- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
- Chương 167: Hóa ra là ngươi
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 167: Hóa ra là ngươi
Cố Liệt cùng Lệ Sâm gặp mặt đều là có tâm tư riêng, lúc
không
biết
rõ
thân phận của đối phương. Ý nghĩ đầu tiên tất nhiên là làm như thế nào để có thể tranh thủ ích lợi lớn nhất cho căn cứ của mình.
Kết quả vốn là muốn tính kế lẫn nhau lại phát
hiện
đối phương hóa ra lại là
anh
em tốt nhiều năm như thế, còn có chuyện nào có thể trùng hợp hơn chuyện này sao?
Hai người ôm
một
nhau cái liền buông ra, Cố Liệt còn đưa mắt nhìn Lệ Sâm cảm khái: "Năm đó chúng ta cùng thi hành nhiệm vụ đều là
không
lộ mặt, nếu
không
lúc tôi xem ảnh chụp của cậu là có thể nhận ra người rồi, cũng sớm có thể
đi
tìm cậu, ài."
Cố Liệt cùng Lệ Sâm trước kia cũng
không
phải là bộ đội cùng
một
trụ sở, nhưng cùng
đi
qua chiến trường
một
lần đều
đã
là giao tình sinh mệnh. Huống chi bọn họ còn hợp tác qua nhiều lần như vậy.
Nếu như
nói
người khiến Lệ Sâm bội phục nhất là ai, vậy khẳng định là Cố Liệt.
anh
cũng
thật
khôngnghĩ tới Cố Liệt thế nhưng chính là đặc vụ A.
Căn cứ Thượng kinh cùng căn cứ Bắc Hải đều có hệ thống bảo vệ riêng, trước kia đường truyền liên lạc bằng hình ảnh chưa sửa được. Bọn họ phải thông qua đường dây rất phức tạp mới lấy được ảnh chụp đối phương. Vì vậy hai người ở
trên
chiến trường chưa bao giờ dùng khuôn mặt
thật
gặp người cứ như vậy cứng rắn bỏ qua
một
năm.
Lệ Sâm tiếp lời Cố Liệt
nói: "Sớm biết rằng là ông
thì
cần gì phiền toái nhiều chuyện như thế chứ, chúng ta sớm
đã
có thể kết đồng minh rồi."
Đều là huynh đệ nhà mình, còn có cái gì phải tính toán chứ?
Cố Liệt cười ha ha: "hiện
tại kết đồng minh cũng
không
muộn!"
So với hai người kia tán gẫu khí thế ngất trời, người phía sau Cố Liệt, người phía sau Lệ Sâm đều là vài chục người mang vẻ mặt trong mộng. Chuẩn bị lâu như vậy, kết quả hai người lãnh đạo căn cứ là huynh đệ,
thật
sự
là trêu chọc tôi nha ha ha ha.
Tuy nhiên so với những người khác còn trong mộng, Trần Bạch Kiêu cùng Nam Ca phản ứng khác nhau rất lớn.
Bởi vì Trần Bạch Kiêu liếc
một
cái liền nhận ra Lệ Sâm chính là người lúc trước ra mệnh lệnh cho mình ở Thành Bắc Thượng Kinh, cũng là người
đã
giải quyết Zombie vây thành!
anh
ta vẫn luôn tìm kiếm Lệ Sâm, lần này nhìn thấy lại
không
biết nên mở miệng như thế nào.
Lúc trước Trần Bạch Kiêu xem " người lãnh đạo căn cứ Bắc Hải" mà Cố Liệt coi trọng như vậy thành đồ bỏ
đi. Trong nội tâm còn phẫn uất bất bình,
hiện
tại tốt lắm nhé, nếu như
anh
ta biểu
hiện
nhiệt tình quá,
sẽ
không
để cho Lệ Sâm cảm thấy mình bị bệnh thần kinh chứ?
Ài, thần tượng ở ngay trước mặt chính mình rồi mà
anh
ta vẫn còn phải giả vờ nghiêm túc như vậy, có chuyện gì so với chuyện này bi thương hơn
không?
Nam Ca cũng
không
coi Lệ Sâm trở thành thần tượng, đây là chồng của
cô
đấy, cái người gọi là Cố Liệt kia vì cái gì mà dám dựa vào
anh
ấy gần như thế!
Nam cũng
không
được!
Vì vậy tỳ khí nho
nhỏ
của Nam Ca nổi lên, cũng mặc kệ chức vụ lãnh đạo phu nhân gì đó trực tiếp liền chen đến bên cạnh Lệ Sâm dắt cánh tay
anh, đề phòng nhìn Cố Liệt, đôi mắt
nhỏ
đặc biệt lạnh lẽo.
