- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
- Chương 176: Lệ Sâm rời đi
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 176: Lệ Sâm rời đi
Thôi Lam Lam cảm thấy có chút bực mình rồi, Nam Ca cùng Lệ Sâm phối hợp quá tốt. Dựa theo loại tiết tấu này,
cô
ta rất nhanh liền
khôngthể lui được nữa.
"Nam Ca, cha là cha ruột của con. Con xác định muốn đối đãi với cha như vậy sao?"
Nam Ca
đang
chuyên chú đối phó Thôi Lam Lam, trong đầu đột nhiên vang lên câu này. Đó là
một
giọng nam
thật
bình tĩnh, ở trong mộng của
cô
cũng
đã
xuất
hiện
rất nhiều lần.
Nhưng mà... Điều này sao có thể chứ? Người trong thân thể Thôi Lam Lam thế nhưng là cha ruột của mình?
Hình ảnh trước mắt chuyển
một
cái, cảnh trí xung quanh Nam Ca liền thay đổi. Đây là
một
cái công viên
nhỏ, nơi trước đây cả nhà ba người bọn họ thường
đi
tản bộ. Lúc đó họ hạnh phúc như vậy đấy.
Nam Ca biết
rõ
đây là Thôi Lam Lam, hoặc có thể
nói
là người đàn ông kia khống chế tạo ra ảo cảnh. Chính là muốn khiến cho mình trầm luân ở trong đó, nhưng mà ảo cảnh này chân
thật
như vậy,
cô
thế nhưng có chút
không
bỏ được.
Thời gian tốt đẹp nhất của
cô
đều ở trong đó, có cha mẹ
yêu
mến, có gia đình mỹ mãn. Ba ba là nhân viên nghiên cứu khoa học, mặc dù công tác bề bộn nhiều việc nhưng từ trước đến giờ cũng
sẽ
không
xemnhẹ
cô
cùng mẹ.
Lưỡi dao
không
gian của Lệ Sâm càng ngày càng thành thạo, Thôi Lam Lam mấy lần tránh né
không
được đều bị
anh
hung hăng vặn bị thương.
Nhưng giống như Nam Ca, năng lực tự lành của thân thể
cô
ta
đã
có thể
nói
là rất khủng bố. Vết thương sâu tới xương chẳng mấy chốc liền biến mất
không
thấy gì nữa.
Khiến Lệ Sâm hoảng hốt là
anh
không
còn cảm giác được tinh thần Nam Ca vờn quanh. Động tác của
anh
cùng Thôi Lam Lam đều rất nhanh, loại thời điểm này,
anh
không
thể phân tâm quay đầu lại nhìn Nam Ca. Bởi vì phân tâm
một
chút thôi
thì
nhất định
sẽ
bị Thôi Lam Lam gϊếŧ chết.
Thôi Lam Lam
một
bên tạo ra ảo tưởng, muốn khống chế Nam Ca ở trong đó,
một
bên còn nhiễu loạn tâm thần Lệ Sâm: "anh
cho rằng Nam Ca
sẽ
vĩnh viễn ở bên cạnh
anh
sao?
không
đâu, con bé là congái
của tôi. Sớm muộn gì cũng
sẽ
biết được con bé tiến hóa trở nên mạnh cỡ bao nhiêu. Mà mấy người các
anh
căn bản
không
xứng với nó."
"Cái hộp kia
thật
ra chỉ cần toàn bộ máu tươi của
anh
là có thể cởi bỏ.anh
ngoan ngoãn vì tôi mà hiến tế, tôi
sẽ
bỏ qua cho
anh
cùng Nam Ca."
"Vốn là muốn cho Nam Ca tận mắt thấy
anh
chết ở trước mặt nó,không
nghĩ tới
anh
thế nhưng
không
để ý sinh mệnh Nam Chí Thành. Tùy tiện ra tay với tôi,
hiện
tại Nam Chí Thành
đã
chết. Nam Ca nhất định
sẽ
hận chết
anh!"
Con mắt Lệ Sâm đỏ tươi
một
mảnh, tinh thần Thôi Lam Lam xông tới quá lợi hại,
anh
thế nhưng cảm thấy đại não mình
đã
bị phân cách thành hai nửa rồi.
Bởi vì thừa nhận áp lực quá lớn, lỗ chân lông liên tục thẩm thấu ra máu tươi. Giống như là Thôi Lam Lam
nói
vậy,
cô
ta có thể nặn toàn bộ máu tươi của Lệ Sâm ra!
