*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Chi Châu dẫn Thường Diệu vào hội trường, thuận tiện đưa mấy viên an thần hoàn cho hắn.
“Cái này là thuốc an thần, em thấy mắt anh có quầng thâm, tối hôm qua ngủ không ngon đúng không?” Nói xong tự mình ăn trước một viên, sau đó hướng đối phương lộ ra một nụ cười ngốc nghếch vô hại.
Thường Diệu nói cám ơn tiếp nhận, chẳng biết tại sao cảm xúc đang buộc chặt đột nhiên thả lỏng hơn rất nhiều, cũng lấy một viên nuốt vào, sau lại ăn thêm một viên, nghiêng đầu cười đáp lại cậu, “Cám ơn, anh thấy tốt hơn nhiều rồi, quả thật tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt.”
“Không cần khách khí.” Diệp Chi Châu gia tăng tinh thần lực thân mật, tiếp tục hỏi, “Nghe khẩu âm của anh hình như là ở B thị, vậy chúng ta là đồng hương rồi, anh đang học đại học sao? Học trường nào vậy?”
“B đại.” Vẻ mặt Thường Diệu càng thêm thả lỏng, thái độ bắt đầu tự nhiên thân cận hơn, “Nhìn em cũng không lớn, chắc vẫn còn đi học nhỉ?”
“A, em sao, em không thích học, đã ra ngoài kiếm tiền rồi.” Diệp Chi Châu trực tiếp giương cao ngọn cờ phú nhị đại bao cỏ của mình, cười tủm tỉm nói, “Anh họ em có một người bạn cũng học ở B đại, so với anh lớn hơn vài tuổi, đã tốt nghiệp rồi, anh ấy mở phòng làm việc ở B thị, có rất nhiều hạng mục công tác, thế nào, anh có muốn vào làm không, em sẽ giới thiệu anh.”
Thường Diệu nghe vậy ánh mắt khẽ động, hỏi, “Mở phòng làm việc …… Là học trưởng Thời Giản Văn sao?”
“Yo, anh biết anh Giản Văn à.” Diệp Chi Châu nhét đồ ăn vặt trong tay vào ngực Cố Nghị, vẻ mặt hưng phấn lấy điện thoại ra gọi, “Thì ra mọi người đều biết nhau, anh chờ một lát, lần này anh Giản Văn cũng tới hội đổ thạch, để em kêu anh ấy lại đây.”
Thường Diệu ngăn không kịp, vội giải thích, “Anh biết Thời học trưởng là bởi vì anh từng tham gia buổi toạ đàm của anh ấy, nhưng anh ấy không biết anh, cho nên không cần …..”
“Không sao không sao, giới thiệu một chút liền biết thôi.” Diệp Chi Châu khoát tay, chờ điện thoại kết nối được thì nói vài câu, sau đó cúp điện thoại hưng phấn nói rằng, “Đi thôi, chúng ta đi khu C, anh Giản Văn nói ở bên kia quen được một người bạn thú vị, chúng ta đi nhìn xem.”
Thường Diệu bị tính tình nói gió chính là mưa của cậu làm cho không có cách nào, đành phải đè chuyện tìm Tần Bách xuống, đi theo cậu đến khu C. Từ cổng chính đến khu C phải mất một ít thời gian, trong lúc đó hắn mấy lần lấy điện thoại di động ra gọi cùng nhắn tin cho Tần Bách, nhưng đều không được đáp lại. Diệp Chi Châu chú ý tới, nhưng lại làm bộ như không thấy, lôi kéo Cố Nghị thỉnh thoảng cảm thán khách nhân thổ hào mua thạch cắt thạch xung quanh.
Nguyên thạch ở khu C rất lớn, giá cả sang quý, cho nên người đi vào tương đối ít. Diệp Chi Châu liếc mắt một cái liền thấy được Thời Giản Văn ở trong một nhóm người, vội lôi kéo Cố Nghị chạy tới cao giọng nói, “Anh Giản Văn em tới rồi, thế nào, đổ thạch dễ chơi không?”
