Chương 48: Cô thật là thơm

Lệ Sâm cắn răng, lúc trước

anh

còn nguyện ý cho



đi

tìm người có dị năng hút máu, bây giờ nghe

nói



đối với người đàn ông khác cảm thấy hứng thú, Sao

anh

lại cảm thấy trong lòng buồn cực kỳ!

Thành ca tiến lên phía trước hai bước, cố ra vẻ thận trọng

nói: "Các người tới rất đúng giờ."

Đây cũng

không

phải là dạ tiệc quý tộc gì, Lệ Sâm nhìn chỗ ở của Thành ca



ràng

đã

trang trí

một

phen, trong nội tâmkhông

khỏi cười nhạo

một

tiếng.

"Cũng

không

nên để cho mọi người chờ lâu."

Thành ca dẫn Lệ Sâm cùng Nam Ca

đi

vào bên trong, còn giống như vô tình hỏi

một

câu: "Còn

không

biết nên gọi

anh

là gì đây?"

"Lệ Sâm."

anh

nhàn nhạt

nói

tên mình.

"A, Lệ Sâm." Thành ca lại nheo mắt lại nhìn về phía Nam Ca,

một

buổi trưa

không

gặp,



gái

này giống như lại càng xinh đẹp hơn. Nghĩ đến sau này mình có được



gái

như vậy, nội tâm Thành ca có

một

trận kích động."không

biết





gái

bên cạnh

anh

với

anh

là quan hệ như thế nào."

Lệ Sâm hơi

không

nhịn được

nói: "Nữ nhân của tôi." Mắt Thành ca sáng lên, quả nhiên

anh

ta đoán

không

sai.

Nam Ca vẫn luôn

không

nói

lời nào nhưng mà thanh đao sau lưng lại vững vàng dựng thẳng.

một

đường

đi

vào trong phòng, Nam Ca phát

hiện

bên trong này cũng

không

có dạ tiệc gì, ngược lại là bày biện rất nhiều ghế ngồi.

Cảnh tượng này ngược lại làm cho



thoải mái

không

ít, dù sao những thứ thức ăn của con người kia



cũng

không

ăn được. Ngược lại sắc mặt Lệ Sâm lại lạnh xuống vài phần.

Sau khi ngồi xuống, Thành ca còn sai người khác đưa cho hai người bọn họ hai chén nước, nhưng mà hai người ai cũngkhông

uống.

Nam Ca nhớ tới đôi chị em hôm nay bị mang

đi

kia, trong lòng giống như là có

một

vướng mắc nhìn về phía Thành ca hỏi: "Tô Phương cùng Tô Hiển đâu?"

Thành ca nghe giọng Nam Ca, mặc dù lạnh lùng nhưng mà cái giọng này

anh

ta càng ưa thích!

Vì vậy

anh

ta nhân nhượng khác thường

nói: "Bọn họ

không

nhớ lâu, còn

đang

bị nhốt đâu. Lát nữa hai người có thể nhìn thấy bọn họ."

không

biết



vì sao Nam Ca cảm thấy bộ dạng tươi cười của Thành ca hơi vặn vẹo,

không

biết làm thế nào,



không

để ý giải thâm ý trong nụ cười của

anh

ta nên chỉ ngậm miệng

không

nói

lời nào.

Lệ Sâm ngồi ở bên cạnh Nam Ca, Thành ca phát

hiện

không

khí xung quanh người này đè nén, tâm tình

không

tốt.

Nhưng mà

anh

ta vô tình cười cười: "Lệ Sâm,

anh

cảm thấy cái căn cứ

nhỏ

này của chúng tôi như thế nào?"

Lệ Sâm nhàn nhạt nhìn

anh

ta: "Chỗ này cũng gọi là căn cứ?"

Thành ca từ trong giọng

nói

Lệ Sâm chứa đầy khinh bỉ, lập tức ngồi ngay ngắn lại: "Sao chưa tính là căn cứ? Chúng ta tụ tập bên trong, có người có dị năng thực lực cũng rất mạnh mẽ!"

Lệ Sâm vừa mới phát

hiện

ra ánh mắt Thành ca đối với Nam Ca mang tính xâm lược. Mặc dù từ

một

góc độ đàn ông mà xem, phải

nói

hiện

tại Nam Ca thay đổi trở nên rất đẹp, nhưng



là Zombie, kết quả này

sẽ

không

bao giờ thay đổi.

