Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 40: Nước uống máu tươi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn quen quá nhiều người ngươi lừa ta gạt, bỏ đá xuống giếng. Nam Ca cùng Lệ Sâm đều

không

dám xem thường. Ở

một

chỗ cách thị trấn rất xa hai người

đã

dừng xe xuống.

Ánh nắng chạng vạng rất là đẹp, sương mù mịt mờ chân trời dường như đều bị nhuộm đỏ, từng vầng sáng màu đỏ từ đằng xa dần dần lan tràn đến gần.

Trong

không

khí còn có thoang thoảng mùi khói thuốc súng cùng hương vị thịt thối. Sau khi xuống xe, giầy dẫm lên mặt đất khiến bùn đất bắn lên phát ra tiếng vang.

Nam Ca đứng

một

lát trong người có chút rục rịch.

Đoạn thời gian trước được khai mặn khiến



có chút khống chế

không

được cơn thèm, nhắm mắt lại cũng có thể ngửi thấy được hương thơm máu thịt

trên

người Lệ Sâm.

A... Hình như



muốn uống

một

chút máu nha, nếu có thể tìm được

một

chút máu thôi cũng quá tuyệt vời rồi.



còn

đang

nghĩ ngợi

thì

phát

hiện

người bên cạnh giơ trước mặt



một

cái túi. Nam Ca cúi đầu nhìn kỹ, con mắt liền mãnh liệt sáng lên!



xác định chắc chắn đây là túi truyền máu trong truyền thuyết. Ở trong đó còn có màu đỏ tươi...

"Lệ Sâm..."



nghiêng đầu khϊếp sợ nhìn

anh,

thật

sự

không

hiểu mục đích của

anh

là gì.

Lệ Sâm

đang

đeo bao tay, vốn bao tay có thiết kế rất giản dị lại bị tay

anh

khiến cho nó trở nên cực kỳ gợi cảm, nhất là màu đen của cái bao tay kết hợp với màu đỏ máu tươi của túi máu tăng thêm vẻ hấp dẫn.

Bóng lưng cao lớn của Lệ Sâm đem bầu trời chia làm hai nửa, ánh mắt

anh

vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng mà giọng

nói

lúc

nói

chuyện lại dịu dàng

không

ít: "Cho



đồ uống."

"Đồ uống?" Nam Ca nuốt

một

ngụm nước bọt duỗi tay ra định cầm lấy, ai biết Lệ Sâm chợt giơ tay lên.

" Sao

anh

lại

không

đưa cho tôi!" Bây giờ Nam Ca cơ bản còn chẳng quan tâm Lệ Sâm lấy túi máu tươi này từ đâu ra,



chỉ rất rất muốn uống thôi ngao ngao ngao!

"Tiểu câm điếc, chẳng lẽ



không

định bày tỏ gì sao?" Lệ Sâm cao khoảng chừng 1m9, Nam Ca coi như là thời điểm chưa biến thành Zombie cũng mới 1m65, bây giờ thân thể lại còn hơi co rút lại, càng là với

không

tới.

Vì vậy



chỉ có thể duỗi dài cánh tay, nhảy lên hai cái. Lập tức có chút chán nản nhìn Lệ Sâm: "Về sau tôi

sẽ

không

chạy loạn."

"Còn gì nữa?" Lệ Sâm rất là hài lòng bộ dạng của



hiện

giờ.

Thị trấn

nhỏ

ở phía xa lẳng lặng đứng im, nếu mà

không

có tận thế chắc hẳn bên trong cũng

sẽ

rất náo nhiệt.

Nam Ca tiếp tục nghĩ nghĩ, bộ dạng như

đã

vắt hết óc: "Về sau tôi cũng

sẽ

không

động tay động chân với

anh,

không

nghịch đồ của

anh,

không

mắng

anh

nữa."

A, hóa ra



nương này còn động tới đồ của mình.

"Sau đó nữa?" Lệ Sâm rất hài lòng, hy vọng



nói

tiếp.

"Về sau tôi chắc chắn

sẽ

nghe lời!" Nam Ca

nói

ra lời mà chính mình còn

không

tin, nhưng mà



còn cực kỳ nghiêm trang: "Hơn nữa tập luyện

thật

tốt về sau giúp

anhgϊếŧ Zombie!

thật

mà!"

