Chương 172: Cuối cùng BOSS

Căn cứ Bắc Hải có nhiều cường giả trấn giữ như vậy, vì sao

một

năm này vẫn chết nhiều người có dị năng như vậy. Rất nhiều người đềukhông

phải là bị Zombie gϊếŧ chết mà là bị chút động vật cùng thực vật biến dị gϊếŧ.

Muốn chinh phục Zombie, xem ra so với trước kia dễ dàng rất nhiều. Nhưng muốn chinh phục động thực vật biến dị, lại là con đường rất dài phải

đi.

"Binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn.

đi

một

bước tính

một

bướcđi."Cố Liệt đối với Lệ Sâm vươn tay ra: "Ngày mai, chúng ta cứ chạy tới Bắc Hải chìm

đi."

Lệ Sâm cầm tay Cố Liệt, cả hai đều từ đáy mắt đối phương nhìn ra

sựtin tưởng.

Buổi tối Lệ Sâm cùng Nam Ca nghỉ ngơi cùng

một

chỗ,



nhắm mắt lại nhưng như thế nào cũng

không

ngủ được. Lệ Sâm thân mật hôn tráncô: "Sao thế?"

Nam Ca khẽ thở dài

một

cái: "Em cuối cùng vẫn cảm thấy có chuyện gì đó chuẩn bị phát sinh."

Lệ Sâm ôm chặt

cô: "Sau tận thế, chúng ta đυ.ng phải nhiều hiểm cảnh như vậy mà mỗi

một

lần đều bình an

đi

ra.

một

lần này nhất định cũngsẽ

không

ngoại lệ."

Nam Ca tựa ở trong ngực Lệ Sâm, hít

thật

sâu hương vị lạnh thấu xương

trên

người

anh.

Sau vài ngày, đội ngũ tầng tầng lớp lớp hướg tới Bắc Hải chìm mà xuất phát. Mà ở

một

ga ra tầng ngầm có kiến trúc cũ rách bên ngoài Bắc Hải chìm cất giấu

không

ít người. Bọn họ

không

nhúc nhích, hắc ám chìm ngập mặt bọn họ khiến bọn họ rất nhanh cùng bối cảnh hòa làmmột

thể.



một

góc của tầng hầm ngầm có

một

chỗ phát ra ánh sáng. Ở dưới ánh sáng, có vài người hoặc là đứng hoặc là

đang

ngồi.

Ngồi có hai người,

một

người chính là người mà Nam Ca vẫn

đang

tìm kiếm, cha nuôi Nam Chí Thành. Người còn lại chính là

một

người phụ nữ có khuôn mặt đẹp đẽ.



ta cũng

không

phải là ở trong tổ chức cường đạo tận thế này ngay từ đầu, nhưng mà sau khi



đến lại dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn khống chế

trên

dưới tổ chức. Những người

không

phục tùng



ta đều bị gϊếŧ sạch.

Sau lưng



ta có hai người đàn ông đứng,

một

người trông hơn 40 tuổi, sợ hãi rụt rè.

một

người khác cũng hơn hai mươi rồi, dung mạo thanh nhã. Thời điểm nhìn người phụ nữ trước mặt, trong mắt mang theo hào quang nóng rực.

Vậy mà người phụ nữ

đang

ngồi lại nửa điểm cũng

không

nhìn những người xung quanh. Cho dù



ta đeo

trên

mặt nụ cười quỷ dị nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh lẽo, nhân loại theo ý của



ta cũng chỉ là đám kiến hôi mà thôi.

Thời gian

một

phần

một

giây qua

đi, có người từ trong bóng tối

đi

ra kéo tấm vải rách trong miệng Nam Chí Thành ra sau đó lập tức ném cho ông ấy

một

chút vật tư cùng nước.

Nam Chí Thành

không

tiếp nhận vật tư, bây giờ ông vẫn có thể

nóichuyện liền quay ra đối với người phụ nữ kia hô to: "Thôi Lam Lam, đến cùng

thì

tại sao



phải làm như thế?



không

phải là đồng nghiệp của Nam Ca sao! Nếu như



cũng là người có dị năng

thì

nênđi

đối phó với đám Zombie và động thực vật trong nước biển màkhông

phải là đem dao mổ duỗi tới đồng bào của mình!"

