Chương 23: Nam Ca được cứu

trên

xe cách siêu thị

không

xa Lệ Sâm

đã

tỉnh lại.

không

giống ánh mắt mơ màng trước kia lúc nửa mê nửa tỉnh, ý thức của

anh

tỉnh táo ngay lập tức, nháy mắt liền mở mắt ra.

Từng tia sáng lóe qua trong đôi mắt phượng giống như vùng đất cao nguyên



độc lạnh lẽo.

anh

nhanh chóng ngồi dậy quan sát xung quanh.

Cảm xúc lạnh như băng trong tay



ràng

không

phải là tay Nam Ca mà mình bắt lấy trước khi hôn mê.

anh

cẩn thận ở trong xe tìm tìm,



ấy thực

sự

không

ở đây.

Khóe miệng Lệ Sâm mím lại, Tiểu Zombie này tranh thủ lúc mình hôn mê chạy trốn sao?

Chắc chắn là thế,



lúc nào cũng có cái ý tưởng muốn thoát khỏi

anh!

anh

không



trên

xe lâu, sau khi xuống xe để quan sát tình thế xung quanh, quả nhiên khung cảnh còn thảm thiết hơn so với tưởng tượng. Rất nhiều tòa nhà sụp đổ, vật tư bên trong

không

biết bị tổn hại

đã

hỏng bao nhiêu.

Nhưng những này đều

không

phải là việc Lệ Sâm quan tâm nhất, giờ phút này

anh

lại cảm thấy

thật

lạc lõng, còn mang theo chút tức giận. Lúc trước

không

phải

anh

đã

dặncô

hãy thành

thật

ở bên cạnh

anh

sao,



lại dám bỏ

đi?

Hung hăng đập lên cửa xe, Lệ Sâm bỏ qua đau đớn

trên

tay, từ trong ghế sau lấy ramột

khẩu súng cõng

trên

lưng hướng tới phía xa xa

đi

đến.

Coi như

anh

cho chính mình

một

cơ hội, nếu

thật

sự

tìm

không

thấy Nam Ca...

Lệ Sâm mím môi, ánh mắt

âm

trầm.

Nam Ca!



tốt nhất nên cầu nguyện, đừng để

anh

tìm được nếu

không

anh

có rất nhiều cách trừng phạt



đấy!

Giờ phút này Nam Ca vẫn

đang

không

ngừng rụt thân thể lại phía sau.



cảm thấy thế giới này đối xử với Zombie quá

không

công bằng, vì sao con người lại có được dị năng mà



lại

không

có nha?

Đương nhiên lúc đấy Nam Ca vẫn chưa biết,

không

phải là thế giới đối với Zombie tàn khốc mà chỉ là đối với



tàn khốc thôi

))

Lâm Phong Tuyết cùng Lâm Phong Nguyệt từ hai hướng khác nhau từ từ tiến sát vàocô, lộ ra bộ dáng tươi cười khủng bố.

Trong lòng bàn tay Lâm Phong Nguyệt lại xuất

hiện

đám lửa: "Chị

nói

xem, chúng ta trước tiên đốt cháy đầu tóc



ta được hay

không? Nếu mà bỗng nhiên liền gϊếŧ chết nhanh quá cũng

không

có ý nghĩa."

Con mắt Lâm Phong Tuyết sáng lên: "Ý hay! Thiêu đầu



ta, sau đó lại đem tay châncô

ta chặt xuống."

Nam Ca vô ý thức liền che đầu lại.



không

muốn biến thành đầu trọc đâu!

Lâm Phong Nguyệt cùng Lâm Phong Tuyết thấy động tác của

cô, càng thấy sảng khoái, hai ả cười ha ha

đi

tới.

"Chị,



ta

thật

sự

là có thể nghe hiểu lời chúng ta. Chị

nói, hay là chúng ta đem nàng phế

đi, giữ lại ở bên người như thế nào? Về sau nếu gặp Zombie,



ta còn có thể giúp chúng ta đánh yểm trợ."

Lâm Phong Tuyết gật đầu, đồng ý nhìn Lâm Phong Nguyệt

một

cái: "Chủ ý này

thậtđúng là tốt,

nói

không

chừng huấn luyện

một

chút,



ta có thể có ích hơn nuôi chó đấy."