Nhìn Lệ Sâm càng ngày càng điên cuồng, Thôi Lam Lam cũng càng ngày càng vui vẻ. Đúng, nên như này mới đúng chứ. Nhân loại ngu xuẩn sao có thể xứng làm bạn với bọn họ?
Nam Ca ở trong ảo cảnh, nhìn thời gian rối rắm biến ảo. Cuối cùng vừa yên tĩnh xuống lại thấy có
một
người đàn ông mặc áo khoác trắng chậm rãi
đi
đến trước mặt
cô.
Khuôn mặt này
rõ
ràng
cô
chưa từng thấy qua trong giấc mộng của mình, nhưng
cô
biết
rõ
đây chính là cha ruột của mình.
Người đàn ông ngưng mắt nhìn Nam Ca, lộ ra nụ cười hiền lành: "Tiểu ca, con
đã
lớn rồi."
Nam Ca trầm tĩnh nhìn qua ông ta. Há hốc mồm nhưng cũng
không
hô lên lời
nói
mà người đàn ông chờ đợi. Người đàn ông cũng
không
giận, vẫn giải thích tiếp: " Lần đầu nhìn thấy con, ta còn chưa nhớ lại tất cả mọi chuyện. Đối với con thô bạo như vậy,
thật
sự
là xin lỗi."
Nam Ca rất muốn
nói,
cô
chẳng hề trách ông. Nhưng mà vừa mới có ý nghĩ này,
cô
liền mãnh liệt khắc chế.
không
thể trầm luân! Người đàn ông trước mặt, là kẻ địch!
Còn
đang
ứng phó Lệ Sâm, Thôi Lam Lam nhíu nhíu mày. Tinh thần lực của Nam Ca quá mạnh mẽ,
cô
ta thế nhưng rất khó thẩm thấu vào.
Ở trong ảo cảnh, người đàn ông còn đưa tay ra với Nam Ca: "Nam Ca, trở lại bên cạnh cha
đi.
trên
thế giới này chỉ có ta và con mới là thân nhân."
Nam Ca cúi đầu, nhìn đường vân
trên
lòng bàn tay ông ta. Rất hỗn loạn, giống như cái người đàn ông này vậy,
không
có cách nào nhìn
rõ. Đáy lòng có
âm
thanh liên tục
nói
với
cô,
đi
theo ông ta rời
đi
đi.
cô
làmột
con Zombie, chẳng lẽ muốn vĩnh viễn bị loài người nuôi nhốt sao? Vậy
thì
có khác gì sủng vật đâu chứ.
Nhưng mà Nam Ca lại phản bác: "không
phải thế, tôi
không
phải là sủng vật, Lệ Sâm
yêu
tôi mà."
Lời
nói
của
cô, người đàn ông cũng nghe thấy. Ông ta
không
khỏi buồn cười nhướn mày: "Con thế nhưng
nói,
anh
ta
yêu
con?"
Cảnh tượng đột nhiên biến hóa, biến thành
một
mảnh hoang tàn khi tận thế vừa tới. Hình ảnh liên tục xẹt qua trước mặt Nam Ca,
cô
nhìn thấy lần đầu mình gặp Lệ Sâm,
anh
bắn
một
phát súng xuyên qua trái tim mình; Về sau chạy ra khỏi trong biển lửa,
anh
lại dùng mình làm đệm thịt khiến mình gãy vài cây xương sườn; Thời điểm ra khỏi thành,anh
dụ dỗ lừa gạt mình
đi
vào trong đoàn Zombie giúp
anh
định vị; Về sau vì phòng ngừa mình chạy trốn,
anh
lại dùng thêm nhiều thủ đoạn.
(tạo nghiệt quá
anh
ơi
)))
Người đàn ông đồng thời xem vài hình ảnh này,
âm
thanh ông ta lãnh khốc khác thường: "anh
ta biết
rõ
con là Zombie cho nên đề phòng con tầng tầng lớp lớp. Trước kia
anh
ta
không
tin con, về sau cũng
sẽvậy. Dạng người này bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ rơi con, sao con còn khăng khăng
một
mực như thế?"
Nam Ca tựa hồ bị người đàn ông này đầu độc,
cô
đột nhiên cảm giác được bản thân rất mệt mỏi, rất muốn ngủ say.