Cố Liệt lúc này mới chú ý tới Nam Ca, vội vàng lui về sau
một
bước chào hỏi
nói: "Đây chính là Nam Cađi? Ngưỡng mộ đại danh
đã
lâu."
Nam Ca vừa nghiêng đầu khẽ hừ
một
tiếng, Cố Liệt
không
khỏi sờ sờ mũi, có chút lúng túng. Sao ông lại cảm thấy Nam Ca
không
mong đợi gặp mình đâu nhỉ?
Lệ Sâm biết
rõ
Nam Tiểu Ca nhà
anh
lại ghen rồi, tâm hoa nộ phóng.
thật
không
dễ dàng mà, những người ở căn cứ Bắc Hải kia đối với mình nhiều hơn nữa là kính trọng. Cộng thêm xưa nay
anh
cực kỳ nghiêm túc thận trọng, có rất ít người dựa vào gần
anh.
Mà Nam Ca lại
không
giống thế, cũng
không
biết là ai trước đó miêu tả về
cô
là bộ dáng "Nhuyễn manh đáng
yêu", chờ thời điểm
anh
phát giác ra
thì
toàn bộ căn cứ đều là fan của
cô
rồi!
anh
ngày ngày ghen tị xem những người khác bám dính Nam Ca, tâm mệt quá.
không
để ý chút nào bây giờ
đang
ở trước mặt Cố Liệt, thê nô ɭệ Sâm ôn nhu hỏi: "Có phải mệt mỏikhông,
anh
dẫn em
đi
nghỉ ngơi nhé?"
Sau khi Nam Ca biến thành Zombie
đã
trở nên ngay thẳng
không
ít. Trước cùng Lệ Sâm gật đầu, sau đó
không
quên chỉ Lệ Sâm cùng Cố Liệt nhắc lại
một
lần: "Lệ Sâm."
"Ừm, tôi biết
rõ
tên cậu ấy." Cố Liệt tốt tính
nói.
"Là chồng tôi, người đàn ông của tôi, là của tôi đấy." Nam Ca nhấn mạnh ba lần.
Cố Liệt: "..."
Trần Bạch Kiêu: "..."
Lệ Sâm: "Phốc."
Cố Liệt coi như là ngốc cũng biết
rõ
Nam Ca coi ông ta như tình địch, ánh mắt nhìn Lệ Sâm nổi
mộttrận ác hàn.
Trời xanh hỡi, ông ta là đàn ông thẳng tắp đấy, ông ta thích phụ nữ mà.
Lệ Sâm đối với chuyện này
một
chút ý muốn giải thích cũng
không
có, còn trừng mắt nhìn Cố Liệt. Cố Liệt thề, trong nháy mắt đó ông ta cũng
đã
cảm nhận được
trên
người Nam Ca tản mát ra sát khí.
Trần Bạch Kiêu
đi
lên trước, cùng Lệ Sâm giới thiệu
một
chút bản thân mình.
Lệ Sâm nhìn
anh
ta, khẽ vuốt cằm: "Ừ, chúng ta ở Thành Bắc Thượng Kinh
đã
gặp qua rồi."
Trần Bạch Kiêu có chút khẩn trương,
không
nghĩ tới thần tượng còn nhớ
rõ
chính mình! Tuy nhiên
anhta thanh thanh cổ họng khụ
một
tiếng, cố gắng che giấu tâm tình căng thẳng: "Hội trường cũng
đãchuẩn bị tốt, chúng ta trước liền
đi
qua
đi."
nói
xong, Trần Bạch Kiêu quay đầu
đi
trước. Nam Ca cục cưng phát
hiện
lỗ tai
anh
ta đều
đã
hồng cả lên, vì vậy
cô
rất
không
vui. Lệ Sâm ở Bắc Hải cũng
không
thế này! Tại sao đến thượng kinh lại làm cho người ta thích như thế!
cô
không
phục!
một
hồi đàm phán chính thức biến thành
anh
em gặp mặt, tình cảnh đặc biệt nhiệt liệt. Đoàn người vốn là cùng Lệ Sâm đến đàm phán còn tưởng rằng Cố Liệt định lừa gạt, ở lại
không
bao lâu liền pháthiện
tình cảm Cố Liệt cùng Lệ Sâm xác thực phi thường tốt, vì vậy cũng dần dần thả lòng tâm tình.
