- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
- Chương 47: Chiêu đãi hai người
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 47: Chiêu đãi hai người
Cơ hồ là tất cả mọi người đưa ánh mắt tập trung ở
trên
người hai chị em kia. Nam Ca cũng phát
hiện
hóa ra còn là người quen nha.
Lệ Sâm vừa mới cứu bọn họ xong, bọn họ đều
không
có
nói
lời cảm ơn.
thật
không
ngờ tới lúc gặp lại, dĩ nhiên là tại tình huống như vậy.
Cái người gọi là Thành ca kia
âm
u nhìn bọn họ, sát ý trong mắt bắn ra.
Mặc dù hai chị em kia
đã
bị người kiềm chế, nhưng mà cậu em vẫn xông về phía trước
một
bước ngăn trước mặt chị
gái: "Chúng tôi
không
hề trộm đồ của các người."
"Vậy mày
nói, những vật này là lấy ở đâu?" Kèm theo
âm
thanh đồ vật rơi là
một
ít bao vật tư bị ném xuống đất, cậu bé vừa định
đi
nhặt lại bị người khác hung hăng đẩy ngã
trên
mặt đất.
"Tiểu Lộ!" Người chị kia trực tiếp đỏ con mắt, quỳ
trên
mặt đất muốn
đi
túm cậu. Mặc dù thân thể
cô
gái
rất
nhỏ
gầy, nhưng hai tay mở ra rất có khí thế, nếu muốn thương tổn em trai của
cô
ấy trước hết hãy vượt qua thi thể
cô: "Đó là chúng tôi từtrên
trấn tìm thấy!"
Hai chị em
hiện
giờ ôm nhau
một
chỗ co rúm lại, tư thế bền bỉ chỉ muốn bảo vệ người thân nhất.
"Ha ha..." Xung quanh vang lên
một
trận cười, mà ngay cả Thành ca cũng nhịn
không
được cười: "Tô Phương,
cô
nói
hai người là từ
trên
trấn tìm thấy?
thật
sự
là trò cười mà, trong thị trấn kia, tất cả đều là Zombie! Hai người các ngươi chỉ là dị năng hệ thủy
thì
có thể làm cái gì? Zombie
không
có đem hai người gϊếŧ sao?"
Sắc mặt Tô Phương cùng Tô Hiển lúc trắng lúc xanh, hết đường chối cãi.
Nhưng mà
một
ít vật tư này
thật
sự
không
phải là các
cô
trộm được! Tô Hiển kia cũng là bé trai có khí khái, chỉ vào Thành ca liền mắng: "anh
giữ chúng tôi lại, bất quá chỉ là lấy cớ mà thôi! Chính mình
không
dám
đi
vào bên trong trấn chẳng lẽ cònkhông
cho nhóm tôi
đi? Tên hèn nhát!"
Người gọi là Thành ca cũng
không
phải là dễ trêu, căn bản là
không
muốn cùng Tô Hiển
nói
nhảm, hung hãn nhíu mày lại. Liền thấy được Tô Hiển cùng với Mã Hứng Siêu giống nhau, hai đầu gối lún vào trong đất!
Lập tức cả người cậu bé đều đỏ lên, đau đớn ngã vào trong ngực Tô Phương. Hô hấp cũng thay đổi trở nên khó khăn.
Nước mắt Tô Phương trực tiếp rớt xuống, chỉ có thể chịu thua: "Thành ca,
anh
buông tha cho em trai tôi!"
"Để cho tôi bỏ qua hai người. Cũng có thể." Thành ca hơi phất phất tay, quả nhiên Tô Hiển lập tức
không
đau đớn như vừa nãy nữa. Lập tức tất cả mọi người nghe được
anh
ta
nói: "Tôi muốn cái gì, thời gian qua
cô
đều biết
rõ
không
phải sao? Phương phương, tôi từ
nhỏ
đã
thích
cô."
Tô Hiển bởi vì vừa mới chịu áp lực,
nói
chuyện vẫn chưa thông thuận. Vậy nhưng cậu vẫn gắt gao túm lấy tay Tô Phươngkhông
buông ra, đỏ hồng hai mắt: "Chị... Chị
không
thể đồng ý
anh
ta... Tên súc sinh này..."