Người đàn ông
đi
lên phía trước, đem thân thể
cô
từ từ ủn ở trong lòng: "Ta biết
rõ
con rất mệt mỏi. " Giọng
nói
của ông ta mang theo tác dụng an ủi khổng lồ: "Nam Ca, con chỉ có ở bên cạnh ta mới có thể tuyệt đối an toàn. Ta có thể dạy con làm như thế nào dời tinh thần lực của mình
đi, tương đương với bất tử. Con thích thân thể ai
thì
chiếm hữu người đấy. Huống chi chúng ta
không
cần những thức ăn phức tạp của nhân loại kia, chúng ta hoàn toàn có thể nuôi nhốt
một
số người. Khiến bọn họ cung cấp máu tươi. Những ngày tuyệt vời như thế, chẳng lẽ con
không
muốn sao?"
Muốn sao... Nam Ca ở trong lòng hỏi chính mình, người đàn ông nàynói
giống như rất có đạo lý nha.
Đến nay, thân phận Zombie của
cô
cũng chỉ có mấy người biết
rõ. Nếu như chuyện này bại lộ,
cô
còn có thể ở lại căn cứ Bắc Hải sao? Hẳn làkhông
thể
đi.
Vậy
thì
vì sao
cô
không
rời
đi
trước
một
bước, trước khi Lệ Sâm đuổicô
ra khỏi căn cứ chứ?
cô
rõ
ràng cường đại như vậy, chỉ cần cùng cha liên thủ.
trên
đời này
sẽ
không
có chỗ nào bọn họ
không
công hãm được.
Thôi Lam Lam cùng Lệ Sâm
hiện
giờ
đã
là hai bên đều thiệt hại. Nhưng mà nhìn Lệ Sâm
âm
trầm đến đáng sợ. Thôi Lam Lam lại
thật
vui vẻ.cô
ta
không
thể chờ đợi được cùng Lệ Sâm chia sẻ vui sướиɠ của mình: "Ha ha, Nam Ca lập tức trở về đến bên cạnh ta rồi. Từ đó về sau, trong sinh mệnh nó cũng
sẽ
không
có đám nhân loại ngu xuẩn như các ngươi nữa rồi!"
Lệ Sâm có thể tha thứ được bất cứ chuyện gì, duy chỉ có
không
thể tha thứ chính là Nam Ca rời
đi.
anh
sớm
đã
yêu
Nam Ca hơn cả trong tưởng tượng của mình.
Hơi dừng tay lại,
anh
cùng Thôi Lam Lam giằng co, sát ý trong mắt bắn ra: "cô
nói
cái gì?"
Từng từ
một
đều khắc cốt như vậy, phảng phất như muốn đem cái hải vực này bổ ra. Xung quanh tràn đầy người có dị năng
đang
chiến đấu, cường đạo tận thế bị khống chế. Còn có tinh
anh
của căn cư Thượng Kinh.
Mà Lệ Sâm lại giống như là ngăn cách mảnh
không
gian này lại, người ngoài căn bản là
không
tham gia vào cuộc chiến này.
Thôi Lam Lam lo Lệ Sâm
không
nghe
rõ, còn nhắc lại
một
lần: "Ta
nóiNam Ca chuẩn bị rời khỏi
anh!"
"cô
muốn chết!" Lệ Sâm
không
thể nhịn được nữa, dị năng bị
anhtrong nháy mắt đề thăng lên tới trạng thái đỉnh núi. Thậm chí giọngnói
của
anh
còn chưa rơi xuống, người
đã
thuấn di đến trước mặt Thôi Lam Lam, tay cầm lưỡi dao
không
gian bổ về phía Thôi Lam Lam!
Thôi Lam Lam
không
nghĩ tới Lệ Sâm có thể bỗng nhiên nổi điên,
cô
ta hoảng loạn tránh né. Lưỡi dao
không
gian vẫn rơi ở
trên
bờ vai
cô
ta, nếu như
không
phải là tốc độ
cô
ta nhanh, chỉ sợ
một
cánh tay
đã
bị Lệ Sâm gọt sạch!
Thôi Lam Lam cuối cùng cũng tức giận, cả người
cô
ta run rẩy
nói
với Lệ Sâm: "Ta phí sức lớn như vậy mới tìm được
một
thân thể phù hợp với ta như thế,
anh
thế nhưng muốn hủy diệt
cô
ta!"
"Tôi
không
riêng gì muốn hủy diệt thân thể này." Lệ Sâm
nói
so với vừa nãy lại càng chắc chắn. Theo tiếng
anh
nói,
không
gian phía sauanh
chậm rãi biến thành
một
dòng nước xoáy đen như mực. Lập tức, dòng nước xoáy này sinh ra rất nhiều dòng nước xoáy
nhỏ. Phụ cận dòng nước xoáy, bất kể là sinh vật hay là
không
khí, tất cả đều bị hút vào, biến mất
không
còn hình bóng.
