- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
- Chương 52: Tự mình kiếm bữa ăn
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 52: Tự mình kiếm bữa ăn
"Chỉ bằng việc
cô
nổi lên ý xấu như vậy, tôi
đã
có thể gϊếŧ
cô." Nam Ca cảm thấy mình rất có đạo lý nha.
Lý Tình vẫn bảo trì tư thế
không
động như vậy. Muốn đứng lên, nhưng mà chân
đã
hoàn toàn nhuyễn ra.
cô
ta
thật
sự
rất hối hận, lúc trước
không
nên nổi lên tâm tư với Nam Ca cùng Lệ Sâm... Nếu
không
phải như vậy, sao
cô
ta có thể rơi xuống hoàn cảnh này...
"Cầu xin
cô..." Tiếng
nói
còn chưa dứt, Lý Tình cũng
đã
cảm giác được chỗ ngón tay truyền đến
một
trận đau nhức kịch liệt, sau đó
cô
ta
đã
không
còn biết được bản thân chết như thế nào. Cái đầu vừa rơi xuống, trong mắt vẫn còn tràn ngập biểu cảm kinh hãi cùng cầu khẩn.
Nam Ca xác định Lý Tình
đã
chết, có chút mừng rỡ thu đao lại.cô
hơi hối hận vừa rồi cùng Lý Tình
nói
nhiều như vậy.
thật
sựlà, mình là
một
con Zombie. Cùng loài người môi cá nhám
nói
đạo lý làm gì.
không
đi
tới chỗ
đã
ước định với Lệ Sâm, dù sao khuya hôm nay
cô
cũng muốn cung cấp cho mình thêm bữa ăn phụ nha.
Nam Ca rất là vui vẻ chạy đến bên cạnh Lý Tình, cũng
không
muốn lãng phí
một
giọt máu nào.
ừm, hương vị hệ mộc so với hệ hỏa
nhẹ
nhàng khoan khoái hơn nhiều. Còn mang theo hương vị cỏ cây nhàn nhạt, dư vị
thậtlà thơm ngon vô cùng nha!
...
Chiến trường ở phía trước, Lệ Sâm cùng Thành ca
đang
đánh túi bụi.
Nhưng mà phụ cận
đã
không
có người. Lúc này hoàn toàn
không
gặp chút chật vật nào trong vẻ mặt Lệ Sâm, có
thì
chỉ làmột
loại tỉnh táo thấy
rõ
hết thảy.
Thành ca lại điên cuồng hét: "Tôi nhìn xem hôm nay các người làm thế nào sống sót rời
đi!"
Bởi vì
anh
ta mãnh liệt đuổi theo, Lệ Sâm vậy mà lại nhớ tới bên cạnh xe
anh. Nhìn chiếc xe thiết giáp
một
cái, lần đầu tiênanh
cảm thấy thứ này quá lộ liễu.
Thành ca há to miệng thở hổn hển,
thật
ra dị năng của
anh
ta
không
duy trì được thời gian lâu. Nhưng mấy lần đánh nhau,anh
ta cũng xác định được. Nhất định là Lệ Sâm
không
có dị năng. Vậy nên hôm nay
anh
ta nhất định
sẽ
chết trong tay mình!
Sát khí làm đỏ mắt
anh
ta, cũng mặc kệ luôn chiếc xe của Lệ Sâm, hung hăng hô: "Tôi muốn nổ chếtcác người!"
Từ nãy
anh
ta
đã
liên tục tụ lực, chính là vì
một
kích cuối cùng này. Lệ Sâm lập tức thấy được đồ vật quanh thân Thành ca đều keng keng rung động,
rõ
ràng là
không
có tia lửa tràn ra,
không
khí đột nhiên lại tăng lên mười mấy độ.
Cũng chỉ có người có dị năng như
anh
ta mới có thể chịu được nhiệt độ cao như thế.
Lệ Sâm
một
lần nữa lấy ra khẩu súng của mình,
anh
núp ở đằng sau xe tính toán góc độ bắn.
một
phát súng ra ngoài,
anhnhíu nhíu mày.
Cái góc độ này
rõ
ràng
đã
rất hoàn mỹ, nhưng mà viên đạn còn chưa tới bên cạnh Thành ca
đã
rời
đi
quỹ đạo. Hiển nhiên dùng chiêu này
không
thể gϊếŧ chết
anh
ta được.
Vì vậy Lệ Sâm quyết định đổi
một
thủ đoạn khác...