Lệ Sâm nhìn



sốt ruột đến nỗi sắp nhảy dựng lên, ha ha cười

một

tiếng đem túi máu thả vào trong tay

cô.

Nam Ca phát

hiện

Lệ Sâm còn rất quan tâm đem ống truyền gắn vào túi máu, thời điểm



mở ra lập tức đem

một

đầu ống đặt ở trong miệng mình, hung hăng hút

mộthơi.

A! Hương vị

thật

sự

rất tuyệt vời! Cảm giác

thật

giống uống đồ uống nha!

Lệ Sâm

không

biến sắc nhìn



uống xong, cả người Zombie giống như thần thái cũng thay đổi sáng láng hẳn lên.



ràng

đã

uống đến thấy đáy mà



còn tiếc nuối

không

ngừng mυ"ŧ lấy, bộ dạng như rất sợ rơi phí mất

một

giọt máu.

Chờ sau khi mυ"ŧ xong



còn dùng cái móng tay bén nhọn duy nhất đem túi máu mở ra, liếʍ sạch

sẽ

mặt trong túi. Rất giống mấy người trăm năm chưa được ăn cơm.

Đợi đến lúc

thật

sự

một

chút máu cũng hết, Nam Ca mới nịnh nọt hỏi Lệ Sâm: "anh

Lệ, còn có

không?"

Lệ Sâm nhíu mày, năng lực học tập của tiểu Zombie còn rất mạnh nha,

một

túi máu tươi khiến xưng hô đều thay đổi.

"Hôm nay chỉ có bấy nhiêu thôi,

không

có." Mặc dù



gọi mình

một

tiếng

anh, nhưng mà Lệ Sâm cũng

không

mềm lòng với

cô.

Nam Ca đành phải đeo bám dai dẳng: "

anh

Lệ Sâm,

anh

cho em

một

ít nữa

đi, em chưa uống đủ mà."

"Chưa uống đủ cũng

không

có." Lệ Sâm

đi

lên xe thu xếp đồ đạc, còn đem cái l*иg ấp buổi sáng vừa đưa vào cất kỹ.

Nam Ca nhìn chằm chằm cái kia l*иg ấp kia, xác định sáng nay mình ngửi thấy được hương vị kia chắc chắn chính là máu tươi.

Nàng rất là nghi ngờ, Lệ Sâm làm thế nào tìm được túi máu tươi? Người trong thônkhông

phát

hiện

sao?

Động tác Lệ Sâm

không

thay đổi, còn dặn dò Nam Ca: "Về sau chỉ cần



ngoan ngoãn nghe lời tôi, máu tươi tôi có thể giúp



tìm nhưng nếu là



không

nghe lời, tôi

sẽ

giải quyết

cô."

"Giải quyết?" Người Nam Ca có chút lạnh,



không

khỏi sờ sờ lên cổ.



đi

theo Lệ Sâm lâu như thế còn cho là bọn họ còn có chút tình cảm cách mạng, kết quả là cái gì cũng

không

phải!

Lệ Sâm biết





hiểu sai ý, nhưng mà cũng

không

phủ nhận. Tiểu Zombie này nhát gan cực kỳ,

anh

phải hù dọa



nhiều

một

chút,



mới

không

dám làm loạn.

Nam Ca mè nheo

anh

một

lát thấy

anh

thật

sự

không

cho mình uống nữa, lúc này mới rầu rĩ ngồi dưới đất, quay đầu hỏi Lệ Sâm: "anh

làm như thế nào lừa được nhiều máu tươi như thế nha? Có người có dị năng máu sao?"

)))))

Lệ Sâm nhớ đến tối ngày hôm qua, sau

một

phen Trương Vĩ

nói

với

anh,

anh

xác thựcnói

ra

một

câu chuyện nửa

thật

nửa giả.

"Nam Ca sau khi trải qua tận thế bị nhiễm

một

loại virus. Chúng tôi quan sát rất lâu, virus này đối với thân thể con người

không

có hại nhưng

sẽ

làm cho



ấy khao khát máu tươi. Lúc



phát bệnh có chút khủng bố, cho nên bình thường đều

không

hay xuống xe."

