Lệ Sâm đương nhiên cũng nhận ra cái hộp này, vì nó mà bản thân năm lần bảy lượt thiếu chút nữa vứt bỏ sinh mệnh.
Giống với suy nghĩ của Athur, khi cái hộp bị đánh rơi xuất
hiện
ở trước mặt. Lệ Sâm lại nghiêm túc hỏi Thôi Lam Lam: "Đến cùng
cô
là ai, biếtrõ
chuyện này đến mức nào?"
Thôi Lam Lam áng chừng cái hộp, mỗi
một
lần cái hộp bị vứt lên đều vững vàng rơi trở lại
trên
tay
cô
ta.
cô
ta nhìn về phía Lệ Sâm, mang theo cảm xúc bạn cũ quen thuộc: "Tôi vốn tưởng rằng,
anh
sớm nên nhận ra tôi nha."
Nam Ca hận
không
thể gϊếŧ ngừoi này. Mặc kệ thần trí Thôi Lam Lam có còn ở đó hay
không,
cô
ta bây giờ lại dám cố gắng dùng bề ngoài của con
gái
đi
lôi kéo làm quen Lệ Sâm!
Lệ Sâm cũng chán ghét nhíu mày,
không
có tiếp lời Thôi Lam Lam
nói.
Thôi Lam Lam lại lần nữa trở lại vị trí ban đầu, tuy nhiên Lệ Sâm pháthiện
người phía sau
cô
ta chậm rãi di động giãn ra. Giống như là muốn vây quanh bọn họ vậy.
"thật
là làm cho tôi thương tâm đấy, thứ này vẫn nên giao cho
anh
đi." Thôi Lam Lam có chút thở dài
nói.
Lệ Sâm mạnh mẽ mở to mắt,
anh
nhớ tới
một
chuyện xảy ra
đã
lâu. Cái hộp này lúc trước xác thực là
một
người đàn ông có khuôn mặt tang thương giao cho
anh. Nhưng mà
hiện
nay tinh thần
anh
ta ở trong thân thể Thôi Lam Lam. Hơi thở quanh thân cũng thay đổi trở nên ngang ngược lạnh thấu xương, chỗ nào còn giống như người sắp chết lúc kia!
"Nếu
cô
đã
giao thứ này cho tôi, tại sao lại
không
mở ra được?" Lệ Sâm hoài nghi hỏi.
Thôi Lam Lam tựa hồ là nghĩ tới người nào đó, cực kỳ chán ghét: "Tôi cũng
không
có dự định cùng bọn họ nghiên cứu cho nên
không
có biện pháp phục chế ra thứ này. Nếu
không
anh
cho rằng, tôi phải tìm
anhlại đây sao?"
Cầm cái hộp trong tay duỗi ra phía trước,
cô
ta cùng Lệ Sâm
nói
điều kiện: "anh
đi
qua mở hộp ra, tôi liền thả Nam Chí Thành."
Lệ Sâm đương nhiên
không
thể nào tin tưởng Thôi Lam Lam, lấy tính cách
âm
ngoan của
cô
ta. Nhất định
cô
ta
sẽ
đuổi tận gϊếŧ tuyệt những người này.
Nhưng mà Chu Liêm
đã
muốn gϊếŧ Nam Chí Thành, Lệ Sâm
không
thể bỏ mặc. Vì vậy
anh
nhìn Nam Ca
một
cái,
nói
với Thôi Lam Lam: "Hy vọng
cô
nói
chuyện giữ lời."
Thôi Lam Lam hơi cong môi
một
cái: "Đó là tự nhiên."
“Em
đi
cùng
anh!" Nam Ca sao có thể yên tâm để Lệ Sâm
một
mình
điqua chứ. Thôi Lam Lam từ bắt đầu đến bây giờ cũng
không
có để chocô
cảm giác được tinh thần lực mảy may thay đổi!
Lệ Sâm dùng ánh mắt ngăn Nam Ca lại, nắm lấy tay
cô: "Bên này còn cần em, chờ
anh
trở lại."
nói
xong Lệ Sâm liền kéo Nam Ca về chỗ cũ, mà
anh
dứt khoát kiên quyết hướng tới chỗ Thôi Lam Lam
đi
đến.
Thôi Lam Lam nghiền ngẫm nhìn hết thảy, cảm thấy nhân loại
thậtđúng là có ý tứ.
