Chương 168: Đạp phá giày sắt

Lệ Sâm cũng rất nghiêm túc. Vốn chuyện kia cũng

đã

bị

anh

chôn sâu đáy lòng,

hiện

tại gặp được đặc vụ A

anh

liền hiểu,

đã

không

có biện pháp giấu nữa rồi. Hơn nữa Cố Liệt có thể phát

hiện

ra mình, đại biểu những người khác cũng có thể.

"Đến cùng

thì

lúc đó

đã

xảy ra chuyện gì vậy?" Cố Liệt hỏi Lệ Sâm.

Lệ Sâm ánh mắt xa xăm: "Tôi nhận mệnh lệnh hộ tống vật kia, lạikhông

nghĩ tới lại bị thế lực nước ngoài hãm hại, bị đưa về nước kết tội. Kết quả tận thế đến, tôi lại

không

thể trở về quân đội. Cơ duyên đến, tôi quyết định ở lại Bắc Hải."

Cố Liệt lẳng lặng nghe, lập tức hỏi Lệ Sâm: "Vậy thứ kia đến cùng là cái gì? Sao tôi lại nghe

nói

đó là

một

loại năng lượng?"

"Cái này

thì

tôi

không



ràng lắm, tôi chưa mở ra xem." Lệ Sâm nghiêm túc trả lời: "Tuy nhiên tôi đoán

không

phải là năng lượng đâu."

Cố Liệt có chút thất vọng vuốt vuốt đầu: "Ài,

không

phải là năng lượng cũng

không

thể dùng. Vũ khí cùng người có dị năng, chúng ta cũngkhông

thiếu. Thứ thiếu nhất chính là tài nguyên."

"thật

ra coi như là tài nguyên, chúng ta cũng

không

dùng được. Thời điểm mang thứ kia về nước, tôi

đã

làm mất nó rồi." Lệ Sâm nhàn nhạtnói.

"Làm mất?" Cố Liệt

không

thể tin được nhìn

anh: "Thứ đồ quan trọng như thế!"

"Nếu như

anh

bị bắt về kết án,

anh

có thể để nó ở

trên

người sao? Tôiđã

đem thứ đó giấu

đi, kết quả tận thế bộc phát, nó liền lạc mất."

Nếu như Lệ Sâm còn biết tung tích của thứ đó,

anh

nhất định

sẽ

đitìm.

Cố Liệt trầm mặc rất lâu rồi rộng lượng cười cười: "Thôi, vốn cũngkhông

phải là đồ của chúng ta. Ở tận thế, dựa vào hai tay của mình cũng có thể sống tốt. Đúng rồi, nghe

nói

căn cứ của cậu có vài chục loại thịt có thể ăn! Có thể chia sẻ thuốc với chúng tôi

không?"

"Chuyện này

không

thành vấn đề, nhưng chúng tôi cũng cần tháp phóng vệ tinh của các

anh. Đợi đến khi lắp xong vệ tinh, cần

anh

cho mượn chỗ để phóng ra."

Cố Liệt đưa ra

một

động tác: "OK!"

Về sau Cố Liệt lại hỏi

một

chút nghiên cứu của căn cứ Bắc Hải, Lệ Sâm hơn phân nửa đều

nói

với Cố Liệt. Cố Liệt cũng chia sẻ thành quả của căn cứ Thượng Kinh với Lệ Sâm. Lần gặp mặt này, hai người đều thu hoạch khá dồi dào.

Đợi đến khi Cố Liệt

đi, thời điểm Lệ Sâm trở về gian phòng phát

hiệnNam Ca

đã

ôm máy tính bảng ngủ say rồi.

Trước tiên trao cho Nam Ca

một

cái hôn ngủ ngon, sau đó

anh

nhẹnhàng đặt tay lên ngực

cô.

hiện

giờ tần suất tim đập của Nam Ca

đãgần giống nhân loại rồi, chỉ chậm hơn

một

chút thôi.

Tiểu



nương mơ mơ màng màng còn trở mình ghét bỏ lẩm bẩm: "một

thân toàn mùi rượu, nhanh

đi

tắm rửa

đi."

"Được." Lệ Sâm sủng ái cười

một

cái, ánh mắt sau

một

hồi lâu mới bỏ được mà dời

đi. Lần này hữu hảo trao đổi, Cố Liệt liên tục giữ Lệ Sâm lại ba ngày. Mà về tung tích của cha nuôi Nam Ca, Cố Liệt chỉ tìm đượcmột

tin tức. Đó là có người

một

năm trước

đã

từng nhìn thấy ông ấy ở ngoài thành, về sau ông ấy

đi

nơi nào

thì

không

biết được. Dù saokhông

ở trong

sự

khống chế của căn cứ Thượng Kinh.

