Cố Liệt
đã
tồn tại quyết tâm hẳn phải chết, ông ta
không
phải là đối thủ của người có dị năng hệ
không
gian cấp tám. Nhưng mà ông ta thà rằng chết cũng
sẽ
không
lui bước.
Quanh thân Athur
đã
không
còn tồn tại ôn tồn tao nhã
đã
từng, mà là tà khí bốn phía: "Bí danh A,
không
cần dùng cái loại ánh mắt đó nhìn tôi. Ông
không
thể gϊếŧ tôi đâu, ha ha..."
"Vậy cộng thêm chúng tôi
thì
sao?" Tông Hạo Hiên
đã
đau nhức đến chết lặng,
anh
ta là dị năng hệ sét cấp bảy. Nếu như cộng thêm
anh
ta mà còn
không
gϊếŧ được Athur.
anh
ta liền
đi
bồi Nam Ca!
Tân Vũ Hoa lau khô nước mắt
trên
mặt, cùng Tông Hạo Hiên đứng cùng nhau: "không
sai, hơn nữa
một
tôi nữa."
"Còn có tôi!"
"Tính thêm tôi
đi!"
Càng ngày càng nhiều người có dị năng hưởng ứng lời Cố Liệt
nói, tất cả đều tràn đầy cừu hận nhìn Athur. Nhưng mà Athur lại
không
nhúc nhích chút nào,
anh
ta giấu cái hộp
đi. Lại còn tán thành nhìn bọn họmột
cái: "Các người biết
rõ
thời điểm Lệ Sâm ở cấp tám có bao nhiêu lợi hại chứ, bây giờ lại còn dám chống lại tôi sao?"
Cố Liệt từ từ đẩy Trần Bạch Kiêu ra, muốn kéo khoảng cách giữa bọn họ. Tránh cho ngộ thương người mình: "Chờ
anh
chết rồi
thì
mấy lời này
anh
sẽ
nói
không
nên lời thôi."
Lệ Ngạn nhìn qua Lệ Sâm
không
nhúc nhích, đau lòng
nói: "anh, chị dâu
đã
đi
... Chẳng lẽ
anh
không
muốn báo thù cho chị ấy sao?"
Lời
nói
cậu
nói
như cũ vẫn
không
khiến Lệ Sâm ngẩng đầu lên. Báo thù sao? Tại sao phải báo thù chứ,
anh
chỉ muốn để cho Nam Ca củaanh
sống lại.
Hai tay ôm chặt Nam Ca, Lệ Sâm thậm chí có ý niệm tự sát trong đầu. Dù sao Nam Ca chết rồi,
trên
thế giới này còn có cái gì đáng giá đểanh
lưu luyến chứ?
Lệ Ngạn rất muốn mắng tỉnh Lệ Sâm, khiến
anh
ấy mau tỉnh lại. Nhưng nhìn đến bộ dáng của Lệ Sâm, ai cũng
sẽ
không
nhẫn tâm làm như thế.
Vì vậy
anh
ta chỉ có thể
đi
đến trước mặt Lệ Sâm, ngồi xổm xuống kiên định
nói: "Chỉ có báo thù được
thì
chị dâu mới có thể an tâm mà
đi!"
Lệ Sâm giương mắt nhìn Lệ Ngạn, đáy mắt
một
mảnh tuyệt vọng: "Tại sao
cô
ấy phải
đi!
anh
không
thể để cho
cô
ấy
đi
được!"
"Nhưng mà
anh
không
có biện pháp cứu chị ấy!
không
có biện pháp làm cho chị ấy sống lại!" Lệ Ngạn cuối cùng cũng đem vết thương máu chảy đầm đìa này xé ra cho Lệ Sâm nhìn.
Lệ Sâm ngẩn ra tại chỗ, chỉ có cánh tay ôm Nam Ca vẫn còn vô thức run rẩy.
