tôi khóc ôm lấy cánh tay của cha, hai mắt sưng đỏ.

“Tiểu Hạ không phải cố ý đâu, đây đều là mạng sống của con, cha đừng đánh nữa!”

Tôi ôm mặt ngồi dưới đất, vừa mờ mịt vừa luống cuống nhìn cha và chị tôi cãi nhau.

“Cha, có chuyện gì vậy?”

Cha tôi vừa nghe thế, lửa giận mới đè xuống lại bùng lên. Ông đẩy chị tôi ra mà cho tôi một đá vào bụng, đá xong còn chưa chịu thôi, tiếp tục túm tóc tôi kéo vào góc như con c hó chế+.

“Hừ!”

“Thứ hàng bồi thường đê tiện! Còn dám hỏi có chuyện gì! Mày xem việc tốt mà mày làm ra đi!”

Tôi còng lưng như tôm khô, cơn đau âm ỉ trên da đầu khiến tôi gần như bật khóc.

Tuy nhiên khi nhìn thấy giỏ trúc thì tôi hoàn toàn quên mất sự đau đớn trên người.

Giỏ trúc bị lật! Nắp giỏ mở ra, bên trong rỗng tuếch.

Lông tơ toàn thân tôi dựng đứng lên, đại não trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Lươn trông trăng trong giỏ trúc đã biến mất!

Đây chính là lươn trông trăng mà chị tôi dùng mạng để câu!

“Chuyện này, chuyện này không thể được, rõ ràng hôm qua con đã đậy kín rồi, phía trên còn đặt một viên gạch!”

Tôi hoảng loạn bò tới lật giỏ trúc lần nữa, bưng giỏ trúc lên rồi lại lật xuống nhiều lần.

“Gạch đâu, rõ ràng con có đặt gạch!”

“Gạch con mẹ mày! Con khốn mày cả ngày chỉ biết ăn không biết làm!”

Tôi quỳ trên mặt đất, trên lưng lại nhận thêm hai cú đá nặng nề nữa. Nhưng tôi không kêu đau cũng không lên tiếng. Tôi không trách cha, tôi đã thả lươn trông trăng của chị đi, chính là hủy hoại cả đời chị ấy.

Ở làng chúng tôi, sau khi con gái đính hôn nhất định phải mang theo lươn trông trăng làm của hồi môn. Khi nào câu được lươn trông trăng thì khi ấy mới được bước vào cửa nhà chồng. Nếu như trong vòng 3 năm sau khi đính hôn còn không câu được lươn trông trăng…

Tôi rùng mình một cái, nghĩ tới kết cục đáng sợ này, lòng tôi lạnh buốt.