Tim Nam Ca

không

khỏi nguội lạnh hơn nửa. Cha nuôi

không

có văn hóa gì, thân thể cũng

không

tốt. Muốn thức tỉnh sau Vĩnh Dạ còn phải xem thể chất của từng người, khả năng ông ấy thức tỉnh rất

nhỏ.

Lâu như thế còn

không

tìm được người,



thật

sợ hãi...

Lệ Sâm an ủi Nam Ca: "Nếu

đã

không

có tin tức xấu truyền đến, đó chính là tin tức tốt. Cố Liệt tìm

anh

lâu như thế cũng cho là

anh

đãchết, nhưng

anh

không

phải là còn sống rất tốt sao."

Nam Ca hờn dỗi nhìn

anh, giọng

nói

tựa như châu ngọc rơi bàn: "Làm sao mà giống nhau được! Về sau

không

cho

anh

nói

mấy lời xúi quẩy này nữa!"

"Được,

anh

không

nói."

Chính

sự

của Cố Liệt cùng Lệ Sâm ở buổi tối ngày đầu tiên, lúc ăn cơm liền

nói

xong. Sau đó vài ngày, cơ bản đều là mang hai người du ngoạn tại căn cứ Thượng Kinh.

Ngày thứ hai, Cố Liệt còn kính nhờ Nam Ca cùng Lệ Sâm đến hấp dẫn Zombie, hơn nữa còn tìm

một

đám người có dị năng cao cấp vây xem. Mọi người chỉ cần xem thế là đủ rồi, dù sao từ sau hôm ấy, hơn phân người của căn cứ Thượng Kinh đều thất thủ trở thành fan cuồng của hai người.

Sau đó vài ngày Nam Ca liền ngâm mình ở trong đấu trường của Thượng Kinh đánh nhau kịch liệt, bởi vì có quá nhiều người muốn khiêu chiến

cô.

Về phần tại sao

không

ai dám khiêu chiến Lệ Sâm? Bởi vì vừa nhìn Lệ Sâm liền thấy

anh

lợi hại hơn Nam Ca rất nhiều... Thời điểm Nam Ca đánh bọn họ đều giống như là ngược món ăn vậy. Nếu mà để Lệ Sâm ra tay, chẳng phải là ngược thức ăn trong món ăn sao?

Nam Ca đều

đã

quá lâu

không

được đánh nhau kịch liệt rồi, bởi vì thực lực quá cách xa,



mới bắt đầu là đánh

một

đôi. Về sau liền biến thành

một

đội ngũ, đánh đến trời đất đen kịt.

Cố Liệt thịnh tình mời bọn họ ở lại, Thượng Kinh có rất nhiều chuyệnkhông

được xử lý, trực tiếp đều ném cho Trần Bạch Kiêu hết.

Trần Bạch Kiêu bày tỏ

anh

ta mới là người chịu khổ bức,

anh

ta còn muốn cùng Lệ Sâm chung đυ.ng

thật

nhiều đâu!

Mà ở ngày Lệ Sâm cùng Nam Ca phải rời

đi, Cố Liệt cuối cùng lạikhông

có thời gian rảnh rỗi để đến tiễn. Bởi vì trong căn cứ chuẩn bị chào đón

một

người lãnh đạo khác, Athur.

Ngày Athur đến căn cứ Thượng Kinh, là

một

ngày nắng. Lệ Sâm nếuđã

là người phụ trách căn cứ Bắc Hải lại còn chưa có rời

đi

nên

anhcùng với Cố Liệt cùng nhau gặp Athur.

M quốc với Hoa Hạ

không

giống nhau, Athur xem như là

một

nhà độc tài.

Thời điểm máy bay của Athur hạ cánh, trợ thủ

nói

với

anh

ta: "Trưởng quan, lần này gặp mặt ngài còn có người lãnh đạo căn cứ Bắc Hải, Lệ Sâm."

Ảnh chụp Lệ Sâm cùng Cố Liệt, Athur trước đến giờ đều chưa thấy qua, giờ phút này

anh

ta hít sâu

một

lần

không

khí Hoa Hạ vào trong ngực, trong ánh mắt tràn trề mong đợi: "Sao thế, Thượng Kinh cùng Bắc Hải

đã

thiết lập quan hệ ngoại giao sao?"