Giọng

nói

Lệ Sâm đau khổ: "cô

ấy là bạn

gái

của tôi, bất kể như thế nào tôi cũngkhông

thể đưa cho



ấy

một

người để hút máu được, các

anh

là người đáng giá phó thác, cho nên tôi mới kể việc này cho các

anh."

Con người vốn chính là loài động vật cảm tính, rất nhiều người cùi chỏ đều hướng vào trong, ranh giới cuối cùng của họ cũng bởi vì người khác mà luôn biến hóa.

Lệ Sâm cùng Nam Ca cứu bọn họ, bọn họ đương nhiên

sẽ

cảm thấy hai người kia là người đáng tin cậy, vì vậy sau khoảng thời gian khϊếp sợ ngắn ngủi, bọn họ lập tức an ủi Lệ Sâm.

Trương Vĩ là người mở miệng trước: "Con người có thể còn sống

đã

rất,

không

phải chỉ là máu tươi thôi sao, phí sức chút đều

sẽ

tìm được, bây giờ thế này

đi, tôi cho hai người túi máu, hai người mang theo

trên

đường."

Mã Viễn cũng vỗ vỗ l*иg ngực mình: "Lúc tôi còn

nhỏ

còn thích ăn thịt tươi, bây giờ thích máu tươi cũng

không

có gì!

nói

không

chừng



ấy uống nhiều máu tươi dần dần thân thể lại tốt lên ấy chứ! Mạng của tôi đều là hai người cứu, hai người cứ lấy máu tôi đem theo!"

Tiểu Địch mặc dù

không

hiểu mọi người

nói

cái gì, nhưng trong người cũng có

mộtnam tử hán nho

nhỏ, bé cũng

không

cam chịu yếu thế bi bô mà tỏ vẻ: "Con cũng cho! Lấy của con

đi!"

Lệ Sâm cảm kích nhìn bọn họ, đứng lên cúi người chào, bảo trì tư thế

không

động đậy chân thành

nói

: "thật

sự

là cảm ơn mọi người!"

"Chao ôi! Lệ ca

anh

đừng như vậy!" Mọi người ba chân bốn cẳng mà đem Lệ Sâm đỡ dậy, ai cũng đều

không

quan tâm

nói: "Cái khác chúng tôi

không

có, nhưng

một

thân máu này vẫn đủ!"

Ấn tượng của Trương Vĩ đối với Lệ Sâm cũng thay đổi. Bạn

gái

ở tận thế lại nhiễm loại bệnh lạ này

anh

còn có thể mãi mãi

không

rời, tình cảm này sâu cỡ nào nha!

Lúc tối, Lệ Sâm liền lấy dụng cụ ra cho họ, nghe

nói

Tiểu Địch còn đem tay mình cứamột

nhát, hướng vào trong túi

nhỏ

vài giọt máu đây.

Mã Viễn ngoan độc với bản thân, khi đó còn muốn trực tiếp lấy 1000CC, Lệ Sâm vội vàng ngăn cậu lại.

Người bình thường cho dù thân thể khỏe mạnh, sau khi rút máu cũng

sẽ

mệt mỏi cần tẩm bổ, bây giờ họ còn thiếu vật tư. Lệ Sâm chỉ lấy tượng trưng

một

tí máu là được.

Về sau đưa cho Nam Ca làm "Đồ uống", đúng là máu lấy được từ kia ngôi làng

nhỏkia.

Lệ Sâm

không

thể

nói

chắc rằng, dọc theo con đường này

anh

đều dựa vào phương pháp này để nuôi sống Nam Ca, nhưng tối thiểu nhất khi

anh

mang



theo

thì

nhất định

sẽ

không

để cho



bị đói bụng.

Đương nhiên,



phải học được cách khống chế du͙© vọиɠ của mình, nếu mà nhìn thấy người



liền muốn

đi

lên cắn, Lệ Sâm chắc chắn

không

cho phép.

Còn cuối cùng sau này là gϊếŧ người hay vẫn là gϊếŧ Zombie

hiện

tại vẫn

không

biết được.

Ban đêm rất nhanh đến, hôm nay Lệ Sâm cùng Nam Ca đều

không

định tiến vào thị trấn, kiểm tra

một

lần cuối cùng tình huống xung quanh xe xong, Lệ Sâm liền khóa cửa xe lại, chuẩn bị cùng Nam Ca nghỉ ngơi.