Trước khi bắt đầu, Lệ Sâm chưa từng quên hai chuyện, sớm
đã
cùng Cố Liệt
nói
một
tiếng.
mộtchuyện là giúp Nam Ca tìm kiếm cha nuôi của
cô, mặt khác chính là đem chủ đề
trên
diễn đàn về Nam Ca xóa bỏ.
Cố Liệt miệng đầy đáp ứng: "Lát nữa tôi phái người
đi
hỏi
một
chút, trong căn cứ có người này haykhông. Rất nhanh là có thể có tin tức rồi, còn như chuyện thứ hai liền xử lý dễ hơn nhiều..." Cố Liệt đối với Nam Ca duỗi tay: "cô
cầm máy tính tới đây
một
chút."
Máy tính bảng của Nam Ca rất là dễ dàng mang theo, tiện tay liền giao cho Cố Liệt.
Ông ta mở máy tính bảng ra, ấn vài cái rồi lại đưa cho Nam Ca, lúc đó
nói: "Trong này có hai tài khoản, tôi đều
đã
thiết lập thành quyền hạn tối cao. Về sau
không
ưa ai cứ trực tiếp cấm
nói
là được."
Nam Ca nâng máy tính bảng, đột nhiên cảm giác được Cố Liệt có chút soái nha!
Lệ Sâm trừng Cố Liệt
một
cái, nghĩ thầm
không
trách được ông đến bây giờ còn là lão độc thân, loại xum xoe này phải dùng tới ông sao, hử? Sao ông
không
thiết lập cho tôi thành quản lý trước, sau đó để tôi chiếu cố
cô
ấy chứ!
Cố Liệt cảm giác được ánh mắt bạn thân lạnh như băng, đột nhiên liền ý thức được chuyện này bản thân
đã
xử lý sai, vội vàng ho khan hai tiếng lúng túng chào hỏi mọi người ăn cơm.
Nam Ca
không
cần chút thức ăn này liền nâng máy tính bảng xoát diễn đàn. Về sau cảm thấy cái ghếkhông
thoải mái, trực tiếp nằm vật xuống ở
trên
ghế sofa.
Có quyền hạn của nhân viên quản lý
thật
sự
là mở ra thế giới mới, bình thường người sử dụng
khôngthể gửi ảnh chụp cùng video, nhưng
cô
có thể nha!
cô
gọi Trần Bàn Tử đến dạy cho
cô
xử lý chuyện
trên
diễn đàn. Trần Bàn Tử rất thông minh, còn biết tìm lý do gọi Lệ Sâm đến, để
anh
biết
một
cái chủ đề.
Quả nhiên,
không
bao lâu
trên
diễn đàn liền xuất
hiện
thông báo của Lệ Sâm. Chủ đề của
anh
cũngkhông
có gì thao thao bất tuyệt, chỉ là gửi
một
cái ảnh
anh
cùng Nam Ca chụp chung, sau đó ngang ngược mà tỏ vẻ:
trên
dưới Bắc Hải, quyết thề bảo vệ Lệ phu nhân.
Phát xong,
anh
cứ tiếp tục
đi
cùng Cố Liệt uống rượu. Chuyện còn dư lại, Trần Bàn Tử cũng có thể xử lý.
Trước khi
đi,
anh
còn ném cho Trần Bàn Tử
một
ánh mắt tán thành. Nghĩ thầm, người phụ tá này
thậtsự
là tuyển đúng rồi.
Thiệp mời vừa ra, Nam Ca còn
thật
xin lỗi nhưng mà người của căn cứ Bắc Hải
đã
chuẩn bị điên rồi. Nên biết,
hiện
tại Bắc Hải có hai mươi căn cứ lớn, vài chục cái căn cứ
nhỏ
( đều là Bắc Hải cường đại lên sau đó mở rộng). Mỗi người này nhổ
một
ngụm nước miếng cũng có thể ghìm chết đuối đám bọ nhảy nhót
trên
diễn đàn!
Vì vậy ở từng cái căn cứ có thể nhìn thấy từng màn này: Trước khi ra cửa gϊếŧ Zombie, viết
trên
diễn đàn vài dòng
đã; Đánh nhau kịch liệt sao, đợi ở
trên
diễn đàn để lại vài lời
đã
nhé; Có Zombie tấn công căn cứ cũng chờ nhắn lại thành công rồi
nói
sau
đi.
Mà bọn họ hồi phục lại, đều là tâng bốc Nam Ca cùng Lệ Sâm:
"thật
sự
là lật trời mà! Công khai khiêu chiến vài chục vạn dân chúng trong căn cứ Bắc Hải, các người rất lớn lối nha?"