Mỗi lần Lệ Sâm
đi
một
bước,
không
gian quanh người
anh
dường như đều bị vặn vẹo, càng làm cho con mắt Thôi Lam Lam đều sáng lên. Người có dị năng hệ
không
gian cường hãn như thế, toàn bộ thế giới cũng
không
tìm ra người thứ hai. Nếu như
anh
ta cũng có thể giống như Chu Liêm, thuần phục bản thân mình
thì
quá tốt.
Nếu như thế, ngày quân đoàn Zombie chiếm lĩnh toàn bộ thế giới, sắp tới rồi!
Mặc dù là nghĩ như thế, Thôi Lam Lam lại thể
hiện
biểu cảm
không
để ý
nói: "anh
không
nên vọng động nha, nếu như phá hủy thứ này. Tôi nhất định
sẽ
để cho Nam Chí Thành chôn cùng nó."
Lệ Sâm
đã
đi
đến trước mặt Thôi Lam Lam,
cô
ta giống như
một
chút cũng
không
kiêng dè Lệ Sâm, còn tận tay đưa cái hộp cho
anh.
Sau khi Lệ Sâm nhận lấy, liền thấy Thôi Lam Lam hưng phấn mà nhìn mình. Cái hộp này cần
anh
nghiệm chứng mấy chỗ mới có thể mở ra, Lệ Sâm dừng lại động tác, hỏi: "Bên trong có cái gì?"
"Mở ra xem
một
chút chẳng phải
sẽ
biết sao?" Thôi Lam Lam
khôngthể chờ đợi được
nói.
Lệ Sâm lại nhìn cái hộp máy lượt, chính là
không
hề đặt tay lên nó. Thời điểm
anh
cúi đầu, khuôn mặt kiên nghị, lông mày cao ngất tựa như đỉnh núi tuyết,
một
màn kia sắc bén mà thanh khiết.
"Chỉ sợ nếu mà tôi mở cái hộp này ra, lập tức
sẽ
chết
đi." Lệ Sâm nhìn Thôi Lam Lam, nhàn nhạt
nói.
Thôi Lam Lam đầu tiên là sững sờ, lập tức cười đến càng sáng lạn: "Nhưng mà
anh
không
mở ra, Nam Chí Thành
sẽ
chết nha. Ông ta là cha của Nam Ca đấy, chẳng lẽ
anh
muốn thấy chết mà
không
cứu?"
Lời này Thôi Lam Lam quả thực khiến Nam Ca nhìn thế là đủ rồi, thân thể
cô
ta dùng chính là người mà Nam Ca chán ghét nhất.
hiện
tại Nam Ca lại rút thanh đao ra, hướng về Lệ Sâm kêu: "anh
đừng mở cái hộp kia ra!"
Nam Chí Thành cũng nhận mệnh dùng hết sức giãy giụa, thống khổ đối với Lệ Sâm lắc đầu.
Bắc Hải
một
năm qua đạt được thành tựu, tất cả mọi người quá
rõràng. Nam Chí Thành biết
rõ
Lệ Sâm rất lợi hại, nếu như mất
đi
anh, Bắc Hải nhất định
sẽ
đại loạn.
Thôi Lam Lam nhất định
sẽ
thừa cơ hội này tổ chức tấn công xã hội loài người với quy mô lớn!
Nam Chí Thành thống khổ
nói
với Lệ Sâm: "Cậu
không
cần lo cho tôi, nhanh rời
đi
đi, mang Nam Ca
đi
càng xa càng tốt!"
Ai biết, Lệ Sâm lại nhìn qua Nam Chí Thành, tôn kính cười: "Dưới tình huống này mới nhìn thấy bố vợ là con sai lầm, chờ giải quyết hết thảy, chúng con mang ngài trở về căn cứ, lại để Nam Ca giới thiệu
thật
tốtmột
phen."
Nam Chí Thành thống khổ nước mắt cũng muốn rơi xuống, Nam Ca có thể tìm tới người đàn ông tốt dạng này để phó thác cả đời, là may mắn của con bé!
Chu Liêm hiển nhiên cực kỳ
không
kiên nhẫn, đối với Lệ Sâm
không
có nửa điểm tôn trọng. Cậu ta dùng họng súng đập đầu Nam Chí Thànhmột
cái, đối với Lệ Sâm lại
âm
u
nói: "Nhanh mở hộp ra."