Nam Ca trong lòng còn có tính toán riêng.



biết



cái l*иg ấp kia chắc chắn đựng thứ mình muốn, đợi đến khi Lệ Sâm ngủ say... Hắc hắc hắc.

Lệ Sâm rất nhanh

đã

chìm vào giấc ngủ, Nam Ca nghe hô hấp của

anh

dần dần thong thả,



lén lút giống như là trộm chuẩn bị đứng lên.

Ai biết Lệ Sâm trong lúc nửa mê nửa tỉnh vậy mà còn ôm lấy

cô, nếu mà trái tim Nam Ca còn nhảy được, chắc

đã

bị

anh

dọa cho ngừng.

Lệ Sâm còn hít hà, mơ mơ màng màng

nói: " Mùi thịt thối

trên

người



hình như là hết rồi."

Nam Ca ấp úng: "A,

anh

nhanh ngủ

đi, ngày mai còn muốn vào trong thị trấn tìm vật tư mà."

anh

đưa cho thôn

nhỏ

nhiều vật tư như vậy, sớm muộn gì bản thân cũng

không

đủ dùng, còn cần chuẩn bị nhiều

một

chút.

Nếu

anh

đã

vì mình trả giá nhiều như thế, Nam Ca cũng hiểu được phải báo đáp lại,

cônghĩ chờ sau khi vào thị trấn mình

sẽ

không

chơi bời lêu lổng nữa.

thật

vất vả chờ Lệ Sâm lại ngủ say, Nam Ca lúc này mới chậm rì đứng lên, con mắt màu xanh lá cây ở trong đêm tối băn khoăn, sau khi tìm được cái l*иg ấp kia



cực kỳ cẩn thận rút ra.

Dưới đáy lòng cười hắc hắc,



bắt đầu mở cái hòm.

Nhưng mà cái hòm kia quá chắc chắn,cô

làm như thế nào cũn

không

mở ra được,

thậtsự

là sốt ruột muốn chết.

Lăn qua lộn lại nhìn

một

lát mới biết được, hóa ra mở này cái hòm này còn cần vân tay!

Nam Ca cảm giác

hiện

tại tâm trạng mình

thật

sự

không

tốt. Sau xe Lệ Sâm có rất nhiều thứ đem ra ngoài cũng có thể tạo thành cảnh người người tranh mua, tuyệt đối tất cả đều là bảo vật vô giá.

Nhưng mà những thứ đó từ trước đến giờ

anh

đều

không

khóa, bây giờ lại đem vài túi máu tươi khóa vào? Có cần phải lừa Zombie nhhư thế hay

không!

Thời điểm Nam Ca còn

đang

ở trong tình trạng thất lạc, Lệ Sâm

đã

khoác áo ngồi dậy.

Nên biết là trong xe rất tối,

anh

thình lình ngồi dậy như thế

thật

sự

là rất dọa người, nếu

anh

mà có mái tóc dài

sẽ

khiến cho người ta tưởng là trinh tử xuất

hiện. ( hình như trinh tử là con ma nổi tiếng trong truyện ma bên TQ)

"Tiểu câm điếc, khuya rồi



không

ngủ lại

đang

làm cái gì đây?"

Nam Ca vừa nghe lời

nói

này lập tức đem cái rương trả về, lắp bắp

nói: "Tôi... Tôi muốn

đi

vệ sinh."

Lệ Sâm nhíu nhíu mày: "cô

là Zombie, cần cái gì mà nhà vệ sinh."

"Đúng nha..." Nam Ca khô khốc cười cười: "Ha ha ha tại sao tôi phải

đi

nhà vệ sinh đây? Khẳng định là tôi nhớ sai..."

nói

xong



chỉ có thể

một

lần nữa bò về, đàng hoàng nằm lại bên cạnh Lệ Sâm.

Lệ Sâm ôm

cô,



cũng

không

từ chối. Trong đêm tối,



nhắm mắt lại cho nên cũngkhông

thấy được khóe miệng Lệ Sâm cong lên cười cười.

Tiểu Zombie này, dại dột đến nỗi khiến

anh

không

bỏ được luôn muốn lừa

cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »