Chương 7
Mãi mới được nghỉ đông. Để bù đắp chuyện thiếu ngủ do thời gian trước luôn bận rộn nên suốt mấy ngày liền, sáng nào Điền Điền cũng cuộn tròn trong chăn ngủ nướng.
Hôm nay, cô ngủ đến gần mười một giờ mới dậy. Dụi mắt bước ra khỏi phòng, bất giác cô liếc thấy trên bàn uống nước trong phòng khách có đặt hai chiếc túi. Cô tiện tay nhấc lên xem thì phát hiện ra trong đó là đặc sản của Bắc Kinh. Trái tim cô bỗng đập thình thịch.“Mẹ, ai mang hai túi đồ này đến vậy?”
“Là cô Chu của con mang đến đấy. Tiểu Lỗi nhà cô ấy đem đặc sản từ Bắc Kinh về.”
“Anh Hạ Lỗi về rồi ạ?”
Dự đoán đã được chứng thực. Niềm vui dâng ngập lòng Điền Điền. Ai ngờ, mẹ cô lại nói câu tiếp theo: “Đúng vậy. Cậu ấy về rồi, còn dẫn theo cả cô bạn gái rất xinh nữa. Bố mẹ cậu ấy đều vui mừng khôn xiết.”
Câu nói này giống như núi tuyết lở, dập tắt niềm vui trong lòng Điền Điền.
Hạ Lỗi là con trai duy nhất của cô Chu, hàng xóm tầng trên nhà Điền Điền. Cô Chu chuyển đến năm Điền Điền mười hai tuổi. Hạ Lỗi hơn cô ba tuổi. Từ nhỏ, anh đã là một anh chàng xinh trai, lớn lên càng đẹp trai hơn nữa. Lên cấp ba, anh trở thành một cậu thiếu niên có lông mày tựa kiếm, mắt sáng như sao, môi đỏ, răng trắng. Không biết có bao nhiêu thiếu nữ đem lòng cảm mến anh, có cô còn vì anh mà đánh nhau nữa. Rất nhiều người đã nghĩ rằng anh nên thi vào trường Sân khấu điện ảnh để làm ngôi sao mới phải, không nên lãng phí vẻ đẹp trời cho này. Tiếc là thành tích học tập của anh lại không tốt nên không thi được đại học. Có điều, năm lớp mười hai, anh tình cờ được một công ty người mẫu có danh tiếng ở Bắc Kinh nhắm trúng và đã ký hợp đồng làm người mẫu cho họ. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh liền đến thủ đô phát triển sự nghiệp của mình.
Thiếu niên Hạ Lỗi anh tuấn năm đó đã trở thành người trong mộng của cô nữ sinh cấp ba Điền Điền. Trái tim cô gái trẻ như bông hoa bách hợp trắng ngần hé nở, vì anh mà tỏa ngát hương thơm. Nhưng cô chưa dám bày tỏ lòng mình mà chỉ trộm nhớ thương, giống như bóng trăng lúc hoàng hôn mờ mờ lặng lẽ. Tình cảm đó có trời biết, đất biết, nhưng chẳng ai biết cả.
Sau khi Hạ Lỗi đến Bắc Kinh, Điền Điền đã buồn bã suốt một thời gian dài. Tốt nghiệp cấp ba xong, cô muốn thi vào một trường đại học ở đó nhưng mẹ cô phản đối: “Đi Bắc Kinh làm gì? Thời tiết thì lạnh, gió cát thì lớn, mẹ không nỡ để con đi xa như vậy. Không lẽ thành phố này không có trường nào cho con học?”
Mẹ cô mong cô ở lại thành phố G học đại học. Sau khi bố cô qua đời, hai mẹ con cô luôn sống dựa vào nhau. Cô biết mình chính là nơi nương tựa duy nhất trong cuộc sống của mẹ. Mẹ không nỡ để cô đi quá xa. Cuối cùng, cô đành làm theo tâm nguyện của bà.
Sau khi Hạ Lỗi đi xa lập nghiệp, về cơ bản cứ đến Tết, anh ta mới về nhà một lần. Điều này khiến Điền Điền giống như trẻ nhỏ, vô cùng thích Tết. Vì lúc ấy, cô có thể được gặp Hạ Lỗi. Hạ Lỗi càng lớn càng tuấn tú. Vì thói quen nghề nghiệp nên trang phục và kiểu tóc của anh ta rõ ràng là được chăm chút hết sức kỹ lưỡng. Đi trên phố, trông anh ta giống như một ngôi sao điện ảnh thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Có khi là tất cả mọi người. Mỗi lần gặp anh ta, trái tim Điền Điền đều đập thình thịch không tài nào kìm nén được, mặt mũi thì đỏ lựng lên.
Nhưng năm nay, khi gặp lại Hạ Lỗi, Điền Điền không còn đỏ mặt nữa mà trái lại, trắng bệch ra vì người bạn gái bên cạnh anh ta. Cô gái đó vô cùng xinh đẹp, khí chất cũng rất mê người, cử chỉ nhã nhặn, lịch sự, phóng khoáng. Cô ấy sánh vai cùng Hạ Lỗi, chẳng kém chút nào.