Lệ Sâm chậm rãi cúi đầu, tay trái nâng cái hộp, tay phải lập tức chuẩn bị mở nó ra.
không
riêng gì Thôi Lam Lam, ngay cả Athur cũng ngừng hô hấp lại. Bọn họ hoàn toàn
không
quan tâm Lệ Sâm có thể chết hay
không. Athur thậm chí
đã
làm tốt chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Nhưng mà trong nháy mắt Lệ Sâm mở hộp ra, Thôi Lam Lam đột nhiên cảm giác đại não mình bị người khác công kích. Tại đây có loại năng lực này chỉ có Nam Ca mà thôi!
Nam Ca hiển nhiên là được ăn cả ngã về
không,
một
kích này
cô
cũngđã
dùng toàn lực. Tinh thần lực của
cô
lấy xu thế bẻ gãy nghiền nát, trong nháy mắt bao trùm đại não!
Mặc dù thoát khỏi khống chế của Nam Ca, chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng là trong nháy mắt này cũng đủ để Lệ Sâm làm rất nhiều chuyện.
anh
vốn là cách Chu Liêm cùng Nam Chí Thành
không
xa,
không
gian hệ dị năng thi triển. Người có dị năng sắp lên cấp chín, đối với khống chế
không
gian
đã
có xu thế gần với tinh chuẩn, chỉ nghe Chu Liêm thống khổ kêu to
một
tiếng, cái tay cậu ta cầm súng liền bị Lệ Sâm chặt xuống!
Lệ Sâm di chuyển tức thời
một
cái, đến bên cạnh Nam Chí Thành, lôi ông dậy sau đó lại di chuyển tức thời. Muốn thối lui khỏi phạm vi Thôi Lam Lam khống chế.
Thôi Lam Lam triệt để phẫn nộ,
cô
ta căn bản là
không
có phát giác được Lệ Sâm cùng Nam Ca trao đổi như thế nào. Thế nhưng ở trước mắt
cô
ta phối hợp vứt bỏ con tin cùng cái hộp quan trọng!
Nhưng mà Thôi Lam Lam hiển nhiên
không
thể nào cứ như vậy buông tha, Lệ Sâm mới thuấn di đến
một
nửa. Tinh thần lực Thôi Lam Lam
đãtới, mang thống khổ tràn đầy đầu óc
anh, đánh rơi
anh
từ trong
khônggian xuống.
Lệ Sâm lần đầu lĩnh hội tới thủ đoạn khủng bố của con Zombie hệ tinh thần này. Đầu đau muốn nứt,
một
động tác cũng
không
làm đươc, chỉ có thể dùng ánh mắt ý bảo Nam Chí Thành
đi
trước.
Nam Chí Thành cũng biết
rõ
ông là người vướng víu, buông tay nắm Lệ Sâm ra. Nhưng mà mới chạy hai bước, Thôi Lam Lam liền nổi điên trực tiếp công kích đại não ông!
Hiển nhiên
hiện
tại Nam Chí Thành
đã
không
dùng được, Thôi Lam Lam muốn cho ông chết!
Nam Ca
một
mặt phải bảo vệ Lệ Sâm,
một
mặt còn muốn che chở Nam Chí Thành. Cộng thêm dị năng của
cô
vốn cũng
không
như Thôi Lam Lam,
đã
là trứng chọi đá.
Vì vậy
cô
mặc dù phòng ngừa được Nam Chí Thành bị Thôi Lam Lam trực tiếp nghiền thành người thực vật. Lại bởi vì
không
chịu nổi cỗ áp lực cực lớn này, đứng
không
vững quỳ gối xuống đất.
Tinh thần Nam Chí Thành chấn động, hoàn toàn
không
đứng nổi. Xung quanh
một
mảnh ánh sáng biến ảo, ông cứ thế ngất
đi.
Nam Ca
đi
dò xét tinh thần Nam Chí Thành, thế nhưng
không
cảm giác được gì.
cô
còn tưởng rằng Thôi Lam Lam
đã
gϊếŧ chết Nam Chí Thành. Mang theo đường đao, mãnh liệt vọt lên.
Thời điểm Thôi Lam Lam
đang
công kích Lệ Sâm cũng
đã
khiến Lệ Sâm buông lỏng tay ra, sau lưng có người có dị năng hệ mộc, mọc dây leo ra. Cái hộp kia lại
một
lần nữa trở lại trong tay
cô
ta.