Sau tận thế, Nam Chí Thành bởi vì gia nhập căn cứ Thượng Kinh cho nên cũng

không

chịu quá nhiều thiếu khổ. Mặc dù ông là người bình thường

không

thể

đi

gϊếŧ Zombie nhưng mà đối với kiến trúc cũng rất có thiên phú.

Trong căn cứ có kiến trúc sư lợi hại hơn nên ông di chuyển đến vài cái căn cứ gần đó hiệp trợ những người khác kiến tạo căn cứ. Dựa vào hai tay chính mình, ông cũng có thể kiếm đủ vật tư cho bản thân.

Mặc dù ông với con

gái

lạc nhau nhưng ông thủy chung luôn

không

tin Nam Ca

đã

gặp chuyện

không

may. Con

gái

của ông ưu tú như vậy nhất định

sẽ

trở nên rất cường đại, bọn họ

sẽ

được đoàn tụ.

Về sau Bắc Hải xuất

hiện

một



gái

thật

sự

rất lợi hại,



ấy cũng có tên là Nam Ca, lại còn cùng người lãnh đạo cơ sở chính Lệ Sâm kết hôn. Nam Chí Thành liền hoài nghi người tên Nam Ca này chính là congái

của ông.

Nhưng mà ông đợi

đã

lâu vẫn

không

gặp Nam Ca tìm đến nên có chút nản lòng thoái chí.

Ảnh chụp Nam Ca chưa được tung ra, nhưng kỳ

thật

coi như là tung rathì

chắc là Nam Chí Thành cũng

không

biết

cô. Thể chất Zombie

đãthay đổi dung mạo Nam Ca

không

ít. Bây giờ



phấn nộn đến mức có thể nhéo ra nước.

Nam Chí Thành mặc dù có chút thất lạc nhưng hy vọng trong lòng cũng

không

tan biến. Ông lại càng cố gắng công tác, hy vọng

mộtngày kia có thể để cho người có dị năng khác trong căn cứ mang mìnhđi

Bắc Hải

một

lần. Xác định



gái

kia đến cùng có phải con

gái

của mình hay

không. Ai biết,

không

đợi được cơ hội đến, Nam Chí Thành liền bị người ta lừa ra căn cứ sau đó tóm lấy.

Sau đó ông mới nghe

nói

Nam Ca cùng Lệ Sâm thế nhưng đến Thượng Kinh! Mà ông ấy bị Thôi Lam Lam bắt lấy mang tới Bắc Hải, cứ như vậy lại bỏ lỡ Nam Ca!

Sao ông có thể

không

tức giận chứ!

Thôi Lam Lam là bác sĩ cùng Nam Ca ở cùng

một

đơn vị. Trước kia nghe Nam Ca nhắc qua

một

lần Thôi Lam Lam này trình độ

không

cao. Có thể ở lại bệnh viện cũng bất quá là vì có

một

gia thế tốt.

Giống như ở trước tận thế, Thôi Lam Lam còn dùng thủ đoạn đoạt bệnh nhân với Nam Ca. Về sau giải phẫu kia có kết quả gì, Nam Chí Thành cũng

không

biết.

Giờ phút này Nam Chí Thành truy vấn Thôi Lam Lam mà



ta

khôngchút phật lòng.

thật

ra vẫn là lúc Nam Chí Thành nhìn thấy Thôi Lam Lam

thì

những người khác mới biết được tên



ta.

Kể cả bản thân



ta.

Lúc này



ta

đang

nghiền ngẫm nhìn Nam Chí Thành, chống cằm hỏi: "Ông

nói, chúng tôi là đồng nghiệp?"

Nam Chí Thành

không

hiểu nhìn



ta, nghi ngờ

nói: "Lẽ nào



bị mất trí nhớ?"

"Ưm, cũng

không

tính là thế. Tôi để tự mình Thôi Lam Lam

nói

với ông vậy." Sau khi

nói

xong, chỉ thấy



ta nhắm mắt lại. Đợi đến khi lại mở ra, vẻ mặt



ta thế nhưng giống như là biến thành

một

người khác vậy!

Vừa mới nãy Thôi Lam Lam ngồi ở

trên

ghế,

một

chút tư thái nữ nhi cũng

không

có. Hai chân thoải mái mở ra, giờ phút này



ta lại quan sát bài trí chỗ này

một

cái. Sau đó mạnh mẽ hít

một

ngụm khí lạnh.