Nam Ca hung hăng trừng mắt với hai ả, đồ đàn bà ác độc!

Lâm Phong Nguyệt phát

hiện

ánh mắt của

cô, bàn tay liền hướng tới mặt



mà đánh, đợi Nam Ca

một

lần nữa ngã

trên

mặt đất, liền mạnh mẽ dẫm lên cổ tay

cô.

Còn Lâm Phong Tuyết đạp lên đầu gối Nam Ca, lập tức tiếng xương bị gãy nứt vang lên.

"Tao chưa từng quên, " Lâm Phong Nguyệt

không

quên nghiền chân lên tay

cô: "Lúc trước mày dùng này tay này cầm đao giải phẫu’’

“ Chị

nói

xem chẳng lẽ trước khi tận thế,



ta là bác sĩ sao?."

"Ha ha,

thật

sự

là buồn cười." Hai chị em liếc nhìn nhau phá lên cười. Nam Ca càng ngày càng phẫn nộ, đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ tươi.

Hai ả đàn bà này

đang

hạ nhục nàng, hơn nữa

đã

chạm đến ranh giới cuối cùng.

Nàng làm Zombie, mặc dù

không

có quan niệm về tốt xấu, nhưng lúc trước nếu

khôngphải là lúc trước bọn họ năm người đánh chính mình cùng Lệ Sâm, cũng

sẽ

không

dẫn đến kết quả như vậy.

hiện

giờ bọn họ thế mà lại hành hạ



cho hả giận!

Lâm Phong Nguyệt cứ như vậy đạp

một

cước lại

một

cước, hành hạ Nam Ca lăn lộntrên

mặt đất. Dù là Trần Chí cùng Đổng Phương Thuận nhìn, đều có chút

không

nỡ. Nhưng bọn họ

không

dám khuyên hai chị em kia, thậm chí còn

không

dám biểu

hiện

ramột

chút

không

cung kính.

Đoạn thời gian dựa vào đàn ông sống sót qua ngày, hai ả cả đời cũng

không

muốn đề cập tới cơn ác mộng đó. bọn họ lại càng

không

dám nhắc lại, hai gã còn muốn sống thêm vài năm nữa.

Nam Ca liên tục nằm yên chịu đòn, cuối cùng vào lúc Lâm Phong Nguyệt lơ là,



ngay lập tức xoay người ôm lấy chân Lâm Phong Nguyệt sau đó quăng ả xuống đất, dí sát vào mặt ả định cắn

một

cái!

Đáng tiếc Lâm Phong Nguyệt né nhanh, nếu

không



nhất định có thể cắn rơi

mộtmiếng thịt xuống!

Mặc dù như thế, răng nanh



vẫn kịp làm xước mặt Lâm Phong Nguyệt. Lâm Phong Nguyệt sờ sờ mặt đầy vết máu, gào

một

tiếng: "Chị! em bị Zombie cắn rồi! Làm sao bây giờ!"

Bị Zombie cắn về cơ bản đều cách việc hóa Zombie

không

xa, Lâm Phong Nguyệt vừa mới có được dị năng, ả

không

muốn chết!

Tình cảm chị em của Lâm Phong Nguyệt và Lâm Phong Tuyết rất tốt nhưng khi nhìn thấy Lâm Phong Nguyệt bị cắn lại chần chừ lui về phía sau hai bước.

Lâm Phong Nguyệt

đã

tạo hỏa cầu

trên

tay, buộc Nam Ca bò xuống người mình, ả lănmột

cái từ

trên

mặt đất bò lên.

Bây giờ ả cũng

không

biết, là nên gϊếŧ Nam Ca, hay là chỉ trích Lâm Phong Tuyết.

"Chị?" Ả đau lòng có kinh ngạc có nhìn chị mình: "Chị vừa mới... Sợ em sao?"

Nam Ca nằm

trên

mặt đất,



chịu quá nhiều hành hạ, mặc dù

không

đau nhưng màkhông

động đậy được nữa.

Chép miệng,



còn liếʍ liếʍ môi. Mặc dù máu Lâm Phong Nguyệt

không

ngon như máu Lệ Sâm, nhưng vị máu của dị năng,

thật

sự

không

cùng đẳng cấp với máu người bình thường,



nghiện mùi thơm này rồi!

