"Được rồi, tất cả mau vào lớp đi."
Cố Cẩn Ca biết Giang Khánh Lan là cố ý thay nàng che giấu, nhưng nàng một chút cũng không thấy cảm động, hơn nữa còn cảm thấy tiếc nuối.
Vừa rồi, đáng ra nàng nên đánh mạnh tay hơn nữa, cũng miễn cho Giang Khánh Lan lại dùng ánh mắt nóng rực đó nhìn nàng.
Nhưng Giang Khánh Lan cũng không phải cố ý, cô thề, ánh mắt của cô mới đầu rất bình thường. Chỉ là người đi ở phía trước cô, một đôi chân thon dài lúc ẩn lúc hiện, eo nhỏ mềm mại di chuyển, cô có thể không chú ý tới chắc?
Chưa kể cô vừa bị đối phương tát cho một cái rõ đau, chỉ là nhìn lại một chút thôi mà, cũng không tính là quá đáng đi?
Tiêu Nhiễm lúc này ở một bên ,vẻ mặt lại phức tạp hơn nhiều, cô ta đối với Cố Cẩn Ca bắt đầu có sự tò mò, thậm chí vượt qua nỗi chán ghét ban đầu, cũng không rõ vì sao, còn có Giang Khánh Lan vừa gặp đã coi trọng Cố Cẩn Ca, rốt cuộc là do đâu?
Chỗ ngồi của Giang Khánh Lan là ở bàn cuối cùng, hơn nữa bên cạnh còn không có ai, vừa vặn có chỗ trống. Giáo viên chủ nhiệm có chút do dự, bà hy vọng học sinh mới đến có thể tránh Giang Khánh Lan càng xa càng tốt, nhưng lại không biết nói như thế nào, đành đem quyền lựa chọn cuối cùng cho Cố Cẩn Ca.
Môi nàng mím lại, còn khóe miệng Giang Khánh Lan lại nhếch lên, cười nói: "Ngồi xuống đi, tôi cam đoan không làm gì cậu."
Cố Cẩn Ca có điên mới ngồi xuống, nhanh chóng nói với giáo viên chủ nhiệm: "Cô ơi, cho em ngồi ở cạnh chỗ bục giảng được không ạ?"
Tươi cười của Giang Khánh Lan phai nhạt đi mấy phần, cô nhìn Cố Cẩn Ca vài lần, xác định đối phương thật sự không muốn ngồi cùng cô, lúc này mới quay đầu nhìn về phía đám người, nhìn chằm chằm vào người nào đó trong vài giây, ánh mắt hơi nheo lại.
Người nọ bị nhìn đến da đầu cũng tê, vội vàng đứng dậy: "Cô cho bạn học mới đến ngồi chỗ em đi ạ, còn em ngồi chỗ cạnh bục giảng."
Cố Cẩn Ca vội từ chối: "Không cần như vậy đâu."
Người nọ chỉ cảm thấy ánh mắt của Giang Khánh Lan ngày càng không tốt, trong lòng khẩn trương muốn chết, khóc không ra nước mắt: "Mắt mình bị cận, không nhìn thấy được bảng đen, cậu để cho mình ngồi chỗ gần bục giảng đi."
Cố Cẩn Ca cắn răng, nàng thấy nam sinh đó thi thoảng liếc mắt nhìn về phía Giang Khánh Lan, nghĩ cũng biết, nhất định là do cô bảo cậu ta làm như vậy.
Tươi cười của Giang Khánh Lan trở về như cũ.
Ở trường này, kẻ dám trái ý cô trừ phi là chán sống thôi.
Cố Cẩn Ca trong lòng biết rõ dù mình có cự tuyệt thêm bao nhiêu lần thì kết cục cũng sẽ không thay đổi, đành chỉ có thể ngồi xuống.
Môi nàng hàm chứa ý cười mềm mại: "Cảm ơn cậu."
Nam sinh đó hơi đỏ mặt, cũng không phải không tình nguyện nhường chỗ.
Giang Khánh Lan thấy vậy thì lại cau mày, rõ ràng là cô giúp Cố Cẩn Ca có một vị trí chỗ ngồi tốt, vì sao nàng lại không nói cảm ơn cô?
Thật là khó chịu mà.
Cuối cùng cũng sắp xếp xong chỗ ngồi, tất cả mọi người đều âm thầm thở ra.
Lúc nảy họ thật sự sợ ánh mắt kia của Giang Khánh Lan khi không sẽ hướng tới chỗ của bọn họ đang ngồi.
Vì chuyện xảy ra ở cửa phòng học trước đó nên mọi người đối với Cố Cẩn Ca đại khái có sự tò mò nên vừa mới tan tiết đã người chủ động bắt chuyện.
Đó là bạn cùng bàn của Cố Cẩn Ca, một nữ sinh có gương mặt tròn, dáng dấp cũng rất đáng yêu, tính cách thì hoạt bát, không phải kiểu người hướng nội ít nói.