Hơn nữa lúc Lệ Sâm cùng Nam Ca động thủ, người trong đội xe cũng như được lệnh đặc xá, bùng phát dị năng
trên
người bọn họ!
Những người này đều là tinh
anh
trong căn cứ Thượng Kinh, Cố Liệt cùng Trần Bạch Kiêu lại là cường giả trong cường giả. Bọn họ mưu toan cho Thôi Lam Lam
một
kích trí mạng!
Nhưng mà Thôi Lam Lam so với bọn họ nghĩ còn mạnh hơn, lực lượng của bọn họ quả thực
không
có biện pháp rung chuyển cái cây to này.
Hơn nữa đám người được nuôi dưỡng sau lưng Thôi Lam Lam kiakhông
phải là vật bài trí.
cô
ta dùng tinh thần lực trực tiếp ở trong đầu bọn họ phân phó: "Gϊếŧ chết đám người có dị năng vướng bận này! Tasẽ
ban cho các người
sự
tiến hóa."
Những người khác trong đội ngũ Lệ Sâm mặc dù
không
cảm giác được lời này nhưng đều là Zombie nên Nam Ca nghe được.
Cái gì gọi là ban thưởng cho bọn họ tiến hóa? Lẽ nào trong cái hộp kia cũng
không
phải là vũ khí cùng tài nguyên, mà là thuốc sao?
Lúc trước Doãn Húc Trạch tiến đến chỗ sâu trong Bắc Hải, bảo là muốn tìm kiếm vũ khí. Mặc dù đó là
một
lý do, nhưng mà Nam Ca hoài nghi rất có thể
anh
ta cũng nghe
nói
đến tin tức cái hộp này!
Nếu như lúc trước
cô
không
giải quyết Doãn Húc Trạch, chờ nghiên cứu chế tạo thuốc thử thành công. Doãn Húc Trạch cũng
sẽ
xâm nhập đến Bắc Hải chìm!
Đám cường đạo sau lưng kia vọt tới phía trước Thôi Lam Lam, mà ngay cả Thái Phong Mậu cũng vứt bỏ sợ hãi rụt rè lúc trước. Dị năng bỏ ra
không
hề giữ lại.
Giống như lúc nãy, Nam Ca lại
đi
cảm thụ tinh thần lực đám người kia. Quả nhiên
đã
không
cảm giác được gì. Đám người này đều bị Thôi Lam Lam khống chế rồi!
Từ đầu đến cuối
không
có động tới cũng chỉ có
một
mình Thôi Lam Lam mà thôi,
cô
ta còn cười
nói
với Nam Ca: "Chỗ này
không
có người nào khác quấy nhiễu em và ta nữa rồi. Nam Ca, ta cuối cùng cũng có thể
thật
tốt trao cho em
một
khóa học."
Lệ Sâm phun ra
một
búng máu lại lưu loát mím môi, từ
trên
mặt đất đứng lên
âm
ngoan nhìn Thôi Lam Lam. Lần này
anh
không
nói
với Thôi Lam Lam bất luận lời gì nữa, mặc kệ người trong cơ thể
cô
ta là aithì
đều nhất định phải chết!
Thôi Lam Lam bị Lệ Sâm đột nhiên xuất
hiện
công kích cắt đứt cuộc trò chuyện cùng Nam Ca,
rõ
ràng rất tức giận: "anh
có biết tôi là aikhông?"
Lệ Sâm khống chế
không
gian,
rõ
ràng ngay cả Nam Ca cũng
khôngphát
hiện
được. Nhưng mà Thôi Lam Lam lại nhìn
rõ
ràng rành mạch. Thân thể
cô
ta có thể vặn vẹo thành những góc độ con người
khôngthể làm được.
không
gian của Lệ Sâm nghiền ép mấy lần cũng bị
cô
ta thành thạo tránh khỏi.
Nam Ca cùng Lệ Sâm kề vai chiến đấu
đã
là từ quen biết trở thành thói quen rồi. Giống như là vừa nãy Lệ Sâm muốn
đi
qua mở hộp, cũng chỉ là nhéo nhéo tay Nam Ca
một
cái là
cô
hiểu được Lệ Sâm có ý gì.
Vì vậy tại lúc Lệ Sâm khuếch trương
không
gian cuồng bạo, Nam Ca cũng khống chế tinh thần lực của mình trợ giúp Lệ Sâm.