Tô Phương nhìn Thành ca,
rõ
ràng bộ dáng rất xa lạ. Trước tận thế,
cô
bất quá chỉ là
một
cô
gái
bình thường nhất, được nghỉ nên về nhà với cha mẹ.
Nhưng mà sau tận thế, mọi thứ đều thay đổi. Cha mẹ biến thành Zombie, chị em bọn họ vì bảo vệ đối phương
đã
tự tay chém đứt đầu cha mẹ.
Tự tay "Gϊếŧ chết" thân nhân mình, cái loại cảm giác đó như dùng dao
nhỏ
cắt thịt, Tô Phương cả đời đều
không
quên được.
Sau đó, cả thị trấn đều sa vào điên cuồng.
Chính mình mang Tô Hiển, sinh sống vốn
đã
đủ gian nan. Bọn họ chỉ nghĩ đến tìm đủ vật tư sau đó rời
đi
chỗ này.
Lẽ nào, cả đời này
cô
đều phải rơi vào hố lửa sao?
Tô Phương hốt hoảng nhìn xung quanh
một
vòng, tất cả mọi người giống nhau dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.
cô
biết
rõmình
đã
bị bài xích ra thế giới của họ.
"Tôi..."
"không
phải
đã
nói
muốn giữ chúng ta ở lại thị trấn sao? Như thế nào, các người đều tiếp khách như vậy sao?" Tô Phương còn chưa dứt lời, giọng
nói
của Lệ Sâm
đã
vang lên.
Thành ca lúc này mới ý thức được, chỗ này còn có hai con "Dê béo" chưa xử lý đâu.
anh
ta đối với xe thiết giáp của bọn họ đặc biệt cảm thấy hứng thú. Nhưng mà vì
không
biết
rõ
thực lực của hai người kia,anh
ta chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình.
Vì vậy
anh
ta phất phất tay,
đã
có người tiến lại đây.
"đi
đem hai chị em tách ra giam lại, buổi tối tôi xử lý sau."
Tô Hiển cùng Tô Phương hiển nhiên là
không
muốn tách ra, cả hai đều ôm chặt đối phương. nhưng mà hai người bọn họ sao có thể địch nổi
một
đám? Rất nhanh liền bị dẫn
đi.
Nam Ca vẫn đứng ở sau lưng Lệ Sâm, lẳng lặng nhìn.
cô
không
có có nhịp tim,
không
có hô hấp, tựa hồ cũng
không
có tình cảm. Nhưng mà ánh mắt cuối cùng của
cô
gái
kia nhìn em trai,
cô
lại cảm thấy có chút ít quen thuộc.
Đó là
một
loại xa nhau. So với tất cả lời
nói
khác đều khiến người ta rung động.
Trong đầu Nam Ca lướt qua rất nhiều hình ảnh, trong phòng bệnh trắng xóa, bệnh nhân nằm
trên
giường lúc nhìn về phía thân nhân bên cạnh chính là ánh mắt như thế.
Nhớ tới cảnh tượng kia, đáy lòng Nam Ca hơi khó chịu.
Thành ca này
một
lát sau
đã
hướng về phía Lệ Sâm
đi
tới: "Nếu
đã
là khách quý muốn ở lại, chúng tôi cũng muốn chuẩn bịmột
chút chiêu đãi hai người.
hiện
tại trước hết để cho người mang hai người
đi
xuống nghỉ ngơi. Lúc tối,
sẽ
có người mang hai người tới tham gia dạ tiệc."
Dạ tiệc. Nam Ca nhìn
một
chút cái xóm nghèo đổ nát này, nghĩ thầm coi như là dạ tiệc còn có thể có cái gì ngon để ăn?
Ừm, thứ duy nhất
cô
cảm thấy hứng thú, chính là người có dị năng hệ lực lượng trước mặt. Loại hình này còn mới nha, từ trước đến giờ
cô
cũng chưa từng ăn. Lệ Sâm cũng chỉ
không
biến sắc ngăn cản trước mặt Nam Ca, gật đầu: "Chúng tôi
sẽđi."
Thành ca
không
lâu sau
đã
mang người
đi, mà Lệ Sâm cùng Nam Ca lái xe
đi
đến
một
cái phòng gạch cũ rách trước mặt.