Lệ Ngạn cũng cảm thấy rất ảo não, sao cậu có thể
nói
ra những những lời này chứ?
Athur còn thêm dầu thêm mỡ: "Đúng vậy, Lệ Sâm,
anh
tỉnh lại
đi.
côta
sẽ
không
sống lại, đợi đến khi tôi gϊếŧ những người đó xong,
anhcùng với tôi rời
đi
thôi."
Nhưng Lệ Sâm vẫn bảo trì cái tư thế kia,
không
nhúc nhích.
Lệ Ngạn sợ sắp hỏng rồi, giơ tay trước mắt
anh
quơ quơ: "anh?"
Athur nhìn thấy Lệ Sâm
không
lên tiếng, cho rằng
anh
đã
quá bi thống liền hoạt động cổ tay
một
lần "Thôi
đi, tôi nên giải quyết mấy người này trước
đã."
Cố Liệt là người xông lên đầu tiên, Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa theo sát phía sau. Người có dị năng trong quân đội che chở cho bọn họ.
Nhưng khi chân chính chống lại Athur, bọn họ mới cảm giác được hệkhông
gian cấp tám khủng bố cỡ nào. Huống chi Athur cơ hồ còn
đangở thời kỳ đỉnh núi, mấy người này
không
phải là đối thủ của Athur!
Vô số người có dị năng ngã xuống. Trần Bạch Kiêu ngã xuống, Cố Liệt cũng ngã xuống... Diệp Thiệu
đã
sớm chết, Lệ Ngạn vì cứu Tân Vũ Hoa mà bị
không
gian xiết chết, đến hài cốt cũng
không
còn. Mà Tông Hạo Hiên, mặc dù là người kiên trì đến cuối cùng, nhưng mà cũngkhông
nhìn thấy có chút phần thắng nào.
Athur giống như là nắm thần dụ, ở trước mặt
anh
ta, bọn họ toàn bộ đều là người phàm mặc cho
anh
ta gây khó dễ.
Lệ Sâm
thì
sao?
anh
ấy
thật
sự
không
vượt qua được sao?
không
phải thế,
anh
đang
suy nghĩ
một
chuyện.
anh
đã
là hệ
khônggian gần cấp chín rồi. Có thể thay đổi trời đất, lẽ nào như thế cònkhông
cứu được Nam Ca sao?
Người đối kháng với Athur
không
ngừng mà chết ở trước mặt
anh, Lệ Sâm cưỡng bách đầu óc chính mình nhanh chóng vận chuyển. Ngẫm lại
đi, nhất định
sẽ
có biện pháp. Nhất định có thể cứu bọn họ!
Tông Hạo Hiên ở thời điểm sinh mệnh tiêu tán vẫn còn cố hướng về phía Nam Ca nhìn
một
cái, lại
nói
với Lệ Sâm: "Chúng tôi tin tưởnganh, Lệ Sâm, gϊếŧ
anh
ta
đi!"
Trước khi ý thức tiêu tán, Tông Hạo Hiên có chút thoải mái cười cười.một
phần tình cảm này cuối cùng cũng được giải thoát rồi. Nam Ca, em
không
cần cảm thấy
cô
đơn.
trên
đường hoàng tuyền còn có chúng tôi, rất nhiều người
đi
theo bồi em.
Hình ảnh cuối cùng
anh
ta nhìn thấy là cảnh Lệ Sâm ôm Nam Ca, hai người giống như
đang
phát ra ánh sáng vậy. Tuy nhiên Tông Hạo Hiênđã
triệt để chết
đi,
không
thể tiếp tục suy nghĩ nữa.
Athur gϊếŧ chết tất cả người ở đây,
anh
ta từ từ hướng tới chỗ Lệ Sâmđi
đến.
anh
ta cũng
đã
bị trọng thương nên bước chân rất chậm.
Nhưng khi
anh
ta ý thức được Lệ Sâm muốn làm cái gì, con mắt bỗng nhiên trừng lớn, tràn đầy
không
thể tin nhìn
anh: "Lệ Sâm!
anh
khôngthể làm như thế! Quay ngược thời gian của cấp chín, ai cũng
khôngbiết
sẽ
phát sinh cái gì!"
Hơn nữa, nếu như Lệ Sâm
thật
sự
làm thời gian đảo ngược, vậy những việc mình
đã
làm, hết thảy còn có ý nghĩa gì nữa? Chính mình
sẽ
chết! Nhưng mà
không
đợi Athur hô xong, trước mắt
anh
ta chợt lóe quamột
tia sáng chói mắt, thời gian dường như bất động.
Đối với Lệ Sâm mà
nói, bi thống lúc
anh
cố nâng cấp cuối cùng
đã
bị phá. Chọc thủng cấp chín hệ
không
gian, đó là
một
quá trình đặc biệt thống khổ. Xương cốt, máu thịt của
anh
dường như đều bị cải tạo lại, thân thể cũng trở nên
không
giống là của mình.
Mà đảo ngược thời gian cấp chín cũng là lần đầu tiên
anh
dùng.
anhkhông
xác định được
sẽ
có hậu quả gì, nhưng chỉ cần có thể để cho Nam Ca sống lại,
anh
nguyện ý trả giá bất luận cái gì.
Ở trong biển máu, Lệ Sâm hôn trán Nam Ca. Kiên định
nói
với
cô: "Ca nhi,
anh
nhất định
sẽ
cứu em."
Trong đầu liên tục có hình ảnh lùi ngược trở lại. Từ Athur gϊếŧ người đến Athur cùng Cố Liệt giằng co, rồi lại đến Lệ Ngạn nhìn mình. Bản thân bi thương ôm Nam Ca, mất
đi
toàn bộ thế giới.
Hình ảnh trôi mãi cho đến lúc Athur đánh lén Nam Ca
đang
không
hề chống cự,
cô
chậm rãi ngã xuống.
Lệ Sâm giống như là
đang
ngao du ở dưới biển sâu. Mặc dù mỗi
một
tế bào trong cơ thể
anh
đều kêu gào như muốn bị xé nứt. Rầm
một
tiếng, thân thể
anh
từ mấy vạn dặm dưới biển sâu chọc thủng hết thảy giam cầm, bay thẳng bầu trời.
anh
cũng mạnh mẽ mở mắt ra.
Trước mắt là
một
mảnh mơ hồ, nhưng
anh
vẫn nhận ra giờ phút này chính là lúc bản thân siết chết Thôi Lam Lam! Hai giây rất ngắn rất ngắn,
hiện
giờ Lệ Sâm quả thực là thi chạy cùng thời gian!
Tinh thần lực Thôi Lam Lam cảm nhận được
anh
bỗng nhiên biến thành cấp chín, từ khoảng thời gian
không
đến hai giây đó,
cô
ta mang theo cảm giác sợ hãi mà bị đánh chết.
anh
còn cảm giác được Nam Ca kinh ngạc, bởi vì Lệ Sâm thế nhưng trong lên cấp chiến đấu!
Mà Lệ Sâm, thế nhưng ở
một
khắc cuối cùng của hai giây, thuấn di đến trước mặt Nam Ca, mạnh mẽ ôm
cô
ra xa!
Trong tích tắc
anh
đẩy
cô
ra kia, bên cạnh Nam Ca xuất
hiện
tinh thần lực
không
ổn định.
anh
biết
rõ
đó là Athur! Quả nhiên, lúc Athur đánh lén Nam Ca
không
thành. Chính
anh
ta cũng rất kinh ngạc vì sao Lệ Sâm lại cứu Nam Ca
đi.
Lại nhìn về hướng Lệ Sâm,
không
nghĩ tới
anh
ta(LS)
đã
là người có dị năng
không
gian hệ cấp chín! Athur đặc biệt sợ hãi, bởi vì chính mình chỉ là cấp tám.
anh
ta hoàn toàn
không
thể nào thắng được Lệ Sâm!hiện
tại thứ duy nhất
anh
ta cầu nguyện chính là nhanh chóng chạy ra khỏi nơi này. Nhưng
không
đợi
anh
ta di chuyển tức thời, Lệ Sâm cũngđã
cố định
không
gian lại.
Bởi vì
anh
thi triển quay ngược thời gian nên
hiện
giờ năng lượng trong thân thể nhanh chóng xói mòn. Nhưng như vậy
thì
anh
vẫn kiên cường chống lại
một
ngụm khí cuối cùng, gϊếŧ chết Athur!
Thậm chí vào lúc Athur chết
đi,
anh
ta cũng
không
kịp
nói
ra
một
câu nào. Ý thức cuối cùng của
anh
ta đều là
sự
sợ hãi xen lẫn nghi hoặc. Vì sao Lệ Sâm lại dứt khoát động thủ với mình như vậy, chính mình lạikhông
làm Nam Ca bị thương. Lẽ nào Lệ Sâm
không
muốn biết lý do mình làm thế sao?
Lệ Sâm đối với lý do của
anh
ta
đã
quá
rõ
ràng.
anh
không
thể để mặc cho Athur sống sót. Bởi vì
một
khi mất
đi
khống chế, Athur có dị năng cấp tám cũng đủ để hủy diệt toàn bộ Bắc Hải!
không
gian chung quanh chậm rãi yên tĩnh trở lại,
anh
thấy
không
rõlắm mọi thứ xung quanh, thính giác lại rất nhạy cảm. Có hai nhịp tim đập
đang
từ dồn dập thay đổi trở nên chậm rãi hơn. Cuối cùng lại hợp cùng
một
chỗ, đó là
anh
cùng Nam Ca tâm đầu ý hợp.
Nam Ca dựa lưng vào Lệ Sâm, Ngay tại thời điểm Lệ Sâm ôm
cô
nhảy ra xa.
cô
cũng cảm giác được chỗ
cô
vốn đứng bỗng nhiên xuất
hiệnmột
lưỡi dao
không
gian. Nó hướng đến cái cổ của
cô.
cô
quay đầu nhìn về phía Lệ Sâm, lại còn vỗ vỗ ngực. Trong lòng vẫn còn sợ hãi
nói: "May mắn động tác
anh
nhanh, nếu
không
em khẳng định
đã
bị Athur gϊếŧ chết rồi!
không
nghĩ đến cái người đàn ông nàythật
sự
là hệ
không
gian, lại còn liên tục trốn ở chỗ này nữa chứ.
thậtđáng sợ!"
hiện
tại Nam Ca đối với Lệ Sâm quả thực là càng ngày càng sùng bái, người đàn ông của
cô
thế nhưng
đã
là cấp chín rồi nha, là tuyệt thế cao thủ đó!
cô
hoàn toàn
không
biết
rõ, Lệ Sâm trước khi quay ngược thời gian
đãtrải qua cái gì.
hiện
tại tràn đầy trong lòng
cô
chỉ có hưng phấn
đã
gϊếŧ chết được Thôi Lam Lam cùng Athur, cũng sắp sửa nhảy dựng lên từ trong ngực Lệ Sâm rồi.
cô
lại còn giơ ngón tay cái lên với Lệ Sâm: "anhthật
là lợi hại
thật
là lợi hại a a a... Ngô..."
không
đợi
cô
nói
xong, Lệ Sâm liền hung hăng ôm lấy
cô, chặn cái miệng
nhỏ
om sòm lại. Hôn môi đối với Nam Ca mà
nói
cũng
không
xa lạ gì. Trước kia Lệ Sâm hôn môi, hoặc là nóng rực, hoặc là ôn nhu, hoặc là mê hoặc. Nhưng mà lần này
không
giống thế, Nam Ca thế nhưng ở trong nụ hôn của
anh
cảm giác được
sự
hủy diệt.