Thời Giản Văn bị cậu gọi là anh làm cho run rẩy, không khỏi nhìn Cố Nghị đi theo phía sau.
“Em họ tương đối nghịch ngợm.” Cố Nghị ngoài cười nhưng trong không cười “cảm thán” một câu.
Em họ …… Tâm tình Thời Giản Văn vốn không tốt liền quỷ dị tốt hơn, hắn chỉ chỉ nhóm người phía sau, ý vị sâu sa nói, “Người bạn anh vừa quen được mới vừa mua một nguyên thạch bảy trăm vạn, đã giải được một nửa, là xuân đái thải[1], phỏng chừng là năm nay có khởi đầu tốt đẹp, mọi người đều đi tới dính chút không khí vui mừng đi.”
[1] Xuân đái thải: thuật ngữ chỉ một miếng ngọc bích có cả hai màu xanh và tím. Ngọc bích có hai màu sắc này trên cùng một mảnh ngọc thì giá trị có thể nói là vô giá bởi vì chúng rất hiếm và luôn được giới chơi ngọc yêu thích săn lùng.“Vận khí
bạn anh không tồi a, còn có, em cũng vừa mới quen được một người.” Diệp Chi Châu trả lại hắn một ánh mắt ý vị sâu sa, sau đó kéo Thường Diệu đẩy đến trước mặt hắn, “Anh ấy tên là Thường Diệu, là niên đệ của anh, còn từng tham gia toạ đàm của anh nữa. Em nghe nói phòng làm việc của anh đang tuyển thực tập sinh, em cảm thấy anh ấy không tồi, thế nào, muốn suy xét một chút không?” Trong kịch bản Thường Diệu chính là kim bài trợ lý của Thời Giản Văn, tuy rằng sau này bởi vì nhân vật chính khiến quan hệ hai người nhanh chóng tan vỡ ….. Hiện tại nhân vật chính rõ ràng là muốn lừa dối Thường Diệu vào trận doanh của mình trước, cái này không thể được, cho nên Thường Diệu vẫn là tiếp tục làm trợ lí cho Thời Giản Văn đi thôi. Vừa vặn hồn kì của hai người đều chưa lấy được, gộp chung lại cho tiện.
Thường Diệu bị Diệp Chi Châu giới thiệu có hơi 囧, khẩn trương cùng Thời Giản Văn chào hỏi, “Xin chào học trưởng, em là học trò của giáo sư Lưu …..”
“Thường Diệu niên đệ.” Thời Giản Văn chủ động hướng hắn vươn tay, cười đến tự nhiên lại vô cùng thân thiết, “Anh có nghe giáo sư nhắc tới em, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này, nếu có hứng thú đến phòng làm việc của anh phỏng vấn, vậy vừa lúc anh đang cần mấy thực tập chuyên nghiệp đây.”
Tâm tình Thường Diệu quả thực có thể dùng thụ sủng nhược kinh để hình dung, hắn vội nắm chặt tay Thời Giản Văn, kích động gật đầu, “Nhất định rồi, cám ơn học trưởng! Em không nghĩ tới học trưởng lại biết em, là giáo sư Lưu đề cử sao, em, cái kia, tóm lại vô cùng cảm ơn học trưởng nguyện ý cho em cơ hội này!”
Thời Giản Văn bị nhiệt tình của hắn dọa sợ, có chút buồn cười trấn an hắn vài câu, vì thế Thường Diệu lại càng thêm kích động.
Diệp Chi Châu thấy thế tròng mắt chuyển chuyển, sờ sờ cằm. Dáng vẻ như fan hâm mộ này của Thường Diệu sao lại có chút quái quái. Cậu chọt chọt người yêu bên cạnh, hạ giọng hỏi, “Lần trước anh nói nhân duyên của Thời Giản Văn từ đâu tới vậy, ở nước ngoài đúng không?”