Kết quả là
anh
mạnh mẽ cảm giác được
một
cỗ hơi thở lạnh lùng gần đây. Ngẩng đầu lên mới nhìn thấy, có Zombie
đang
đến gần Thành ca!
Lệ Sâm thu súng lại, cảm thấy ông trời
thật
sự
là trợ giúp
anh
rất nhiều.
Bây giờ quanh thân Thành ca có loại hơi thở gặp thần gϊếŧ thần.
anh
ta muốn xe và Lệ Sâm cùng nhau nổ.
Vốn cho là Lệ Sâm
sẽ
tiếp tục giống kẻ hèn nhát trốn
đi, ai biết Lệ Sâm vậy mà lại đứng lên, còn chỉ chỉ sau lưng mình.
Phía sau là có cái gì? Thành ca vô thức quay đầu lại, liền nhìn thấy
một
khuôn mặt Zombie phóng đại!
"A!" Hét thảm
một
tiếng vang tận mây xanh, nhưng mà Zombie kia căn bản còn chưa cắn Thành ca nha.
Lệ Sâm nhìn phản ứng của
anh
ta liền biết chắc chắn là chưa bao giờ gϊếŧ qua Zombie. Kia chỉ là
một
con Zombie cấp thấp nhất, hành động
không
nhanh cũng
không
có dị năng. Dạng này mà cũng có thể dọa
anh
ta?
Thành ca quả
thật
bị dọa, thế cho nên quả cầu lửa
anh
ta vừa mới tụ lực được, cứ như vậy mất khống chế xông ra ngoài!
Mà phương hướng cầu lửa kia công kích tới thế nhưng chính là xe Lệ Sâm!
Lệ Sâm thầm mắng
một
tiếng trong lòng. Trong tình trạng nghìn cân treo sợi tóc này,
một
tay lật lại hung hăng hướng tới phía xa xa nhào qua.
Chỉ thấy chỗ
anh
vừa mới nhảy ra
đã
là ánh lửa ngút trời, trong hố sâu còn bốc lên khói đen. Sau lưng
anh
là
một
trận nóng rực, chỉ là lần này
anh
không
tâm tư xử lý vết bỏng.
Thành ca bởi vì
một
kích cuối cùng này
đã
dùng hết toàn bộ dị năng.
hiện
tại ngay cả Zombie đẳng cấp thấp nhất
anh
ta cũng
không
cách nào đối phó.
Con Zombie kia vốn cũng bị thủ đoạn của Thành ca dọa đứng hình.
không
biết làm sao nó lại cảm nhận được Thành ca sợ hãi, vì vậy gào thét
một
tiếng hướng tới chỗ Thành ca đánh.
Thành ca hoảng loạn lui về phía sau. Dùng sức cầu khẩn: "không
không
không, mày đừng tới đây, mày muốn bao nhiêu người, tao đều tìm tới cho mày! Cầu xin mày đừng gϊếŧ tao!"
Lệ Sâm
đã
từ
trên
mặt đất đứng lên, chứng kiến cảnh tượng này của Thành ca, ngay cả tâm tình hỗ trợ cũng
không
có.
Nếu
anh
ta có thể bỏ ra
một
nửa lực lượng đối phó với con người
đi
đối phó với Zombie
thì
tội gì
không
lấy được vật tư.
thật
là phí song hệ dị năng.
Dị năng này
không
cho người bình thường hay người có dị năng khác, lại cho
anh
ta.
thật
sự
là đáng tiếc.
Thành ca cũng chú ý tới Lệ Sâm,
anh
ta lại năn nỉ
anh: "Cầu xin
anh! Tôi
sẽ
cho các người rời
đi,
anh
cứu tôi với! Tôi
khôngdám đối nghịch với
anh
nữa!"
Lệ Sâm từ lúc bắt đầu
đã
không
tin tưởng
anh
ta, càng
không
muốn cùng
anh
hợp tác. Dạng người cặn bã bại hoại như thế này, nếu như Nam Ca ở đây,
nói
không
chừng
đã
sớm xông lên tự tay gϊếŧ
anh
ta.
Lệ Sâm rời khỏi đầu cũng
không
quay lại, chưa
đi
được hai bước liền nghe thấy tiếng hét thảm thiết.
Lần này... Chắc
không
phải là Zombie kia hù dọa
anh
ta.
Bước chân
anh
không
ngừng lại, thế nhưng
đi
được nửa đường
đã
nhìn thấy Nam Ca.