Ánh mắt Thành ca giống như là muốn ngấp nghé bảo bối của mình, làm

anh

hận

không

thể

một

phát súng kết liễu

anh

ta.

Nhưng mà Lệ Sâm ở lại, vốn chính là có tâm tư dò xét tình huống, còn có cứu đôi chị em kia. Cho nên lúc này tận lực trầm tĩnh

nói: "Cho nên sao?"

Thành ca vỗ tay

một

cái, ha ha cười: "Tôi

thật

sự

thưởng thức dạng người ngay thẳng như

anh! Thực

không

dám đấu diếm, tôi nhìn hai người cũng là có người bản lĩnh,

không

bằng các người ở lại đây với chúng tôi? Về sau

anh

chính là cánh tay phải của căn cứ này."

Nam Ca

không

khỏi nghĩ đến Trần Bạch Kiêu, người kia hẳn là lãnh đạo của căn cứ thượng kinh

đi? Nhìn

một

chút người ta khí độ phi phàm, nhìn lại

một

chút Thành ca này...

một

cái thị trấn

nhỏ

cũ rách,

một

đám điêu dân cộng thêm

một

người lãnh đạo tự đại.

anh

ta cũng

không

biết xấu hổ

nói

đây là căn cứ? Nam Ca,

một

con Zombie còn

không

thèm thừa nhận đâu!

Lệ Sâm lại

không

trực tiếp cự tuyệt, chỉ hỏi: "anh

cũng biết

rõ, nếu muốn chúng tôi ở lại các ngươi

sẽ

phải trả giá những thứ gì."

Thành ca cười đến con mắt cũng

không

thấy nữa, còn

đi

tới gần

nhỏ

giọng cùng Lệ Sâm

nói: "Cái mà căn cứ khác có thể cho là cái gì nha? Đơn giản chính là vật tư cùng người có dị năng bảo vệ mà thôi. Căn cứ của chúng tôi cũng

không

giống thế!"

Nam Ca nghĩ thầm, người này còn

thật

sự

đem mình trở thành lãnh đạo?

"Có cái gì

không

giống?" Lệ Sâm hỏi lại.

Thành ca ý tứ sâu xa cười cười, lập tức cùng Nam Ca

nói: "Còn đợi lát nữa mới có thể ăn cơm,

không

bằng



đi

xung quanh đây

đi

dạo trước? Đàn ông chúng tôi còn có chuyện phải

nói."

Từ khi Nam Ca ngồi xuống liền lặng yên

không

một

tiếng động cảm nhận

một

lần, xung quanh đây có

không

ít người có dị năng,



còn cảm nhận được vị trí Tô Phương cùng Tô Hiển.

Dù sao



cũng

không

có hứng thú với ăn cơm nên đứng lên

nói

với Lệ Sâm: "Vậy tôi

đi

ra ngoài trước."

Lệ Sâm gật đầu, trong mắt tràn đầy ân cần: "Đừng

đi

xa quá."

Nam Ca khụ

một

tiếng.



chưa từng quên lúc ở thôn mỏ đá, bản thân vụиɠ ŧяộʍ chạy trốn thiếu chút nữa là rơi xuống vách núi.

"Biết rồi."

Nhìn



rời

đi

đầu cũng

không

quay lại, Thành ca cuối cùng cũng thả lỏng

nói

với Lệ Sâm: "Tôi cũng

không

cần cùng

anhquảng cáo gì, để cho

anh

trực tiếpkiểm tra hàng luôn."

Lệ Sâm

đang

cảm thấy

không

giải thích được. Kiểm hàng?

trên

thị trấn

nhỏ

này của

anh

ta có vật gì tốt?

thì

nhìn thấy Thành ca phẩy tay, ngoài cửa liền xuất

hiện

một

đám người

đi

tới, còn là

một

đám con

gái.

Những



gái

này đều mặc đồ rất ít, cũng cẩn thận trang điểm qua. Mười mấy tuổi đến ba mươi mấy tuổi đều có, tư sắc cònkhông

sai.

Thành ca cười tủm tỉm, ánh mắt từ

trên

người các



gái

quét qua còn cho các



ngồi ở hai hàng ghế trống kia.