“Không biết.”
“Sao lại không biết, rõ ràng trước đó hai ngày anh nói ……” Cậu dừng lại, liếc mắt nhìn người yêu, “Anh đang giận hả, anh họ.”
Cố Nghị không nhìn cậu, cứng rắn trả lời một câu, “Anh làm sao dám, em họ.”
Quả nhiên là đang giận ….. Ấu trĩ! Diệp Chi Châu ghét bỏ phun tào, sau đó thừa dịp Thường Diệu không chú ý nhón chân hôn y một cái, hừ lạnh một tiếng.
Cố Nghị làm bộ muốn ôm, bị cậu cúi người né tránh.
Trong đám người đột nhiên truyền ra một trận kinh hô, họ liền dừng nói chuyện đùa giỡn lại, nhất tề quay đầu nhìn.
“Hẳn là thạch đầu của Tần niên đệ đã giải ra.” Thời Giản Văn cười nói một câu, sau đó hướng ba người vẫy vẫy tay, “Đi thôi, xuân đái thải rất khó gặp, chúng ta cũng đi dính không khí vui mừng đi.”
Biểu tình trên mặt Thường Diệu biến đổi, hỏi, “Tần niên đệ? Bạn mới quen của học trưởng cũng học ở B đại sao? Tên đầy đủ là gì?”
“Ừ, cũng học B đại, cũng học cùng ngành với em, tên là Tần Bách.” Thời Giản Văn thuận miệng trả lời, nhớ tới tư liệu của Diệp Chi Châu cho hắn nhìn trước đó, nhịn không được đồng tình vỗ vỗ bả vai Thường Diệu, “Theo anh vào xem đi, kiến thức học được ở trong trường, là để cho sau này ra xã hội không bị chịu thiệt.”
Đầu óc Thường Diệu đã nổ tung, căn bản không chú ý tới hàm ý trong lời nói của hắn. Cư nhiên là Tần Bách ….. Vé mời năm mươi vạn, nguyên thạch bảy trăm vạn …… Hôm nay Tần Bách trong miệng người khác hoàn tòan bất đồng với Tần Bách hắn quen, hắn đột nhiên cảm thấy có chút mê mang.
Truyện được edit và post duy nhất tại:
TruyenHD.Đám người bên kia đã bắt đầu trả giá, nguyên thạch bảy trăm vạn, chỉ mấy phút ngắn ngủn đã bị nâng lên hơn hai ngàn vạn. Thường Diệu theo Thời Giản Văn đứng trong đám người, cũng không biết có phải là trùng hợp không, hắn lại bị mọi người chen lấn tách khỏi Thời Giản Văn, đứng cách xa khỏi chỗ đó. Hắn nhìn Tần Bách mặt mày hồng hào vuốt vuốt thạch đầu đã được giải ra, nhìn Tần Bách tự nhiên thân thiết cùng Thời Giản Văn chào hỏi, nhìn Tần Bách cùng Cố Nghị bắt tay ….. Ba nghìn vạn, bốn nghìn vạn, năm nghìn vạn …… Tám nghìn tám trăm vạn, thạch đầu thành giao, người mua chuyển khoản ngay lập tức, Tần Bách lấy điện thoại ra xác nhận tin nhắn của ngân hàng xong liền nhượng lại thạch đầu, sau đó cùng người mua nhiệt tình bắt tay.
Thì ra di động của Tiểu Bách vẫn mở …. vậy những tin nhắn hắn gửi, những cuộc gọi kia, còn có lời nói dối của đối phương nói đi mua quà cho hắn vào lúc sáng ….. Ma xui quỷ khiến, hắn tránh né Thời Giản Văn cùng Diệp Chi Châu tìm kiếm hắn chung quanh, sau đó lặng lẽ lui về phía sau trốn trong một góc, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Bách.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa liên lạc hiện đang tắt máy …..”
