Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 41: Xé rách qυầи ɭóŧ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi sáng Lệ Sâm tỉnh lại, vô ý thức sờ sang bên cạnh, sờ sờ mới phát

hiện

người bên cạnh

không

biết

đã

đi

đâu.

Buồn ngủ trong nháy mắt biến mất

không

thấy gì nữa,

anh

mạnh mẽ ngồi dậy nhìn xung quanh

một

vòng, trong xe

khôngthấy Nam Ca.

Lại hướng ra ngoài xe nhìn, trời còn chưa sáng. Phụ cận chỉ có vài con Zombie

đang

lảng vảng.

Nam Ca

đã

đi

chỗ nào? Lệ Sâm hơi ảo não, sau nửa đêm

anh

ngủ hơi say.

không

đợi

anh

xuống xe

đi

tìm người

đã

nhìn thấy Nam Ca lén lút giống như tên trộm chạy về xe. Đúng vậy,

hiện

giờ tối thiểucô

đã

có thể chạy chậm, tốc độ hành động so với trước nhanh hơn

không

ít.

Chờ



mở cửa xe ra,

không

đợi Nam Ca kịp

nói

chuyện Lệ Sâm

đã

dồn dập hỏi: "cô

đi

đâu? làm cái gì?"

Nam Ca cảm thấy giọng

nói

của Lệ Sâm rất là quỷ dị, sao lại cảm giác như... Chồng chất vấn vợ về muộn vậy?

Nam Ca quơ quơ bình lớn trong tay, đây là cái bình mà Lệ Sâm thường đựng nước dùng cho sinh hoạt.

"Buổi sáng tôi

đi

ra ngoài dạo

một

lúc, còn giúp

anh

mang nước rửa mặt trở về nha!"

nói

xong Nam Ca còn giống như hiến vật quý đưa bình cho Lệ Sâm.

Biết



không

phải là



lại vụиɠ ŧяộʍ rời

đi, trong lòng Lệ Sâm thở phào

nhẹ

nhõm, nhưng mà sau khi

anh

tiếp nhận cái bình vẫn

không

quên lạnh lùng

nói

một

câu: "Về sau lúc tôi ngủ,



không

nên chạy loạn."

Nam Ca ồ

một

tiếng nhưng

không

để vào trong lòng.

Ngày hôm qua



nghĩ cả đêm, cảm thấy trước tiên nên nịnh nọt cái người đàn ông này

đã, tâm tình

anh

tốt lên

sẽ

lại ban thưởng cho mình nha!

Lệ Sâm sửa sang quần áo xong, bước xuống xe rửa mặt trước. Nam Ca vậy mà lại đưa cho

anh

một

cái khăn mặt.

anh

lau hai cái

thì

để khăn xuống, giương mắt nhìn



hỏi: "cô

còn có thể chân chó hơn nữa

không?"

Toàn cơ thể Nam Ca đều bày tỏ: "Tôi có thể nha!"

Lệ Sâm: "..."

anh

thua rồi.

Sau khi dùng qua điểm tâm Lệ Sâm hỏi Nam Ca: "cô

tìm thấy nguồn nước ở đâu?

trên

đường

không

có Zombie tấn công

côchứ?"

Còn sớm như thế, những người sống sót trong thị trấn chưa có hành động gì. Chắc chắn là Nam Ca gặp phải Zombie.

"Chúng nhận ra tôi là đồng loại, tôi lại

không

cùng nhóm bọn chúng tranh giành lãnh địa. chúng nó sao có thể tấn công tôi?" Nam Ca chỉ ra xa: "Nguồn nước ở chỗ đó, nước suối cũng rất trong suốt nha."

Lệ Sâm khóa cửa xe lại, mang theo đầy đủ vũ khí sau đó ném cho Nam Ca

một

túi đồ liền

đi

tới chỗ có nước suối.

Gần đây gấp rút lên đường, Lệ Sâm đều cố gắng tránh

đi

vào thành phố lớn, chỗ đó có quá nhiều Zombie. Vũ khí của

anh

lại quá rêu rao nên cũng muốn tránh

đi

mũi nhọn.

Đều

đi

theo đường

nhỏ

cho nên lúc nào cũng có thể gặp được sông núi tự nhiên.

hiện

giờ chỗ này xem ra

đã

xảy ra

hiện

tượng động đất làm thay đổi hình dáng núi đá, nước suối là từ

trên

núi chảy xuống, có thể đây là nước ngầm.