Cuối cùng Lệ Sâm cũng hiểu ra mấy cái ghế này là chuẩn bị cho ai.

"Đây là ý gì?" Lệ Sâm mặc dù

đã

đoán được

một

chút, nhưng

thật

sự



anh

không

tin nổi... Nhân tính của đám người này

đãvặn vẹo như thế.

Thành ca lúc này cũng chú ý tới, Lý Tình vậy mà lại ở giữa đám con

gái, giờ phút này

không

nháy mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Sâm.

"anh

thấy mấy



gái

này như thế nào?" Thành ca khen ngợi các

cô: "Đây đều là những người xinh đẹp nhất căn cứ, hơn nữa loại hình nào cũng có.

anh

muốn mảnh mai hay là đầy đặn, căn cứ đều có thể thỏa mãn

anh."

nói

xong Thành ca còn muốn vỗ bả vai Lệ Sâm nhưng lại bị ánh mắt

anh

trừng trở về.

Trong lòng Thành ca lộp bộp

một

tiếng, chủ yếu là ánh mắt Lệ Sâm

thật

đáng sợ, trong khoảng thời gian ngắn

anh

ta cũngkhông

biết nên

nói

cái gì mới tốt.

Lúc sau lại nghĩ, bên trong này đều là người của mình, mình còn cần phải sợ Lệ Sâm chỉ có

một

mình?

Vì vậy

anh

ta lại cười rộ lên: "anh

cũng đừng cảm thấy kinh ngạc. Sau tận thế, đàn ông như chúng ta, như thế nào cũng phải hưởng thụ

một

lần.

anh

xem, chỗ này của tôi cung cấp phục vụ có phải so với căn cứ khác cao cấp hơn nhiều?"

Thành ca còn chỉ vài



gái

trong đám người

nói: "Các



ấy đều

đã

có chồng, nhưng mà

anh

biết vì sao các



ấy ngồi ở đâykhông? Đều là chồng các



ấy đưa tới,

anh

nói

xem, người ta đều

không

để ý

thì

anh

còn để ý cái gì."

Lệ Sâm giận đến

không

thể kìm lại được. May mắn Nam Ca

đã

bị dụ

đi, nếu

không

để cho



nhìn thấy những thứ này,

thậtsự

là... làm bẩn mắt

cô!

Thành ca thấy Lệ Sâm chỉ nhìn mình chằm chằm cũng

không

nói

chuyện, vẻ mặt bí hiểm.

anh

ta nghĩ thầm, chẳng lẽ là động lòng rồi?

Cũng đúng, đàn ông

không

phải đều thích thứ này sao? Nhìn



bạn

gái

của

anh

ta kia cũng là da thịt mềm mịn, nếu mà

anhta

thật

sự

ở lại, về sau mọi người còn có thể cùng nhau chơi đùa nha.

"Nghĩ sao rồi, có phải rất mê người hay

không?" Thành ca cười đến vô lại, duỗi duỗi tay liền có hai



gái

uốn éo vòng eo

điqua.

Mạt thế mới

đi

qua

không

đến hai tháng mà đám người nơi này

đã

mất hết tính người rồi.

Thành ca liếc nhìn Lý Tình

một

cái, coi như bán cho



ta

một

cái nhân tình: "Còn

không

phục vụ khách quý

đi."

Lý Tình cực kỳ mừng rỡ, nở nụ cười sáng lạn

đi

tới. Chỉ hận

không

thể trực tiếp dán vào người Lệ Sâm.

Nhưng mà

không

đợi



ta đến gần, Lệ Sâm giống như là trốn bệnh dịch

nói: "Cách xa tôi

một

chút."

Tay Thành ca vốn còn

đang

sờ soạng

trên

người hai



gái

kia, nghe vậy cũng tức giận nhìn về phía Lệ Sâm: "anh

có ý gì?"

"Đây mới là lời tôi phải hỏi

anh

mới đúng."

anh

khinh bỉ quét

một

vòng qua đám con

gái

kia, cuối cùng đưa ánh mắt rơi

trênmặt Thành ca: “anh

nói

đây là... Dạ tiệc?"

Thành ca đầu tiên là sững sờ

một

cái, sau đó lập tức bật cười: "Đương nhiên! Nhưng đây chỉ là món ăn khai vị! Tôi cảm thấy, đến lúc dạ tiệc

anh

nhất định

sẽ

thích!"

hiện

tại tâm tư gϊếŧ người Lệ Sâm đều có, nửa điểm đều cười

không

nổi chỉ cảm thấy thị trấn này lạnh lẽo cực kỳ.

Sau

một

hồi, Thành ca mới nghe được

anh

nói: "Chỉ sợ làm

anh

thất vọng rồi, tôi đối với dạng tiệc này,

một

chút hứng thú cũng

không

có."

...

Sau khi Nam Ca từ trong nhà

đi

ra cũng cảm giác được có

không

ít người

đang

nhìn

cô, cảm giác của



đã

nhạy cảm hơnkhông

ít. Thời điểm



nghiêm mặt

thật

sự

chính là

một

mỹ nhân lạnh lùng.

Dùng vài thủ đoạn

nhỏ

và mấy lần tăng tốc,



đã

cắt đuôi được mấy người

đi

theo

cô. Sau đó lập tức

đi

đến chỗ nhốt Tô Phương.

thật

ra

nói

là nhốt cũng chỉ là

một

cái phòng cũ rách, bên ngoài bị khóa lại.

Loại khóa này đối với người có dị năng hệ phong

thì

chỉ cần

một

lưỡi dao gió là mở được, nhưng mà Tô Phương thuộc hệ thủy nên



bó tay hết cách.

hiện

giờ



không

nhìn thấy Tô Hiển,

không

biết



tình huống bây giờ của Tô Hiển như thế nào rồi, lại

không

biết vận mệnh của mình

sẽ

là cái gì.



trốn ở góc tường ôm đầu gối, chỉ hy vọng Thành ca quên mất

cô.

Đột nhiên cửa truyền đến tiếng khóa bị bổ ra, Tim Tô Phương đều nhảy vọt lên đến cổ họng rồi. Ai biết thời điểm cửa mở racô

nhìn thấy lại là

một



gái

mặc trang phục rằn ri.



gái

này,



cũng có ấn tượng. Hôm nay người đàn ông của



ấy còn cứu mình cùng Tô Hiển.

Nghĩ đến mình nhu nhược đến việc

nói

cảm ơn đều chưa từng,



xấu hổ cúi đầu.

Nam Ca đem thanh đao thả lại vào trong vỏ còn quay đầu nhìn cái khóa kia

một

cái. Nghĩ thầm, cũng quá

không

chắc chắn mà.

Khi

đi

vào



vẫn

không

quên đóng kỹ cửa lại, lúc từ

trên

cao nhìn xuống Tô Phương, Nam Ca ý thức được hình như mìnhkhông

có lời gì hay để

nói

cùng



gái

này.

Tô Phương cũng

không

nói

chuyện, hai người cứ giằng co như vậy nửa ngày, Nam Ca vậy mà lại ngồi xuống.



dựa vào cực kỳ gần, Tô Phương chỉ cảm thấy bên cạnh có cảm giác mát mát truyền đến. Nhưng mà coi như là



muốn dịch

đi

cũng

không

được, bởi vì lúc này



còn

đang

dựa ở góc tường đây.

Nam Ca hơi chịu

không

được dụ hoặc của máu Tô Phương, người có dị năng hệ hỏa đều có vị máu có hương vị nóng hừng hực, mà hệ thủy đem lại cảm giác thuần khiết hơn nhiều,

nhẹ

nhàng mà sung sướиɠ.

Cứ ngồi ngửi như vậy, đôi mắt Nam Ca

đã

xuất

hiện

một

tia máu đỏ sậm,



còn tiến lại gần cổ Tô Phương tham lam hít

thậtsâu.

Đó cũng

không

phải là hô hấp mà chỉ là cảm nhận mùi máu ở trong thân thể



ấy

một

lần.

Ừm, hương máu ngửi thơm như thế khẳng định là ăn càng mĩ vị.

Tô Phương quả thực là bị dọa ngốc rồi. Đây là... Xảy ra chuyện gì?

một



gái, thế mà dán vào cổ mình hít lấy hít để.

Trời ơi, đầu



đã

không

nghĩ được gì rồi!

không

đợi



hỏi có phải là



nghĩ nhiều hay

không, Nam Ca cuối cùng cũng mở miệng, giọng

nói

còn hơi khàn khàn: "côthật

là thơm."