Vẫn là lời nhắc nhở kia, nhưng rõ ràng vừa rồi Tần Bách mới lấy điện thoại ra xác nhận tin nhắn chuyển khoản mà …… Tín nhiệm xây dựng trong mười mấy năm phút chốc sụp đổ, hắn nhịn không được thăm dò nhìn đám người vây quanh bên kia, lại chỉ thấy được bóng lưng Tần Bách đang sờ soạng một khối thạch đầu khác.
Hắn thu hồi tầm mắt cúi đầu trầm mặc, nắm chặt di động. Rõ ràng vẫn là người quen thuộc kia, nhưng vì cái gì vào thời khắc này lại cảm thấy xa lạ như vậy. Chuông điện thoại vang lên, là Diệp Chi Châu gọi, hắn cắt đứt, sau đó gửi tin nhắn xin lỗi, xoay người rời khỏi khu C bị tiền tài du͙© vọиɠ vây quanh.
[Tỷ lệ yêu nhau của Thường Diệu cùng nhân vật chính giảm còn 30%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu tắt nhắc nhở của hệ thống, nghiêng đầu nhìn về phía nhân vật chính đang vui vẻ trò chuyện với Thời Giản Văn, có chút không nghĩ ra. Thường Diệu bên kia đã giảm tới mức an toàn, sao Thời Giản Văn bên này lại không hề có động tĩnh gì?
“Vậy học trưởng, ngày mai gặp lại.” Tần Bách đứng dậy tạm biệt, hướng Cố Nghị cùng Diệp Chi Châu gật gật đầu, “Cố tổng hẹn gặp lại, Diệp tiên sinh hẹn gặp lại.”
Ba người đứng dậy tiễn người, sau khi xác nhận người đã rời đi nụ cười trên mặt Thời Giản Văn biến mất, có chút mỏi mệt xoa xoa huyệt Thái Dương, “Hôm nay anh tới hội trường không bao lâu liền gặp Tần Bách, em nói không sai, hắn rất vui vẻ làm quen với anh, anh có thể cảm giác được hắn lựa ý hùa theo, hơn nữa hắn rất rõ ràng sở thích của anh, nói chuyện đều hợp ý của anh.”
Diệp Chi Châu cho hắn một viên an thần hoàn, nhướng mày, “Cho nên?”
“Anh muốn quan sát thêm một chút.” Thời Giản Văn đối với hành vi động một chút là đưa thuốc của cậu đã thành thói quen, tiếp nhận nuốt vào rồi nghiêm túc nói rằng, “Trăm nghe không bằng mắt thấy, hội đổ thạch sẽ kéo dài vài ngày, anh muốn xác định dị năng có tồn tại thật hay không, còn có chuyện Tần Bách từng ở trong thân thể Bánh Bao, lại là mèo anh từng nuôi qua, Bánh Bao rõ ràng thiện lương đáng yêu như vậy ……”
Diệp Chi Châu rốt cục hiểu rõ vấn đề, thì ra Thời Giản Văn lại tái phát bệnh miêu nô, không nguyện ý tin tưởng mèo mình nuôi mang ý xấu.
“Hình như em chưa kể anh nghe chuyện này.” Cậu ngồi thẳng dậy, cũng nghiêm túc nói, “Tần Bách sở dĩ có thể đi vào thân thể Bánh Bao, là bởi vì hắn đuổi linh hồn Bánh Bao ra rồi nhập hồn mình vào. Linh hồn của động vật nhỏ yếu hơn nhân loại rất nhiều, ly hồn kéo dài sẽ khiến cho hồn phách tự động tiêu tán. Giản Văn, Tần Bách không phải là Bánh Bao, Bánh Bao của anh hiện tại đang ở trong biệt thự của anh trai khi dễ một con chó kia kìa.”