"Đúng vậy, trưởng quan, chuyện này rất quỷ dị." Trợ thủ nghi ngờ bày tỏ: "Trước kia cũng chưa từng thấy qua hai căn cứ lui tới chặt chẽ như thế. Vì sao

không

quá vài ngày

đã

thiết lập được quan hệ ngoại giao?"

Athur nghiêm trang bổ não: "Khả năng là vì tôi đến đây khiến bọn họ có cảm giác nguy cơ

đi."

Tận thế cũng là loạn thế, mà Athur am hiểu nhất là trong loạn thế tranh giành tài phú. Hoa hạ là

một

khối thịt béo, Các quốc gia khác cũng nhìn thèm thuồng nhìn chăm chú.

Nhưng Hoa Hạ có số người có dị năng nhiều nhất, dị năng cũng cường đại nhất. Mấy người ngoại quốc bọn họ đều có tặc tâm, nhưng lạikhông

có tặc đảm. Chỉ có thể thỉnh thoảng lại phái người đến dò xét thăm dò.

Có người mang Athur

đi

phòng họp, Lệ Sâm cùng Cố Liệt

đã

chờ ở nơi đó.

Cửa phòng họp bị mở ra, có ánh mặt trời trút xuống. Bóng dáng Athur đứng ở cửa đem ánh sáng cùng bóng tối chia làm hai.

anh

ta thích ứng ánh mặt trời rồi mới nhấc chân

đi

vào, kết quả nhìn thấy hai người đàn ông ở phía đối diện, đồng tử liền

không

khỏi co chặt lại

một

cái.

Bàn tay siết thành quả đấm,

không

khỏi run lên nhè

nhẹ!

Nếu như

không

phải có

sự

tự chủ cường đại, sắc mặt

anh

ta sớm

đãthay đổi rồi!

Nhìn xem người đứng ở bên cạnh A là ai kìa,

không

phải là D

thì

còn ai vào đây nữa!

Hoa Hạ có câu ngạn ngữ

nói

như thế nào nhỉ.

đi

mòn giày sắt chẳng tìm được, được đến

không

hề phí công phu! Athur quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười dài ha hả!

Cố Liệt cùng Lệ Sâm cũng

không

phát

hiện

vẻ mặt Athur biến hóa, hai người cùng nhau chào đón, cùng nắm tay Athur hàn huyên. Nam Ca làđi

theo Lệ Sâm đến đây, tinh thần nhạy cảm

nói

cho



biết lúc Athur vừa mới nhìn thấy Lệ Sâm,

anh

ta vô cùng hưng phấn.

Vì cái gì lại hưng phấn? Nhìn biểu

hiện

của Lệ Sâm

thì

hình như

anh

ấy chưa bao giờ thấy qua Athur mà.

Nam Ca

không

biến sắc đè nén chuyện này lại, vẫn là Athur tán dương Nam Ca trước: "Vị nữ sĩ này

thật

xinh đẹp, chắc hẳn chính là Lệ phu nhân" lúc này



mới cho Athur

một

nụ cười

nhẹ

nhàng.

Athur kỳ

thật

sớm

đã

quan sát Nam Ca. Nếu như

không

có Nam Ca ở đây

thì

cơ hội

anh

ta khống chế Lệ Sâm còn có thể có năm phần nắm chắc.

hiện

tại thêm

một

người hệ tinh thần,

thật

sự

là cực kỳ khó giải quyết.

Tuy nhiên Athur thích nhất chính là những nhiệm vụ có tính khiêu chiến mà

anh

ta lại may mắn thành công. Bộ đội của

anh

ta giờ phút này chắc cũng

đã

lẻn vào Hoa Hạ rồi!

Cố Liệt mời mọc Athur ngồi xuống, còn

nói

mấy chuyện

không

quan hệmột

chút mới

nói

với Athur: "Thực

không

dám đấu diếm, chúng tôi hôm nay định ra ngoài. Chúng tôi muốn

đi

giải quyết

một

nhóm cường đạo, khả năng phải buổi tối mới có thể bắt đầu yến hội."

Athur cười khoát tay,

anh

ta vốn giống như

một

hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Giờ phút này mặc

một

thân âu phục màu trắng, thu hồi khí tức hắc ám quanh người, mái tóc màu vàng kim kia cũng giống như được mạ lên

một

lớp hào quang tinh khiết vậy.

Đôi mắt

anh

ta giống như

một

mặt hồ xanh ngát, lời

nói

ra lại càng chân thành: "Tài nguyên tận thế thiếu thốn, các

anh

không

cần cử hành yến hội đâu. Đơn giản

một

chút là được. Đúng rồi, tôi cũng mang đến

một

ít người có dị năng, nếu như

không

để ý

thì

chúng tôi có thểđi

theo giúp mọi người được

không?"