Giờ phút này
cô
đang
nâng
một
cỗ thi thể ăn đến cực kỳ vui vẻ, hơn nữa
cô
còn đem thân thể cách rất xa, giống như sợ bị máu tươi người kia dính lên
trên
người
cô.
Dạng máu me hung tàn này,
không
biết vì sao lại khiến Lệ Sâm cảm thấy
cô
so với những người kia đơn thuần hơn nhiều.
Nam Ca cũng cảm giác được có người đến, trong nháy mắt bả vai bắt đầu căng chặt, quay đầu nhìn về phía Lệ Sâm.
Trong con ngươi của
cô
là ánh sáng xanh lục giữa bóng tối trông càng thâm trầm. Nhưng mà hơi thở lạnh lẽo sau khi nhìn thấy
rõ
mặt Lệ Sâm, liền thu lại.
Nam Ca
đã
ăn no, giờ chỉ
đang
cố nhét thức ăn vào bụng.
cô
cảm giác bụng mình sắp nứt rồi.
Tự mình trộm ăn thêm bữa còn bị Lệ Sâm bắt gặp, Nam Ca lập tức buông thi thể kia ra, nhanh chóng đứng lên, còn vô tội
nóivới Lệ Sâm: "Ồ, chỗ này vì sao lại có người chết nha?"
Lệ Sâm nhìn thoáng qua thi thể bị chặt rớt đầu lâu kia, vết đao rất chỉnh tề.
Lúc này
anh
nổi giận
một
chút cũng
không
được, chỉ là bất đắc dĩ nhìn Nam Ca: "Đem miệng lau sạch
sẽ
hãng
nói
chuyện."
Trong mắt Nam Ca
hiện
lên tia ảo não, mu bàn tay dùng sức lau chùi môi. Giống như sợ hãi Lệ Sâm tò mò lý do tại sao mình phải gϊếŧ người này, Nam Ca liền nhìn về phía sau
anh
hỏi: "Thành ca đâu?"
"Chết." Lệ Sâm nhàn nhạt
nói.
Trong mắt Nam Ca
hiện
lên tia sùng bái, hai tay còn nắm lại giơ lên, cả người đều sáng long lanh: "anh
đem người có song hệ dị năng gϊếŧ chết?
thật
là lợi hại!"
Lệ Sâm thanh thanh cổ họng khụ
một
tiếng, ma xui quỷ khiến vậy mà
không
nói
ra phần lớn nguyên nhân Thành ca chết là bị Zombie gϊếŧ. Zombie kia rất yếu, Lệ Sâm cũng
không
định lại đánh nhau.
anh
vội vàng bỏ
đi
vốn chính là để tìm Nam Ca,
hiện
giờ nhìn thấy người, dĩ nhiên là cầm lấy cổ tay
cô: "đi
thôi."
Nam Ca rất vui vẻ, cuối cùng cũng rời khỏi cái thị trấn đổ nát này!
không
đi
hai bước, Lệ Sâm cảm giác thấy xúc cảm ở tay chạm vào
cô
không
đúng,
anh
mạng đèn pin tùy thân ra. Sau khi dừng lại, ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng lên cổ tay Nam Ca.
Chỗ đó có
một
miệng vết thương chỉnh tề, mặc dù bây giờ
đã
khép lại. Nhưng mà vết máu màu đen
trên
mặt vết thương vẫnđang
nhắc nhở Lệ Sâm, lúc nãy có người làm Nam Ca bị thương.
Sắc mặt
anh
lạnh xuống hỏi Nam Ca: "Làm sao bị thương."
Dù sao Lý Tình chết
không
đối chứng, Nam Ca lập tức đáng thương
nói: "Đều là
cô
ta muốn gϊếŧ tôi!"
Lệ Sâm lại nghiêng đầu nhìn xác Lý Tình
một
cái: "Quả thực đáng chết."
Nam Ca gật gật đầu: "không
phải sao! Vậy mà còn muốn tôi ra tay! Ngu xuẩn!"
Nghe Nam Ca hình dung người khác ngu xuẩn, cảm giác này
thật
sự
tế nhị.
"Nhưng mà
đã
có chuyện gì xảy ra, tự bảo vệ mình cũng
không
được?" Lệ Sâm trách cứ
cô, Nam Ca
không
nghe được trong câu
nói
đó tràn ngập quan tâm.
cô
rung đùi đắc ý: "Dù sao tôi cũng
không
có cảm giác..."