Thôi Lam Lam khẽ trợn to hai mắt,
cô
ta
không
nghĩ tới Lệ Sâm lại muốn cưỡng chế giải mở ra
không
gian của người có dị năng hệ
khônggian cấp chín!
không
được, tuyệt đối
không
thể để cho
anh
ta hoàn thành việc thăng cấp dị năng!
Dòng nước xoáy
nhỏ
còn
đang
ở trong
không
gian lan tràn, mặt Lệ Sâm lạnh như băng sương: "Tôi còn muốn triệt để nghiền nát tinh thầncô."
Thôi Lam Lam
đã
có chút sợ rồi, nếu như là người có dị năng hệ
khônggian cấp chín,
nói
không
chừng
thật
sự
có thể làm được!
trên
trán
côta thấm ra mồ hôi, nhưng rất nhanh liền bốc hơi. Mạnh mẽ nhắm mắt lại,
cô
ta gia tốc hướng dẫn ảo cảnh đối với Nam Ca!
Tinh thần lực của Nam Ca trước đó để lại ở
trên
người Lệ Sâm vẫn còn ở đây.
anh
biết
rõ
là do bản thân mình
không
cảm giác được mà thôi. Vì vậy Lệ Sâm cũng ở trong lòng, trầm ổn lại thâm tình
nói: "Ca nhi,không
nên quên
anh
cùng với lời em từng
nói."
một
câu
nói
kia, giống như gió mát phá vỡ sương mù trầm trọng. Nam Ca trong ảo cảnh có chút tỉnh táo lại. Lệ Sâm cùng mình
đã
nói
qua cái gì?
cô
nghĩ đến Lệ Sâm
đã
từng ôm
cô, ôn nhu cùng che chở. Thời điểm nguy hiểm,
anh
vô thức đem chính mình bảo hộ ở sau lưnh. Thời điểm khó khăn,
anh
trước hết bận tâm đến cũng vĩnh viễn đều là chính mình.
anh
đã
từng
nói
với
cô, Nam Ca,
không
phải sợ, hết thảy
đã
cóanh
ở đây;
sẽ
cho chính mình
một
hôn lễ thế kỷ, tuyên cáo tất cả mọi người, chính mình là vợ của
anh.
sẽ
thâm tình như thế, lưu luyến như thế
nói: Nam Ca,
anh
yêu
em.
anh
ấy ôn nhu như vậy đấy.
Cho nên bây giờ
cô
đang
hoài nghi cái gì chứ? Hoài nghi tình
yêu
của Lệ Sâm với
cô
có kiên định hay
không
sao? Nếu như
trên
thế giới này chỉ có
một
người có thể đáng được
cô
tín nhiệm mà
nói. Vậy
thì
người đó cũng chỉ có thể là Lệ Sâm!
anh
đã
nói
qua, mặc kệ phát sinh cái gì
anh
đều ở phía sau
cô. Chỉ cầncô
vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy!
Vì vậy Nam Ca mạnh mẽ đẩy cái người còn
đang
ôm mình ra, bành trướng tinh thần lực xông tới. Toàn bộ hoàn cảnh đều lung lay vặn vẹo,
một
hồi lâu sau mới khôi phục lại bình tĩnh.
Người đàn ông nhìn lòng bàn tay mình, buồn bã mất mát, bi thống nhìn qua Nam Ca: "Tiểu ca, lẽ nào con
không
tin cha sao? Con
thật
sựvì
một
người đàn ông mà phản bội lại cha sao?"
Nam Ca nhàn nhạt nhìn ông ta, sau khi trở thành Zombie. Tâm của
côchưa bao giờ có
một
khắc kiên định như thế.
cô
từ đầu tới đuôi,
thậtsâu đưa mắt nhìn người đàn ông này
một
cái. Giống như là muốn đem bộ dáng cuối cùng của ông ta, khắc ở trong lòng.
Sau đó Nam Ca
nhẹ
nhàng
nói: "không,
không
phải là tôi muốn buông tay ông. Là ông sớm
đã
buông tay tôi trước.
hiện
tại ông
đã
khôngphải là cha tôi."
Người đàn ông khϊếp sợ
đi
lên phía trước hai bước: "Ta làm sao có thểkhông
phải là cha con chứ!"
Nam Ca
một
đao bổ về phía người đàn ông: "Bởi vì ông ấy tuyệt đốikhông
nghĩ tới biến tôi thành bộ dáng trong miệng ông!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
- Chương 176: Lệ Sâm rời đi