Cái con Zombie đáng chết kia đến cùng

đã

làm gì thân thể



ta thế này!

hiện

tại đây là ở nơi nào a?

Thời điểm



ta nghĩ như thế liền nghe thấy

một

giọng nam

âm

lãnh vang lên ở trong đầu



ta: "Tôi phải

đã

dạy

cô, làm như thế nào để tiếp nhận ký ức."

Thôi Lam Lam

đã

chịu qua con Zombie này hành hạ, giờ phút này nửa câu oán hận cũng

không

dám có mà là nhắm mắt lại. Trong đầu liên tục có ánh sáng xẹt qua. Thôi Lam Lam cuối cùng cũng hiểu ra, người trước mặt này là ai.



ta đột nhiên cất tiếng cười to, nước mắt rơi đầy mặt.

Thanh niên sau lưng

đi

lên phía trước, muốn đưa khăn cho Thôi Lam Lam lại bị



ta vung tay đánh rơi. Thôi Lam Lam nhìn người thanh niên này, trong mắt đều là ghét bỏ: "Đồ nhân loại ti tiện,

không

cần ngươi dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào ta."

Thanh niên sửng sốt, cậu ta

không

hiểu Thôi Lam Lam sao lại có thể dùng giọng

nói

như vậy để

nói

chuyện với mình. Hơn nữa... Chẳng lẽcô

ta

không

phải nhân loại sao?

Nếu như bị Thôi Lam Lam biết



suy nghĩ của cậu ta nhất định

sẽ

cườinói, ta mặc dù bây giờ còn là nhân loại nhưng có thể ta

sẽ

lập tứckhông

phải!

Mấu chốt để có thể biến thành tồn tại có đẳng cấp cao hơn nhân loại nhiều, chính là gϊếŧ Nam Ca!

Cho nên



ta

đi

đến bên cạnh Nam Chí Thành, dùng tư thái bễ nghễnói

với ông: "Trước tận thế, tôi

đã

ước gì



ta chết sớm

một

chút."

Nghĩ đến lúc



ta đoạt lấy chức danh của Nam Ca, vẻ mặt Nam Ca u ám khiến Thôi Lam Lam cảm thấy

một

trận sảng khoái tràn đầy ngực.

Đến cùng là dựa vào cái gì? Thời điểm ở viện y học, thành tích của Nam Ca tốt như vậy, vẫn luôn là kiêu ngạo của thầy giáo, thậm chí nếu như

không

phải là bởi vì Nam Chí Thành ở quốc nội, học viện còn muốn tiến cử Nam Ca ra ngoại quốc đào tạo sâu.

Trong bệnh viện, Diệp Thiệu cũng thích Nam Ca như vậy, những



gáikhác,

anh

ấy nhìn cũng

không

nhìn

một

cái. Nhưng mà Nam Ca

thìsao, yên tâm thoải mái hưởng thụ Diệp Thiệu chiếu cố, lại

không

đáp lại Diệp Thiệu

một

chút nào!

Thôi Lam Lam

thật

sự

là hận chết Nam Ca như vậy, cho nên hình tượng của Nam Ca ở trong lòng



ta

đã

là xấu

không

chỉ

một

cấp bậc.

Coi như là sau tận thế, Nam Ca chết lại biến thành Zombie. Nhưng

côta(NC) vẫn có thể ở thế giới loài người hô mưa gọi gió.

Dựa vào cái gì



ta cần

không

ngừng dựa vào nam nhân để sống sót, mà Nam Ca thế nhưng lại thuận lợi vui vẻ gả cho Lệ Sâm?

Lệ Sâm là nhân loại, nhân loại đều

không

thể tin được!

Thôi Lam Lam đột nhiên rất mong đợi, nếu như Lệ Sâm cùng Nam Ca trong lúc chỉ có thể còn sống sót

một

người.

không

biết nhân loại xấu xí

sẽ

lựa chọn thế nào đây?

Nam Chí Thành nghe được Thôi Lam Lam trả lời cũng kinh hãi trợn to hai mắt. Nhưng mà làm cha của Nam Ca, ông vẫn rất phẫn nộ: " Đến cùng

thì



có rắp tâm gì chứ!



muốn làm gì

thì

nhắm vào tôi đây này, để con

gái

tôi yên!"