Mặc dù như thế Lệ Sâm cũng

không

dám uống, chỉ cầm lấy túi đồ trong tay Nam Ca chuẩn bị tắm rửa giặt quần áo.

Quần áo

trên

người Nam Ca

đã

bị rách gần hết, vải còn thừa lại vắt

trên

người còn có thể nhìn xuyên qua, mặt

trên

còn có vết máu.

không



giặt từ bao giờ khiến cho cả xe đầy mùi.

Mặc dù vậy Nam Ca cũng

không

thèm để ý,



không

ngửi thấy gì nha =. =

Lúc này Nam Ca

đang

cảnh giác nhìn xung quanh. Mới thấy



đi

qua hướng này, trong chốc lát

đã

qua chỗ kia nhìn

mộtchút,

một

bộ dáng như lâm đại địch, giống như rất sợ có con Zombie nào đó lao ra tấn công Lệ Sâm.

Chẳng qua nhìn

một

hồi lâu cũng

không

thấy được có nguy hiểm gì,



liền ngồi xổm xuống xem Lệ Sâm giặt quần áo.

Vốn



còn cho rằng,

một

người đàn ông như Lệ Sâm

sẽ

không

biết làm những chuyện này đâu, ai biết

anh

giặt quần áo cực kỳ cẩn thận, động tác cũng rất nhuần nhuyễn, dáng vẻ này



ràng có thể tự chăm sóc mình

thật

tốt.

Nam Ca

đang

lo

không

có chỗ nào để nịnh nọt Lệ Sâm đây! Vì thế



lập tức chen vào chỗ Lệ Sâm ngồi, cùng

anh

nói: "Tôi đến giặt, để tôi giặt cho! Tôi là cao thủ giặt quần áo đấy!"

Bây giờ tay Nam Ca vẫn là màu xanh, chỉ là màu

đã

nhạt bớt so với trước. Thời điểm nhúng vào trong nước vậy mà lại có chút sáng long lanh.

Lệ Sâm vốn

không

phòng bị Nam Ca, thời điểm bị



đẩy ra vẫn còn sững sờ.

"không

cần." vẻ mặt

anh

không

tự nhiên. Nếu là lúc trước có cơ hội nô dịch Nam Ca như vậy

anh

chắc chắn

sẽ

không

buông tha. Nhưng

không

biết tại sao, gần đây

anh

đối với



càng ngày càng mềm lòng. Trong tiềm thức

không

muốn



phải sống như vậy.

Nam Ca lại

không

nhìn ra Lệ Sâm cự tuyệt, dù sao

hiện

tại



chính là cục gạch, chỗ nào cần chuyển,



đều làm rất hăng hái.

Lệ Sâm nhịn

không

được đến gần

nói: "Thôi, để tôi giặt

đi."

Nhưng Nam Ca

một

chút cũng

không

mơ hồ, động tác ra tay dùng sức vài phần,

không

có nửa điểm làm đối phó: "Tôi làm tôi làm! Nhanh

một

chút giặt xong, về sớm tìm vật tư!"

thật

ra Lệ Sâm

không

cho Nam Ca làm còn có

một

nguyên nhân khác. Trong đống quần áo này... Có qυầи ɭóŧ

anh

vừa thay ra.

Chịu đựng

sự

lúng túng, giọng

nói

anh

mất tự nhiên: "Tiểu câm điếc,



đứng xem tôi giặt được rồi."

"Tôi

không

cho." Nam Ca vẫn còn bướng bỉnh, hết sức chuyên chú vò quần áo: "Tôi giặt đồ rất sạch

sẽ

mà, tôi là, tiểu Zombie rất hữu dụng, tôi muốn chứng minh cho

anh

thấy!"

Trong lúc

nói

chuyện



đã

cầm lên! Qυầи ɭóŧ của Lệ Sâm!

Lệ Sâm

thật

sự

là chịu

không

được nữa, túm lấy tay phải của



kéo

đi.

Mặc dù



là Zombie nhưng mà cũng

không

thể giúp

một

người đàn ông giặt qυầи ɭóŧ như vậy.

Ai biết Nam Ca cơ bản là

không

quan tâm đây là cái gì, chỉ cảm thấy Lệ Sâm

không

cần



giúp, về sau

sẽ

không

để cho

côăn ngon vì vậy liều mạng giãy giụa nhất quyết

không

chịu

đi.