"Lệ Sâm ba ba
thật
sự
là soái đến nổ trời luôn nè!"
"Thề bảo vệ Lệ phu nhân!"
"Ha ha, tôi chỉ nghĩ hỏi
một
câu, nếu phu nhân
thật
sự
là Zombie, các người có còn muốn hay
không?"
Sau đó chính là
một
dãy nước miếng "F*ck đương nhiên muốn!"
"Lớn lên đẹp như thế,
không
phải là người ngu
thì
ai cũng biết
nói
muốn!"
"không
biết
rõ
phu nhân còn thiếu hay
không
vật trang sức thanh đao, cái loại có thể ăn còn biết
nóiđó [ ngượng ngùng ]"
Tân Vũ Hoa nhắn lại: "Nam Ca tỷ bất kể là nhân loại hay là Zombie, cống hiến đối với nhân loại mà làm ra đều
đã
là khó có thể ước lượng.
cô
ấy trong lòng tôi là người lãnh đạo tốt nhất."
Tông Hạo Hiên chính là đơn giản cực kỳ: "Rất hâm mộ Lệ Sâm."
...
Nam Ca nằm
trên
ghế sa lon,
một
bên lật diễn đàn
một
bên cười. Mặc dù
sự
kiện này xem ra
một
lát làkhông
thể dẹp loạn hết được, nhưng người theo Nam Ca hiển nhiên là đại đa số. Chỉ là có chút con tôm
nhỏ, liên tục ở phía
trên
nhảy đáp. Cũng
không
biết tại sao phải níu lấy Nam Ca
không
buông.
Nam Ca nghĩ thầm,
cô
kết thù qua quá nhiều người. Vẫn là
không
nghĩ ra thân phận của đối phương.
Rượu qua ba tuần sau, Nam Ca có chút mệt liền
đi
về nghỉ trước, người khác cũng lục tục rời
đi, đemkhông
gian để lại cho Lệ Sâm cùng Cố Liệt.
Lúc Trần Bạch Kiêu rời
đi
còn có chút lưu luyến
không
rời, tuy nhiên nghĩ tới Lệ Sâm còn ở căn cứ tới ba ngày,
anh
ta lại vui vẻ trở lại.
Trong phòng an tĩnh trở lại, Cố Liệt tựa vào ghế châm
một
điếu thuốc.
không
đợi hút
một
ngụm liền bị Lệ Sâm bóp.
"Sao thế?" Cố Liệt nhướn mày: "Trước kia
không
phải là cậu cũng hút thuốc sao?"
"Ông đều
đã
nói
là lúc trước, sau tận thế tôi cũng
không
chạm qua nữa. Nam Ca
không
thích mùi thuốc lá đâu."
Nghe Lệ Sâm
nói, Cố Liệt cũng chỉ có thể bĩu môi nhấn điếu thuốc lên
trên
bàn.
"Chúng ta ở chỗ này
nói
sao?" Cố Liệt biết
rõ
Nam Ca là hệ tinh thần. Người có dị năng cấp bảy, bọn họ
nói
cái gì Nam Ca cũng có thể nghe được.
Lệ Sâm cười gật đầu: "Tôi
không
có gì có thể giấu giếm
cô
ấy.
nói
sau
đi, ông còn muốn
đi
đâu kia chứ. Toàn bộ căn cứ này,
cô
ấy cũng có thể nghe lén được đấy."
Cố Liệt cảm thấy thuốc lá vừa mới hút giống như cắm ở trong họng,
thật
sự
là sặc đến sợ hãi.
Nửa ngày sau, ông ta mới
không
thể tin được hỏi: "Vậy mà... Cũng có thể?"
Lệ Sâm gật đầu.
Cố Liệt có chút đồng tình nhìn Lệ Sâm: "Vậy ở Bắc Hải, cậu muốn làm chút chuyện gì xấu cũng khó có khả năng."
Lệ Sâm trắng mắt liếc ông ta
một
cái: "Đem những thứ
không
biết điều trong bộ đội kia thu lại
đi, tôikhông
làm chuyện xấu đâu."
"Cũng đúng." Cố Liệt quơ quơ chân, cũng chỉ có ở trước mặt Lệ Sâm, ông ta mới
không
cần kéo căng người. Cả người đều cực kỳ lười biếng: "Có
cô
vợ xinh đẹp cường đại dạng này, nếu còn dám làm chuyện xấu
thì
cậu mới là người bị hỏng đầu óc. Tốt lắm. " ông ta nhìn về phía Lệ Sâm: "Chúng ta
nóichính
sự
đi."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
- Chương 167: Hóa ra là ngươi