Sau khi xuống xe, người trong thị trấn cũng
không
tới quấy rầy hai người. Lệ Sâm
đi
kiểm tra phòng gạch
một
chút liền pháthiện
sau khi động đất xảy ra. Các can phòng ở đây trong ngoài nhìn vẫn còn tốt nhưng
trên
thực tế
đã
không
thể cho người ở.
Vì vậy
anh
liền đem Nam Ca lên
trên
xe ngồi xuống.
Nam Ca còn
đang
nhớ đến tình cảnh hai chị em vừa mới bị mang
đi,
cô
giống như
không
hiểu hỏi Lệ Sâm: "Thành ca rất lợi hại vì sao
không
thể
đi
gϊếŧ Zombie?"
Lệ Sâm nhìn về phía Nam Ca, nghĩ tới vừa nãy
cô
còn rối rắm vấn đề ăn vài viên tinh hạch có thể chết hay
không. Ý nghĩ củacô
chuyển biến
thật
là nhanh.
"Con người là động vật phức tạp nhất cũng dễ lý giải nhất.
hiện
giờ Thành ca kia, bản thân có dị năng
thì
còn có người nguyện ý hiếu kính
anh
ta,
anh
ta muốn vật tư hay muốn đàn bà, thủ hạ cũng
sẽ
tìm cho
anh
ta.
cô
nói
xem,
đã
như vậy
anhta vì sao còn muốn
đi
vào trong trấn chém gϊếŧ đây?"
Nam Ca vẫn giống như trong tưởng tượng khinh bỉ dạng đàn ông này. Thành ca
hiện
tại uy phong đó là bởi vì đám Zombie đều
không
ra khỏi thị trấn. Nếu là bọn chúng lại tiến hóa,
anh
ta còn cho rằng cái cứ điểm này có thể bảo vệ được sao?
Nhưng mà lần này Nam Ca lại có chút hả hê nghĩ,
không
giữ được mới tốt. Mình cùng Lệ Sâm tuyệt đối
sẽ
không
giúp bọn họ đâu.
Lệ Sâm nghĩ đến lúc trước
anh
hứa hẹn với Nam Ca, từ trong l*иg ấp lấy ra
một
túi máu cho
cô: "Đây là ban thưởng."
Nam Ca vừa nhìn thấy túi máu, con mắt bỗng nhiên sáng lên. Duỗi tay ra tiếp lấy,
nói
chuyện lại
không
có đầu óc: "Trước kia tôi vẫn cảm thấy
anh
quá độc ác,
hiện
giờ phát
hiện
cùng Thành ca so sánh,
anh
thực
sự
chính là người tốt!"
Tay Lệ Sâm cứng ngắc, trước lúc Nam Ca nhận lấy túi máu dứt khoát thu trở về.
Nam Ca nhìn mặt
anh
trong nháy mắt lạnh xuống, giống như muốn đem túi máu thả về l*иg ấp.
Mắt thấy thức ăn đến tay, Nam Ca như thế nào có thể để
anh
lấy về. Bởi vì hai người đều
đang
ngồi ở ghế sau, Nam Ca liền ôm lấy thắt lưng
anh, đổi giọng khác chân thành
nói: "anh
là người tốt nhất
trên
đời!
thật! Ai cũng
không
thể cùng
anh
so sánh!"
Lúc nãy có nhiều người ngăn cản lại như vậy nên Lệ Sâm
không
kịp cẩn thận quan sát Nam Ca
một
chút.
hiện
tại
cô
ở gần mình như thế, Lệ Sâm lúc này mới giật mình cảm thán khuôn mặt
cô
thay đổi.
Bởi vì vừa gầy lại vừa trắng, cặp mắt kia trở nên to hơn, đen bóng đến dọa người. Thế mà ánh mắt
cô
lại rất phong phú, lại linh động như vậy. Nhất là khi
cô
ngẩng đầu như vậy nhìn mình. Tim Lệ Sâm thế nhưng nảy bịch
một
cái.
Thân thể Zombie đều mảnh mai như thế sao? Dán lại đây mà
anh
vẫn
không
cảm giác được
trên
người
cô
có mấy lạnh thịt.
Nhưng lúc nãy nhìn
cô
gϊếŧ Zombie,
không
phải là rất dũng mãnh sao?