Hạ Lỗi thấy cô thì mỉm cười chào hỏi: “Điền Điền, một năm không gặp, em lại cao hơn rồi.”
Cô cố gượng cười: “Anh Hạ Lỗi, anh về rồi ạ!”
Hàn huyên đôi câu, Hạ Lỗi dắt tay bạn gái cười cười nói nói rời đi. Nghe cuộc nói chuyện, có vẻ như họ định đi xem phim. Cơn ghen trong lòng trỗi dậy khiến hai mắt Điền Điền đỏ lừ.
Khi Du Tinh gọi điện đến, Điền Điền đang một mình trốn trong phòng buồn bã. Cô nàng chẳng thèm vòng vo tam quốc, hỏi thẳng luôn: “Sắp đến Tết rồi, anh Hạ Lỗi của cậu về chưa? Gặp lại anh ta, chắc cậu vui lắm nhỉ?”
Cô vô cùng buồn bã: “Rồi. Nhưng anh ấy dẫn bạn gái cùng về.“
Du Tinh vừa nghe liền nổi hứng lên, bắt đầu buôn chuyện: “Hả? Hạ Lỗi có bạn gái á? Năm đó, yêu cầu của anh ta cao lắm cơ mà. Cả trường có mấy hoa khôi mà anh ta còn chẳng thèm để mắt tới. Có phải bạn gái của anh ta rất xinh không?”
Du Tinh và Điền Điền cùng tốt nghiệp một trường cấp ba. Học sinh ở trường này, đặc biệt là nữ sinh đều ngưỡng mộ đại danh Hạ Lỗi “Number One”. Sau khi quen Điền Điền ở trường đại học, Du Tinh thường cùng cô buôn chuyện thời cấp ba, đặc biệt là về anh chàng lớp trưởng Hạ Lỗi đẹp trai này.
“Chắc chắn là cậu cũng có ấn tượng về anh Hạ Lỗi ở trường cấp ba của chúng ta chứ? Tớ dám khẳng định là nữ sinh trong trường không có ai là không biết anh ấy. Anh ấy thật là đẹp trai. Nghe nói, có rất nhiều nữ sinh viết thư tình gửi cho anh ấy đấy. Theo tớ được biết, lớp chúng tớ cũng có mấy người. Tớ còn nhớ có lần, hai cô bạn đã vì anh ấy mà đánh nhau trước cổng trường. Lúc đó, chuyện này đã nổi tiếng khắp toàn trường. Có điều, sau khi tốt nghiệp thì tớ không gặp lại anh ấy nữa. Nghe nói, anh ấy đến Bắc Kinh làm người mẫu rồi.”
Điền Điền mỉm cười nói cho cô bạn biết: “Đương nhiên là tớ có ấn tượng rồi. Bây giờ vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc là đằng khác. Anh Hạ Lỗi sống ở tầng trên khu nhà tớ ở. Bây giờ, đúng là anh ấy đang làm người mẫu cho một công ty ở Bắc Kinh. Năm nào anh ấy cũng về nhà ăn Tết và đến nhà tớ chúc Tết.”
Biết được hóa ra Điền Điền và Hạ Lỗi là hàng xóm tầng trên tầng dưới đã quen nhau nhiều năm, Du Tinh lại hỏi thêm mấy câu. Cô nàng dễ dàng nhận ra mọi điều qua đôi má đỏ ửng của Điền Điền: “Có phải cậu cũng thích Hạ Lỗi không?”
Điền Điền đỏ mặt chối: “Cậu đừng đoán mò.”
Cô không thừa nhận, Du Tinh cũng không “dùng hình bức cung” mà chỉ thi thoảng lại trêu đùa cô. Bề ngoài cô luôn nói Du Tinh đoán mò nhưng trong lòng lại rộn ràng niềm vui ngọt ngào.
Tuy nhiên, lần này khi nghe Du Tinh nhắc đến Hạ Lỗi, Điền Điền không thể vui nổi, trái lại vô cùng chua xót. Cô cũng chẳng có hứng thú trả lời những câu hỏi của cô bạn mà chỉ nói qua loa đại khái cho xong.
Cảm thấy tâm trạng Điền Điền đang suy sụp, Du Tinh bèn hẹn cô ra ngoài: “Đừng ngồi ủ dột ở nhà một mình nữa. Ra ngoài thư giãn cho nhẹ nhõm đi. Trưa nay, tớ và Thiên Vũ vừa đến khách sạn Hoàng Triều ăn trưa. Bây giờ, chúng tớ đang uống cà phê ở đó. Là cà phê Brazil đấy. Thơm lắm! Uống vào cảm nhận được ngay. Cậu cũng đến nếm thử xem.”
Sau khi nghỉ đông, tần suất qua lại của Du Tinh và La Thiên Vũ càng nhiều hơn. Điền Điền bất chợt hỏi lại cô: “Có phải cậu và La Thiên Vũ đã chính thức hẹn hò không?“
Du Tinh không trực tiếp trả lời câu hỏi này: “Sao cứ phải là hẹn hò, bạn bè bình thường không thể cùng ra ngoài chơi sao? Được rồi. Cậu mau đến đây đi.”