"Ông xác định



ta là con

gái

ông?" Thôi Lam Lam cười càng rực rỡ, nhưng là cái loại rực rỡ đó lại giống như là trong hào quang cất giấu rất nhiều lưỡi dao sắc bén. Chỉ cần



ta câu môi

một

cái

đã

có thể chém gϊếŧ con mồi thành mảnh vụn.

Nam Chí Thành khϊếp sợ nhìn Thôi Lam Lam,

không

hiểu vì sao



ta lại biết hết mọi chuyện. "cô

đến cùng là ai?" cử động gần đây của Thôi Lam Lam đều quá

không

bình thường, phân liệt

không

nói

lại còn coi rẻ nhân loại!

Thôi Lam Lam ngoéo môi

một

cái: "Xem ra ông còn

không

ngu xuẩn như vậy."

Nam Chí Thành hướng về phía mấy người xa xa hô: "Các người nghe được sao!



ta thừa nhận! Cái này người này nhất định muốn hại chết các người, các người

không

thể nghe theo



ta!"

Người đàn ông trung niên liên tục đứng ở sau lưng Thôi Lam Lamkhông

lên tiếng ngẩng đầu lên, nếu như bên trong này có người của Tân Bình

thì

khẳng định

sẽ

nhận ra cái người này chính là người lúc trước mang quân đến vây quét bọn họ, Thái Phong Mậu.

Cường đạo tại tận thế cũng là sau khi Thái Phong Mậu chạy trốn mới xuất

hiện. Ông ta vốn là thủ lĩnh của cường đạo nhưng bây giờ chỉ có thể khuất phục người khác.

Giờ phút này ông ta lạnh lùng nhìn Nam Chí Thành, cái người đàn ông này có tác dụng duy nhất, chính là dẫn dụ Nam Ca đến đây mà thôi.

"không

nghe



ta

thì

nghe theo ai?"

Thứ Thôi Lam Lam đem lại cho Thái Phong Mậu chỉ có sợ hãi, người phụ nữ này quá cường hãn. Ông ta thậm chí

không

biết





ta dùng loại phương thức nào gϊếŧ người.

Kinh khủng nhất là



ta có thể thao túng Zombie cùng nhân loại. Thái Phong Mậu

đã

hoàn toàn

không

có tâm tư phản kháng, ông ta biết

rõThôi Lam Lam miệt thị bọn họ, ông ta chỉ hy vọng chính mình có thể sống sót lâu hơn

một

chút.

Nam Chí Thành bị lời của Thái Phong Mậu làm á khẩu

không

trả lời được. ông ấy cũng hận chính mình bất lực, hơn nữa ông thế nhưng còn trở thành thứ vướng víu Nam Ca!

Vì vậy thừa dịp Thôi Lam Lam

không

chú ý, ông muốn đem đầu hung hăng đυ.ng vào tường. Nhưng còn chưa đυ.ng phải, trong đầu ông liền truyền đến

một

trận đau nhức kịch liệt, khiến ông lập tức dừng lại.

Trong mắt Thôi Lam Lam

hiện

lên

một

tia

không

kiên nhẫn, mặt lạnhnói: "Nếu

không

muốn chết liền thành thực

một

chút."



ta đưa mắt nhìn Nam Chí Thành, cảm thấy nếu như chặt cánh tay cùng chân của người này. Nam Ca

nói

không

chừng

sẽ

điên cuồng hơnmột

chút, vì vậy



ta liền

âm

ngoan

đi

đến trước mặt ông.

Nhưng

không

đợi



ta động thủ,



ta đột nhiên cảm giác được có người

đang

đến gần.

Thôi Lam Lam mạnh mẽ quay đầu lại, giống như có thể xuyên thấu qua kiến trúc tòa nhà. Đưa mắt nhìn đến phương hướng những người kia. Môi



ta bởi vì hưng phấn cũng

đã

trở nên run rẩy, tay cũng si mê hướng phía trước đưa tới.

Vẻ mặt



ta rất say mê lời

nói

ra lại ôn hòa như vậy lại dẫn theo sát ý chỉ tiếc rèn sắt

không

thành thép.

Tinh thần tồn tại ở trong thân thể Thôi Lam Lam

đã

đổi chủ, mà tất cả mọi người nghe thấy Thôi Lam Lam

nói: "cô

gái

của tôi, cuối cùng tôi cũng đợi được em rồi."