"Đương nhiên là

không

để ý!"

thật

ra Cố Liệt cũng ôm tâm tư muốn kiến thức

một

lần thực lực của người có dị năng nước ngoài, nếukhông

ông ta cũng

sẽ

không

chọn hành động vào Athur đến.

Athur trong lòng đánh cái tính toán đánh đến vang dội, lại còn cười hỏi Lệ Sâm: "Sớm

đã

nghe

nói

Lệ tiên sinh là người có dị năng cấp chín,không

biết lần này có thể có cơ hội được kiến thức

một

chút?"

Lệ Sâm khiêm tốn cười cười: "Kia đều là người ngoài khen nhầm, tôi còn chưa phải là cấp chín."

Athur ý tứ sâu xa cười cười, giống như muốn

nói

Lệ Sâm

nói

láo. Lệ Sâm cũng

không

có tiếp tục giải thích.

Như là

đã

xác định hành động, nhân viên bố trí cũng

đã

sớm quyết định xong kế hoạch. Lệ Sâm, Cố Liệt, Athur ba đoàn người hợp lại. Tầng tầng lớp lớp hướng tới cứ điểm đám cường đạo mà xuất phát.

Càng

đi

đường, mày Nam Ca nhíu lại càng sâu: "Sao em lại cảm thấy con đường này có chút quen thuộc?"

"Là con đường

đi

cái mỏ đá kia." Lệ Sâm cùng Nam Ca

nói

chuyện, vẻ mặt cũng lạnh thấu xương.

không

nghĩ tới

đi

một

vòng,

anh

thế nhưng lại lấy tình thế như vậy mà về tới đây.

Nam Ca

nói: "Những người trong mỏ khai thác đá

không

có dã tâm lớn như thế. Bọn họ

không

thể nào làm cường đạo. Nhưng chỗ ở bị cướp, bọn họ có trẻ con cùng phụ nữ, có thể

đi

chỗ nào đây?"

Lệ Sâm đột nhiên có chút hối hận. Mỏ đá bị chiếm lĩnh, rất có thể là bởi vì lúc trước chính mình cho bọn họ tu bổ lưới điện phòng ngự.

Nam Ca cảm nhận được tâm tình

anh

sa sút, lập tức cầm tay

anh. Trầm mặc truyền lực lượng cho

anh. Cả đội dừng xe ở phía xa xa, Cố Liệt từ

trên

xe

đi

xuống, cùng Lệ Sâʍ ɦội hợp.

Lệ Sâm bởi vì bận tâm những người cũ trong mỏ đá kia, lập tức hỏi Cố Liệt: "Những người ở đây trước khi bị cường đạo chiếm lĩnh

đã

đi

đâu rồi?"

Cố Liệt

không

nghĩ tới Lệ Sâm biết mấy chuyện này nhưng vẫn vô thức trả lời: "Bọn họ so ra cũng nhạy bén, biết chạy trốn.

hiện

tại

đang

sinh sống trong căn cứ Thượng Kinh nha."

Hai mắt Lệ Sâm đột nhiên sáng lên: "anh

nói, bọn họ đều sống sót?"anh

vốn cũng

đã

chuẩn bị kỹ càng Cố Liệt

sẽ

nói

cho

anh

biết là ông ta cũng

không

biết chuyện, nếu

không

nữa

thì

chính là đám cường đạo này

đã

tàn nhẫn sát hại mấy người kia rồi.

"Đương nhiên! Trong đội ngũ kia còn có

một

đứa bé cũng là người có dị năng,

hiện

tại cũng

đã

là cấp bốn. Quả thực rất khủng bố!" Cố Liệt chắc chắc

nói.

Lệ Sâm cùng Nam Ca cầm tay đối phương

thật

chặt, liếc mắt nhìn nhau, đều bật cười.

Quá tốt rồi.

không

đợi Cố Liệt hỏi tiếp cái gì, người thăm dò tin tức

đã

trở lại: "Cố tiên sinh!" Người kia chạy đến gần, lo lắng

nói: "Bên trong cứ điểm nàyđã

không

có người! Bọn chúng khẳng định là biết



kế hoạch nên

đãsớm dời

đi

rồi!"

Tại đường thượng kinh - Bắc Hải, bọn chúng có rất nhiều cứ điểm,không

nghĩ tới bọn chúng lại chạy nhanh như thế!