Thời Giản Văn bị cậu làm cho sửng sốt, hiếm khi lộ ra biểu tình ủ rũ, “Anh vẫn chưa quen với mấy chuyện linh hồn dị năng thần kỳ này nọ, anh ……”
“Tần Bách chiếm cứ thân thể mèo nhỏ cũng là một loại hành vi ngược đãi.” Diệp Chi Châu ngắt lời hắn, phóng ra tinh thần lực trấn an, “Nghĩ tới anh trai anh đi, đến nay biệt thự của anh ấy vẫn bị những người trong tổ chức dị năng giám thị, mà xuất hiện những điều này là bởi vì Tần Bách nhìn trúng đồ vật còn chưa thức tỉnh trong đầu anh đấy.”
Thẳng thắn đâm vào trọng tâm, Thời Giản Văn theo chủ nghĩa vô thần liền bị KO.
“Xin lỗi …… Hôm nay tiếp xúc qua anh phát hiện Tần Bách cũng không tệ lắm, anh cho rằng …….” Hắn nhắm mắt để cảm xúc dịu đi một chút, thành khẩn nói, “Anh không
nghi ngờ chuyện em nói, ngược lại, anh rất cảm kích, anh chỉ là …… Xin lỗi.”
Chỉ là đang tự mình giãy dụa giả ngốc tiến hành thuyết vô thần. Diệp Chi Châu vô cùng lý giải vỗ vỗ vai của hắn, không tiếp tục kí©h thí©ɧ hắn nữa, “Muốn quan sát thì cứ quan sát đi, ngày mai Khải Ân tới, anh có thể cùng hắn tâm sự, hắn cũng từng nuôi Bánh Bao đó.”
Lúc tắm rửa hệ thống hiện ra nhắc nhở, tỉ lệ yêu nhau của Thường Diệu cùng nhân vật chính giảm còn 10%. Diệp Chi Châu vội vàng lau khô thân thể chạy ra toilet, từ trong túi áo lấy điện thoại ra gọi điện cho Thường Diệu.
Điện thoại vang lên thật lâu mới kết nối được, giọng nói Thường Diệu nghe có vẻ khàn khàn, “Tiểu Diệp, tìm anh có chuyện gì sao?”
“Muốn hẹn anh ngày mai đi ra ngoài chơi, hôm nay còn chưa dẫn anh đi cho thỏa đáng, anh Giản Văn còn nói muốn cùng anh ăn cơm nữa đó.” Diệp Chi Châu đẩy người yêu đang dán lên ra, tiếp tục nói, “Sao giọng anh nghe lạ thế, bị cảm sao? Đúng rồi, thì ra hôm nay người giải ra xuân đái thải chính là đồng bạn kia của anh, vận khí của hắn quả thật rất tốt, nhưng hình như hắn không nhận ra em cùng anh họ, cho nên em cũng không nhắc đến anh, anh Giản Văn cũng không nhắc, thế nào, ngày mai hẹn cả bạn của anh luôn, mọi người chính thức làm quen được không?”
Cố Nghị nghe được cái từ anh họ liền nín thở, nhịn không được cúi đầu cắn vành tai cậu.
Diệp Chi Châu mẫn cảm kêu lên một tiếng, vội vàng giả bộ ho khan mấy tiếng che dấu, sau đó nhanh chóng cùng Thường Diệu hẹn thời gian gặp mặt ngày mai, cúp điện thoại xong quay đầu lại hướng người yêu đánh tới, “Đã giận hết một ngày rồi, sao anh lại ấu trĩ như vậy chứ!”
Ánh mắt Cố Nghị biến thâm, ôm lấy thắt lưng cậu đặt cậu ở trên giường, cúi đầu ngăn chặn miệng của cậu lại, “Chỉ ấu trĩ với em thôi.”
Thường Diệu nhìn điện thoại đã cúp máy, nhớ tới lúc cơm chiều Tần Bách dùng lý do “di động hết pin tắt máy”, “hôm nay ra ngoài gặp phải một đứa trẻ lạc đường nên phải giúp tìm phụ huynh cả ngày” để đuổi mình đi, nản lòng ngã xuống sô pha.