Có thể trước khi chết kéo theo

một

cái đệm lưng,



cũng

không

chịu thiệt.

Lâm Phong Tuyết dừng

một

lát cũng phản ứng lại được, lập tức giải thích với Lâm Phong Nguyệt: "Phong Nguyệt em đừng nghĩ nhiều! chị là chị của em, sao có thể sợ em đây? Bây giờ chị liền gϊếŧ con Zombie này!"

Lâm Phong Tuyết lấy hết sức hít sâu, bỏ qua nội tâm ghét bỏ cùng sợ hãi, ngưng tụmột

lưỡi dao sắc bén từ ngọn gió.

Nam Ca cảm nhận được uy lực của lưỡi dao này, Lâm Phong Tuyết

thật

sự

quyết tâm muốn gϊếŧ

cô. Đúng vậy, dù sao cũng là tình chị em thắm thiết,

không

thể nhanh chóng tan vỡ ngay được.



nằm

trên

mặt đất,

không

nhúc nhích nhìn lên

trên

trần siêu thị, vẫn còn thời gian cảm khái, kiếp sống Zombie của mình

thật

sự

là ngắn quá.

Lâm Phong Tuyết

đã

giơ tay lên, lưỡi dao gió hướng tới Nam Ca ném đến...

Nhưng mà

âm

thanh đầu bị gọt

không

có phát ra, Nam Ca ngược lại nghe được...

mộttiếng súng vang?

Trong tay bọn họ còn có súng sao? Sao



không

nhớ



nhỉ?

Trong lòng kích động,



ngước cao cái cổ nhìn ra phía ngoài,

một

thân ảnh cao lớn che ánh sáng bước đến,



thật

sự

sắp khóc rồi!

Lệ Sâm

đã

đến!

một

tiếng súng vang lên, nhắm vào sau lưng Lâm Phong Tuyết! kĩ thuật bắn súng củaanh

tất nhiên

không

cần nhiều lời, Lâm Phong Tuyết chắc chắn

sẽ

chết!

Lệ Sâm thu súng về, tay vẫn

đang

run. Nam Ca vĩnh viễn cũng

không

biết,

anh

vừa rồi có bao nhiêu sợ hãi.

Sau khi tỉnh lại phát

hiện

không

thấy Nam Ca, cả người

anh

ngập tràn tức giận,

khôngcẩn thận quan sát dấu vết xung quanh.

Sau khi

đi

bộ

một

lúc

anh

mới phát

hiện, Nam Ca



ràng

không

giống như sớm trốnđi, mà giống như là nhân cơ hội

đi

khám thính xung quanh. Nếu là



thật

sự

muốn

đi, dấu vết sớm

đã

bị cát vàng che khuất.

Lúc đấy Lệ Sâm bắt đầu sợ hãi, bước chân thay đổi nhanh chóng, chỉ hy vọng Nam Ca ngàn vạn lần

không

cần xảy ra chuyện gì. Còn may,

anh

bắt kịp.

Sau tiếng nổ súng, Lâm Phong Nguyệt thét lên, ôm đầu ngồi xổm ở

trên

mặt đất, còn hai gã kia sợ hãi ngay cả đứng cũng đứng

không

vững.

Bước chân Lệ Sâm tuy vững vàng nhưng mà rất nhanh. Trong súng trong tay

anh

mặc dù

không

giơ lên, nhưng mà ai cũng biết

anh

đang

trong thời khắc đề phòng.

Lâm Phong Nguyệt nhào vào người Lâm Phong Tuyết bên cạnh khóc: "Chị ơi..."

Lâm Phong Tuyết có thể

đã

chết, tất nhiên là

không

thể trả lời ả nữa. Lệ Sâm

khôngđể ý đến mấy người này, trực tiếp

đi

đến bên cạnh Nam Ca.

Tuy nhiên khi nhìn

một

cái, hơi thở quanh người

anh

càng thêm đè nén. Tiểu Zombie mà

anh

nuôi ở bên người,

đã

bị bọn họ giày vò đến

không

thành hình người.

Tay



vô ý thức rủ xuống, chân cũng cong lên

một

hình dạng

không

bình thường,trên

người cùng

trên

mặt, đều là miệng viết thương màu tím thẫm.