"Rẹt"

một

tiếng động tác hai người đều ngừng lại.

Nam Ca có chút

không

dám tin tưởng cúi đầu nhìn thứ đồ trong tay mình... Qυầи ɭóŧ tứ giác

đã

tử trận.

Lệ Sâm tất nhiên là cực kỳ lúng túng, thừa dịp Nam Ca còn

đang

ngây người, lập tức bế



đến

một

chỗ nghiêm nghị

nói: "đãnói

không

cần



giúp!



thành

thật

ngây ngốc ở đây!"

trên

lỗ tai

anh

xuất

hiện

một

vệt đỏ ửng

không

bình thường.

Nam Ca lắp bắp giống như đứa trẻ làm sai việc gì, hết lần này tới lần khác



lại

không

hề biết ngại ngùng, chỉ là thực

sự

hối hận xin lỗi: "Tôi cũng

không

biết qυầи ɭóŧ của

anh

lại dễ rách như vậy..."

"Đừng

nói." Đều

đã

kéo đến hỏng rồi, về sau cũng

không

thể mặc được nữa. Lệ Sâm đem cái quần tử trận kia vứt lên

trênbờ, quyết định lát nữa phải đem

đi

ném chỗ nào xa nhất.

Nam Ca vẫn còn nghiêm trang giải thích đây: "thật, qυầи ɭóŧ

anh

chất lượng

không

tốt. Mấy bộ quần áo tôi vừa giặt, đềukhông

có bị làm rách..."

"... Còn chưa

nói

đủ?" Động tác

trên

tay Lệ Sâm cũng ngừng lại

một

chút.

hiện

tại

anh

mơ hồ cảm giác được mang Nam Ca theo chính là sai lầm!

thật

sự

là cản trở mà!

Nam Ca vừa nghe thấy ngữ điệu của Lệ Sâm lại càng khẩn trương. Liều mạng tìm lý do giúp chính mình giải vây: "Lúc nãy nếu

không

phải là

anh

túm tôi, tôi cũng

sẽ

không

kéo qυầи ɭóŧ

anh, tôi

không

kéo qυầи ɭóŧ

anh, nó sao có thể bị phá hỏng!"

Lệ Sâm cuối cùng cũng

không

thể nhịn được nữa, quay đầu tàn nhẫn nhìn

cô: "nói

thêm

một

chữ nữa tôi liền đem



ném vào trong nước."

trên

miệng lúc nào cũng nhắc đến qυầи ɭóŧ, coi như



đã

biến thành Zombie

thì

cũng là nữ!

không

biết xấu hổ!

Nam Ca thành

thật

đem miệng ngậm lại, nhưng mà trong lòng còn oán thầm.

không

phải chỉ là lỡ kéo rách

một

cái qυầи ɭóŧ thôi sao, đều

đã

cùng

anh

xin lỗi,

anh

còn

không

nghe.

Hừ,



đi

một

mình qua bên kia ngồi, quyết định yên lặng

một

chút.

Bên tai cuối cùng cũng thanh tịnh, Lệ Sâm tâm loạn như ma quay đầu tiếp tục giặt quần áo.

một

bên giặt

một

bên

anh

còn nghĩ thầm, kiếp trước mình nợ tiểu Zombie cái gì sao? Nhất định là như thế!

Cũng may động tác của

anh

rất nhanh. Sau khi đem quần áo đều vắt khô,

anh

nhét lại vào trong túi quyết định chờ về đến xe lại phơi.

Nam Ca vẫn còn ở

một

góc "Yên lặng

một

chút", Lệ Sâm nhìn thấy



không

có ý định đứng dậy, nhíu mày hỏi

một

câu: "côkhông

định quay về?"

âm

thanh vừa phát ra, Nam Ca từ dưới đất đứng lên, khó chịu

không

lên tiếng

đi

bên cạnh Lệ Sâm.

"Tại sao lại

không

nói

lời nào?" Lệ Sâm hỏi

cô.

"không

phải là

anh

không

cho tôi

nói

sao." Nam Ca lẩm bẩm, cố ý

không

nhìn Lệ Sâm.



tốt bụng giúp bị trở thành lòng lang dạ thú,



còn

không

được tức giận sao.

Lệ Sâm

thật

sự



không

biết nên

nói

gì để giảm bớt

sự

lúng túng giữa hai người trong lúc này, thôi, vẫn là

không

nên

nói

gì.

Vừa

đi

được nửa đường, Lệ Sâm vậy mà lại gặp được

một

đội người.

Đoàn người này nữ có nam có, thời điểm nhìn thấy hai người bọn họ,

trên

mặt đám người tràn đầy đề phòng.

nói

đến tối ngày hôm qua lại đây Lệ Sâm

đã

phát

hiện

ra, phòng ốc trong thị trấn này bởi vì đều xây theo kiến trúc thôn quê, coi như là nhà tầng, tầng trệt cũng

không

cao cho nên mấy ngôi nhà ở đây bị phá hỏng

không

nghiêm trọng như trong thành thị.

hiện

giờ

đi

qua mấy người này, Nam Ca vừa nhìn thấy con mắt liền sáng lên.

Bên trong có người có dị năng!

Lệ Sâm cảm thấy Nam Ca chính là radar tốt nhất, nếu mà

trên

đầu



có cái ăng-ten

thì

bây giờ chắc cũng

đã

dựng thẳng lên rồi.

"Hai người là ai?" Thanh niên

đi

đầu nhuộm

một

đầu tóc màu đỏ, bộ dáng cũng cực kỳ phóng đãng

không

kiềm chế. Hậnkhông

thể treo cả người đầy dây chuyền, lỗ tai treo

một

hàng khuyên tai.

Những người kia

đi

theo phía sau cậu ta, tất cả đều ăn mặc như du côn đầu đường, ừm, nếu để Nam Ca hình dung

thì

sẽ

là thuần túy phong cách smart.

nói

thật, trước đây



còn trong bệnh viện cũng

đã

được chứng kiến đủ loại người, nhưng mà phong cách smart

thật

sựkhông

nhiều.

Ồ, vì sao



có thể nhớ đến

một

chút

sự

việc phát sinh trong bệnh viện? Chẳng lẽ là ký ức lại khôi phục?

Nam Ca lập tức vui vẻ trở lại.

Lệ Sâm nghe được câu hỏi cũng

không

định cùng người ở nơi này phát sinh xung đột: "đi

ngang qua."

Hai mắt tóc đỏ

trên

dưới quan sát Lệ Sâm sau đó đưa ánh mắt đặt ở

trên

người Nam Ca dừng lại trong chốc lát, vì



chụp mũ kín đầu nên

trên

cơ bản

không

nhìn thấy mặt

cô.

Nhưng mà

một

thân trang phục rằn ri bao lại dáng người có lồi có lõm.

Im lặng

một

hồi lâu tóc đỏ mới

nói

tiếp: "Nếu

đã

đi

ngang qua

thì

nhanh

đi

đi, chỗ chúng tôi

không

hoan nghênh người ngoài. Vật tư ở trấn

trên, tất cả đều là của chúng tôi, hai người

không

thể cầm

đi."

"Đây là đạo lý gì?" Nam Ca cảm nhận thấy, cái người tóc đỏ này chính là người có dị năng, đáy mắt cậu ta có màu xám nhàn nhạt.

Lúc trước nhìn thấy Mã Viễn cùng hai chị em Lâm Phong Tuyết, màu của đồng tử bọn họ đều

không

thay đổi. Chẳng lẽ là dị năng có thể tiến hóa cho nên mới thay đổi màu sắc?

Tóc đỏ nghe Nam Ca

nói, trào phúng cười

một

tiếng, còn khoát tay áo: "Mấy



nói

cho



ta biết, đây là vì cái gì?"



nàng có gương mặt ngây thơ này rất khinh thường

đi

lên trước, từ lúc vừa mới bắt đầu, ánh mắt



nàng đều

không

có từtrên

người Lệ Sâm rời

đi.

hiện

tại coi như là cùng Nam Ca

nói

chuyện cũng thẳng tắp vào nhìn vào Lệ Sâm: " Bên trong là địa phận của trấn chúng tôi, đương nhiên do chúng tôi định đoạt. Những thứ vật tư kia đều giữ lại để nuôi sống chúng tôi, ai dám lấy

đi

chúng tôi

sẽ

không

khách khí!"

nói

xong còn giơ giơ quả đấm, Lệ Sâm cảm giác được

âm

thanh của con dao gió phá vỡ

không

khí.

Xem ra cái tiểu đội này

không

thiếu người có dị năng.
« Chương TrướcChương Tiếp »