Chỉ là một chuyến giải sầu an ủi bạn bè thôi mà, sao lại biến thành như vậy. Còn có Tiểu Bách thay đổi …… Trầm mê đổ thạch, mạc danh kỳ diệu có được một lượng tiền tài lớn, vụng về lừa gạt ….. Tất cả đều là sự thật sao …..
Giữa trưa hôm sau Vũ Khải Ân mới đến, Ân Liệt cũng cùng tới.
Diệp Chi Châu yên lặng đưa qua một viên thuốc bổ thận, thân thiết hỏi, “Hai ngày qua tốt không?”
Vũ Khải Ân câm nín nén nước mắt liếc cậu một cái, muốn tố khổ lại không dám.
“Đây là cái gì?” Ân Liệt nhìn thuốc trong tay Diệp Chi Châu.
Diệp Chi Châu tri kỷ giải thích, “Thuốc bổ thận, Khải Ân nhà anh hình như bị mệt thận.”
“Mệt thận.” Ân Liệt không có biểu tình lấy viên thuốc, híp mắt, “Cư nhiên có thể đem chính mình chơi đến mệt thận, xem ra bài tập bố trí còn chưa đủ nhiều.”
Vũ Khải Ân tràn đầy lịch sử đen tối cảm thấy cúc hoa căng thẳng, vừa oán vừa buồn nhìn Diệp Chi Châu, trong mắt tràn đầy lên án.
Diệp Chi Châu quay đầu làm bộ như không phát hiện, gọi điện cho Thời Giản Văn.
Chẳng bao lâu thì Thời Giản Văn tới, hai người từng nuôi cùng một con mèo rốt cục hội hợp.
“Mèo của tôi là mèo con lông vàng.”
Thời Giản Văn gật đầu.
“Vô cùng dễ hầu hạ, bán manh rất chuyên nghiệp.”
Thời Giản Văn lại gật đầu.
“Có đôi khi như là có thể nghe hiểu được tiếng người, tôi để nó ăn sh**, nó liền cào tôi một phát.”
Thời Giản Văn nhíu mày nhìn hắn, “Cậu để mèo ăn sh**?”
“….. Mẹ của tôi có nuôi một con chó, tôi chỉ là tò mò ….. Không phải muốn nó ăn thật ……”
Sau một phen cẩn thận giao lưu với sạn thỉ quan, rốt cục Thời Giản Văn khổ sở xác nhận một sự kiện, “Cùng là một con mèo, ở trước mặt hai người bọn họ tính cách biểu hiện ra lại không giống nhau … Cùng tính cách hiện tại của Bánh Bao cũng không giống.” Rốt cuộc không thể nào lảng tránh dối gạt mình chuyện trong thân thể mèo nhỏ có linh hồn con người, vả lại linh hồn nhân loại kia lại có ý định tiếp cận hắn được nữa. Thế giới này quả thật tồn tại một ít lực lượng vượt qua khoa học, tam quan của hắn đang tràn ngập nguy cơ.
[Tỷ lệ yêu nhau của Thời Giản Văn cùng nhân vật chính giảm còn 10%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
[Kiểm tra cho thấy kịch bản thay đổi ……. Kiểm tra thất bại ……. Hồn kỳ phát sinh dị thường! Hồn kỳ phát sinh dị thường! Có thể không khống chế được nguy hiểm!]
[Kiểm tra cho thấy linh hồn nhân vật chính dao động …… Dao động biến mất ….. Đang xác nhận trạng thái hồn kỳ……
Hồn kỳ thứ nhất bình thường …… Đã bị quấy nhiễu, xin kí chủ chú ý an toàn!]
Diệp Chi Châu kinh hãi, vội đứng lên sờ thủy tinh châu đang điên cuồng chấn động trong túi áo, sốt ruột hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?!”