Một mình ngồi buồn ở nhà cũng chẳng ích gì, Điền Điền bèn thay quần áo ra ngoài đi tìm Du Tinh.
Khách sạn Hoàng Triều nằm ở ngã tư trung tâm thành phố. Đây là một khách sạn năm sao nguy nga tráng lệ. Trước đây, Điền Điền chưa từng đến những nơi như thế này. Sau khi bước vào nghề người mẫu, có lần cô đã nhận công việc trong lễ khánh thành của một công ty tại nhà hàng ở đây, coi như là lần đầu đến chốn cao cấp này.
Nhưng lần đó, Điền Điền cũng chỉ mặc áo xường xám, đi giày cao gót đứng ở phòng tiệc tầng ba có nửa ngày thôi. Cô không thể nào đi xem những nơi khác được. Thế nên, quán cà phê ở đâu cô còn không biết. May mà Du Tinh đứng ở ngoài cửa đợi và dẫn cô đến tận sofa êm ái. Hóa ra, nó nằm ở một góc vô cùng yên tĩnh.
Thấy Điền Điền, La Thiên Vũ liền mỉm cười: “Đã lâu không gặp. Lúc nào chúng ta lại cùng đi đánh tennis nhé!”
Cô buột miệng đáp: “Cũng được ạ! Thời gian trước, tôi khá bận, bây giờ đang trong kỳ nghỉ nên cũng rảnh rỗi hơn nhiều.”
“Vậy tôi gọi điện cho Khởi Minh xem cậu ấy thế nào. Nếu cậu ấy rảnh thì chiều nay, chúng ta cùng đi.”
La Thiên Vũ nhanh chóng gọi điện cho Hoắc Khởi Minh nhưng chỉ có thư ký của anh ta nghe máy: “Xin lỗi anh La. Anh Hoắc đang họp, là cuộc họp do Chủ tịch đích thân chủ trì. Tôi nghĩ, chiều nay chắc anh ấy cũng không tiện nghe điện thoại đâu. Đợi anh ấy họp xong, tôi sẽ báo anh ấy gọi điện lại cho anh được không ạ?”
Hoắc Khởi Minh không đến được, ba người cũng từ bỏ luôn ý định đến câu lạc bộ tennis mà ngồi lại uống cà phê và tán gẫu. Phần lớn là Du Tinh và La Thiên Vũ nói chuyện, Điền Điền có xen vào cũng chỉ vài câu.
Ánh đèn lung linh trong phòng, không khí thoang thoảng mùi hương hoa. Ở một góc nhỏ sau đài phun nước có kê một chiếc đàn dương cầm. Nhạc công đang chơi một bản nhạc rất du dương. Nhìn về phía đó, Điền Điền một tay chống cằm, một tay vô thức gõ trên mặt bàn theo tiết tấu của bản nhạc.
Khi cô đang thả hồn theo điệu nhạc thì từ cầu thang bộ bên cạnh chỗ đặt chiếc đàn xuất hiện một đôi nam nữ sánh vai nhau bước xuống. Người con trai cao lớn tuấn tú, người con gái dịu dàng xinh đẹp. Họ đứng bên nhau thật là xứng đôi. Nhưng Điền Điền vừa liếc nhìn thì thái độ khinh bỉ đã lộ rõ trong ánh mắt, vì cô nhận ra đó chính là Liên Gia Kỳ và Hoắc Lệ Minh. Tuy vị thiên kim của Chủ tịch Hoắc này câm điếc bẩm sinh nhưng rõ ràng anh ta vẫn cam tâm tình nguyện đến bên cô ta. Tại sao vậy? Cô không tin anh ta thật lòng yêu Hoắc Lệ Minh, cô chắc chắn anh ta là người đàn ông tham lam. Mục tiêu chính là số tài sản kếch xù mà cuộc hôn nhân với Hoắc Lệ Minh có thể mang tới.
Khi Điền Điền nhìn thấy Liên Gia Kỳ, anh ta cũng thấy cô. Ánh mắt anh ta dừng ở phía cô, liếc sang La Thiên Vũ rồi lại quét qua Du Tinh, cuối cùng, anh ta chau mày.
Cô còn cau mày hơn cả anh ta, vốn đến đây để thư giãn, gặp phải người này lại thành ra khó chịu, thực ra là cảm thấy chướng mắt. Cô vụt đứng dậy bước ra ngoài: “Xin lỗi. Tôi đi nhà vệ sinh một chút.”
Du Tinh cũng cảm thấy kỳ lạ, chỉ nhắc một câu với theo cái bóng của cô: “Cậu lên tầng hai đi. Nhà vệ sinh dưới tầng một đang sửa.”
Điền Điền định đi cầu thang bộ nhưng chợt nghĩ, Liên Gia Kỳ cũng vừa từ đó ra, cô không muốn anh ta thấy mình đi lên nên chẳng nghĩ ngợi gì, chạy thẳng vào thang máy.