Mặc dù



đã

chết, mặc dù



không

cảm giác được đau đớn, nhưng mà Lệ Sâm trong nháy mắt vẫn tức giận vô cùng.

Vì vậy

anh

chỉ nhìn Nam Ca

một

cái

thật

sâu, cơ thể giống như

một

ngọn núi caokhông

thể vượt qua, ngăn cản trước mặt Nam Ca.

Mà khẩu súng của

anh, lại

một

lần nữa được giơ lên.

Lâm Phong Nguyệt vẫn còn ôm Lâm Phong Nguyệt khóc, Trần Chí cùng Đổng Phương Thuận vừa nhìn thấy súng, lập tức bỏ chạy, lần này Lệ Sâm rất nghiêm túc,

một

phát súng đầu Trần Chí liền nổ tung.

Đổng Phương Thuận chứng kiến đồng bạn ở bên cạnh mình ngã xuống, đồng tử mãnh liệt nở to, gã cũng

không

chạy nữa, trực tiếp hướng Lệ Sâm quỳ xuống, khóc lóc kể lể: "Lệ Sâm,

anh

tha cho tôi

đi, ba ngày này, tôi chưa làm gì

anh

cả! Kể cả hai ả kia hành hạ con Zombie này, tôi cũng

không

có nhúng tay vào!

anh

tha cho tôi

đi, tôi dập đầu với

anh

!"

nói

xong, Đổng Phương Thuận cứ như vậy bang bang dập đầu xuống đất,

một

chút cũng

không

qua loa.

Chỉ cần có thể sống sót, cái gì gã cũng đều đồng ý làm. Gã hy vọng Lệ Sâm có thể động lòng, cho dù chỉ là

một

chút lòng trắc

ẩn

cũng được.

Lâm Phong Nguyệt còn đắm chìm trong đau xót của chính mình, ả ôm thi thể Lâm Phong Tuyết

không

ngừng rơi nước mắt.

Tại sao lại như vậy chứ, chị em ả là người có dị năng mà, sao lại có thể bị vết thương đơn giản như vậy gϊếŧ chết đâu?

Lệ Sâm

không

quan tâm Đổng Phương Thuận cầu xin tha thứ,

anh

giữ thăng bằng khẩu súng mặt

không

biểu cảm, trong ánh mắt là

một

mảnh tịch mịch, dí súng vào trán Đổng Phương Thuận bóp cò.

Đổng Phương Thuận quỳ

trên

mặt đất, khi viên đạn tiến vào thân thể, bởi vì lực đánh khổng lồ, đầu gã nát bét kéo theo cả thân thể đều ngã phía sau.

Phịch

một

tiếng, gã cũng giống như Trần Chí, nằm trong vũng máu, mà ánh mắt gã vẫn còn giữ nguyên biểu cảm trước khi chết, luống cuống lại sợ hãi, chết

không

nhắm mắt.

Lâm Phong Nguyệt thấy

một

người lại

một

người trong nhóm ở trước mặt ả chết

đi, trong lòng cực kì hối hận.

Lúc ả vừa mới gặp Nam Ca, đáng nhẽ

không

nên có tâm tư nuốn hành hạ



ta, mà nên trực tiếp gϊếŧ



ta, sau đó

đi

tìm Lệ Sâm,

nói

không

chừng

đã

có thể gϊếŧ được người đàn ông này!

Bây giờ chị

gái

cũng chết, Lâm Phong Nguyệt suýt nữa điên rồi, lúc nãy ả còn bị Nam Ca cắn, thân thể mơ hồ có dấu hiệu biến thành Zombie.

Lệ Sâm nghe được ả gào thét trong cổ họng, ánh mắt khẽ động, thân thể càng thêm căng cứng đề phòng.

Quả nhiên, Lâm Phong Nguyệt

một

giây sau đó đặt thi thể Lâm Phong Nguyệt xuống, hai tay đều là cầu lửa, hướng tớivề phía Lệ Sâm đánh tới!

Lệ Sâm nếu mà có dị năng, chắn chắn cũng

đã

bị kí©h thí©ɧ dùng đến, bây giờ

anh

takhông

có, vậy

nói

lên, ả vẫn có phần thắng!