Nam Ca mềm mại đến dạng này, Lệ Sâm còn
thật
sự
chưa bao giờ gặp. Cho nên nhất thời
không
kịp phản ứng lại, bị Nam Ca chui chỗ trống cướp
đi
túi máu trong tay. Thời điểm Lệ Sâm hoàn hồn hai tay
đã
trống trơn.
Nam Ca cũng
không
ôm
anh
tiếp. Mở túi máu ra liền bắt đầu uống,
một
lát sau
cô
cũng nhớ tới chỗ khổ sở: "Dù sao tôi sắp phải chết..."
cô
dũng mãnh uống
một
ngụm lớn: "Tôi muốn làm
một
con quỷ no bụng..."
Lệ Sâm nghi ngờ nhìn
cô
chăm chú. Nghĩ tới, chẳng lẽ
cô
còn chưa có phát
hiện
ra biến hóa
trên
thân thể
cô?
Cũng đúng,
cô
là cái đồ thần kinh
không
ổn định. Phỏng chừng chính
anh
không
nhắc nhở
cô
thì
cô
cũng có thể lại thấp thỏm đến mười ngày nửa tháng.
Định cùng
cô
nói
chuyện, Lệ Sâm vừa há miệng ra lại nghĩ đến bộ dáng
cô
nhào tới, còn có
một
đôi mắt sáng long lanh... Dứt khoát cái gì cũng
không
nói.
Nam Ca sợ hãi Lệ Sâm đem túi máu đoạt lại cho nên uống rất nhanh. Chờ uống xong còn lưu luyến liếʍ liếʍ vết máu mặt.
cô
đã
ăn no cho nên tâm tình rất tốt, còn đắc ý tựa lưng vào ghế ngồi nhìn Lệ Sâm: "Dù sao cũng
đã
bị tôi ăn hết,
anh
đừng nghĩ chuyện lấy lại."
Ngoài dự liệu của
cô, Lệ Sâm vậy mà còn cười
một
cái.
"anh
cười cái gì?" Nam Ca chớp chớp con mắt. Trời sắp nhá nhem tối, Lệ Sâm cũng
đã
một
ngày
không
có ăn cái gì rồi,
anhkhông
đói bụng sao? Nhìn mình cười lẽ nào liền no bụng?
"Zombie ngốc." Lệ Sâm cũng chậm rãi cử động thân thể, nhìn ra bóng đêm nồng nặc phía ngoài cửa sổ.
không
đợi Nam Ca xù lông, Lệ Sâm tiếp tục
nói: "Tôi có vài kế hoạch,
cô
có muốn nghe hay
không."
Nam Ca tò mò dịch tới gần: "Cái gì?"
...
Thời điểm màn đêm rũ xuống, Thành ca thực
sự
phái người đến mời hai họ. Đều biết
rõ
là xe thiết giáp rất quan trọng, Lệ Sâm lái xe đến
một
chỗ rộng rãi tại cổng thị trấn, mang Nam Ca
đi
bộ tới.
Lúc Thành ca vừa nhìn thấy kia hai người
đi
qua còn
không
tự chủ được lộ ra bộ dáng tươi cười.
Buổi tối Nam Ca đổi
một
thân quần áo, vẫn là rằn ri trang phục cùng Lệ Sâm
không
khác nhau lắm.
rõ
ràng là kiểu dáng rất đơn giản lại có cảm giác quần áo tình nhân.
Buổi chiều Lệ Sâm quan sát
cô
hai giờ, thấy sau khi
cô
uống hết túi máu, vết thi bớt
trên
thái dương cũng biến mất luôn. Nếu như
không
phải là chính
anh
tự kiểm tra lại
một
lần, xác định
cô
vẫn
không
có tim đập cùng hô hấp
thì
sẽ
bị
cô
hù dọa rồi.
không
phải là bởi vì cái khác, cũng là bởi vì bộ dáng Nam Ca bây giờ cùng con người
đã
không
có gì khác nhau.
Trước khi xuống xe, Lệ Sâm còn dặn dò Nam Ca làm cho
cô
ẩn
núp
thật
tốt bản tính thị huyết. Nếu mà hỏng kế hoạch, về sau
anh
sẽ
không
cho Nam Ca túi máu.
Nam Ca lại hưng phấn nhìn chằm chằm vị trí Thành ca: "Vậy chúng ta
đã
nói
rồi nha, người kia là của tôi nha."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
- Chương 47: Chiêu đãi hai người