anh
quá dùng sức, đây cũng
không
phải là đơn thuần hôn môi, mà là lực lượng va chạm. Nam Ca cảm thấy mặt mình sắp bị Lệ Sâm ép vỡ rồi đây này. Nhất là trong nụ hôn còn mang theo khổng lồ vui sướиɠ mất mà lại được, còn có thâm tình bẻ gãy nghiền nát.
Nam Ca
không
khỏi bị
anh
lây nhiễm,
cô
ngửa đầu thừa nhận, cũng học theo bộ dáng của
anh, dùng sức đáp lại.
Thời điểm Cố Liệt bọn họ đuổi tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng Lệ Sâm cùng Nam Ca ôm hôn đắm đuối. Rất nhiều người đều thẹn thùng quay đầu
đi.
Còn như thi thể của Thôi Lam Lam cùng Athur
thì
đã
sớm tìm
khôngthấy.
Lệ Sâm ở trong đầu
nói
với Nam Ca: "Em cảm giác được
anh
tồn tại sao."
Nam Ca đáp lại: "anh
cũng sắp nuốt em vào rồi, em còn có thể
khôngcảm giác được sao? Tuy nhiên đến cùng
thì
anh
bị sao thế..."
Hô hấp Lệ Sâm dồn dập lên, hai tay sít sao siết vòng eo Nam Ca: "Bởi vì
anh
gặp phải
một
cơn ác mộng rất khủng bố."
"Trong mộng có Zombie à?" Nam Ca tò mò hỏi.
"không
phải, trong mộng
không
có em."
Nam Ca suy tư
một
chút, hiển nhiên
không
có đoạn ký ức tử vong kia. Đường về não bộ của
cô
cùng Lệ Sâm
không
ở
trên
cùng
một
đường: "Vậy xác thực là
không
có Zombie nha, sao lại là ác mộng chứ."
Lệ Sâm hôn môi Nam Ca rất lâu, lâu đến nỗi mọi người cho là bọn họ muốn thân mật đến dài đằng đẵng cơ. Lúc đó Lệ Sâm mới buông Nam Ca. Lại
một
lần nữa đưa mắt nhìn khuôn mặt Nam Ca,
một
tấc
mộttấc, dùng ánh mắt ăn mòn
cô. Mặc dù hình ảnh cũng
không
rõ
rệt lắm: "Nam Ca,
anh
yêu
em."
Nam Ca cười hắc hắc, rất là thẹn thùng
nói: "Còn có nhiều ở đây người như vậy..."
Lệ Sâm nghiêm túc lại kiên định: "Còn có, cảm ơn em."
"Cám ơn em?" Nam Ca chớp chớp con mắt, cảm ơn
cô
cái gì nha?
Lệ Sâm ôn nhu lưu luyến, bởi vì
yêu, tim
anh
trở nên thấp kém: "Cảm ơn mộng
đã
tỉnh, em vẫn còn ở nơi này."
...
Vài năm sau, con trai Lệ Sâm hỏi
anh: "Ba ba, vì sao ba đeo mắt kính?"
Lệ Sâm chuyên tâm làm điểm tâm cho Nam Ca. Người đàn ông cao lớn có bóng lưng tinh tráng, khí độ khϊếp người. Khuôn mặt vốn phải kiên nghị tuấn lãng, lại nhiều hơn
một
cặp kính
không
gọng.
anh
cũng
không
quay đầu lại, như là nhớ ra cái gì đó mà khẽ cười cười, lại bắt đầu chuyên chú vắt sữa: "Bởi vì mẹ con quá đẹp, ngày ngày nhìn mẹ con, ba liền cận thị."
- - - - chính văn kết thúc