"Đó là bởi vì vừa mới nãy
cô
ta ra tay với tay
cô,
không
phải là cổ
cô!" Lệ Sâm
thật
sự
có chút sợ hãi.
Tính cảnh giác Nam Ca sao lại kém như thế? Xem ra sau này phải huấn luyện
cô
không
riêng gì thân thủ mà tính cảnh giác cũng phải đạt được thành tựu!
Nam Ca còn
không
biết Lệ Sâm định đưa cho mình thêm khóa học,
cô
chỉ
đi
theo
anh
đến cổng thị trấn. Nhìn thấy chỗ đómột
mảnh hỗn độn, ánh lửa vẫn chưa tiêu tán hết, cùng với thi thể bị gặm nham nhở đến
không
thành hình người...
Nam Ca kinh ngạc hỏi: "Xe chúng ta đâu?"
Chúng ta, ừm, nghe được cái từ này Lệ Sâm hơi cảm thấy vui vẻ.
"Bị Thành ca nổ tung." mặt Lệ Sâm
không
đổi sắc
nói.
"A!"
thật
sự
kích động là Nam Ca, từ nãy giờ
không
có biểu cảm gì: "Sao lại bị nổ!"
Còn tưởng rằng
cô
lo lắng về sau làm thế nào nhanh chóng lên đường. Lệ Sâm vừa mới chuẩn bị an ủi
cô, liền nghe thấy
cônói: "Túi máu của tôi đều ở
trên
xe hết! Nếu mà
anh
ta cho nổ, về sau tôi ăn cái gì!"
"... Chỉ biết có ăn thôi!" tâm tình tốt đẹp của Lệ Sâm lại bị Nam Ca phá hư: "Nhanh lên
đi, đừng nhìn nữa!"
Nam Ca cũng rất là buồn bực. Ở trong đó còn có máu người có dị năng mà,
cô
không
thể bỏ được, tâm đau quá.
đi
trong chốc lát, Lệ Sâm thấy Nam Ca
không
nói
lời nào, còn hỏi
cô: "cô
đang
suy nghĩ gì?
Nam Ca
nói
thật: "Lệ Sâm, tôi cảm thấy rất đau lòng."
Giờ phút này ánh trăng vậy mà lại ló đầu ra từ trong tầng mây, vừa vặn đem vùng đất này chiếu sáng. Trong ánh sáng, Nam Ca ngửa đầu nhìn mình, gò má càng thêm trắng muốt.
Dạng ánh mắt này, thế nhưng khiến tim Lệ Sâm lệch nhịp
một
cái.
Nhưng mà Lệ Sâm rất nhanh liền bình tĩnh trở lại,
không
tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác: "Tim cũng
không
còn đập, sao có thể đau nhức."
Nam Ca
thật
muốn nện người này hai cái. Như thế nào
sẽ
không, tim
cô
đều đau muốn chết rồi ô ô ô...
không
đợi
cô
kịp phát giận, Lệ Sâm vậy mà dừng lại.
"Hai ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Nam Ca nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn thấy hai chị em Tô Phương cùng Tô Hiển.
Đột nhiên
cô
nhớ ra, hai chị em này còn thiếu mình máu nha!
Là Tô Hiển trả lời Lệ Sâm: "Chúng tôi hy vọng có thể cùng hai người cùng
đi."
"Cậu cũng
đã
chứng kiến, bây giờ chúng tôi cái gì cũng
không
có." Lệ Sâm như thế
rõ
ràng là
không
muốn mang theo hai người họ.
Tô Hiển lập tức giải thích: "Chúng tôi
không
phải là về sau đều
đi
theo hai người, chỉ hy vọng hai người dẫn chúng tôi rời khỏi nơi này. Nghe
nói
Tân Bình mới xây
một
trụ sở, tôi cùng chị
gái
đều là người có dị năng. Bọn họ chắc chắn
sẽ
thu nhận. Chờ ra khỏi ranh giới mảnh đất này, chúng tôi lập tức tách ra."
Hai người kia quá yếu, Lệ Sâm vẫn còn
đang
suy tư cự tuyệt như thế nào.
Nhưng mà Nam Ca lại tự tiện làm chủ: "Tốt! Hai người
đi
theo chúng tôi
đi! Hai người còn thiếu tôi mỗi người
một
ngụm nha!"
Vừa mới nãy
cô
thật
sự
đã
quên,
hiện
giờ cũng
không
thể thả hai người họ thoát nha, hì hì.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
- Chương 52: Tự mình kiếm bữa ăn