Chương 9

“Khuynh Nhi…” Hắn ta nhẹ giọng lẩm bẩm, ngoại trừ hắn ta ra không ai có thể nghe thấy.

Ôn Lăng vội vàng nắm lấy cổ áo hắn ta, hét lên: “Tu Mộc! Huynh đang làm gì vậy? Mau giúp sư tỷ! Tỷ ấy là vị hôn thê của huynh đó!”

Cùng lúc đó, Thanh Ly cũng nghiêng đầu nhìn hắn ta, cầu cứu: “Sư huynh, mau đến giúp muội.”

Tu Mộc mím môi, không hề trả lời ai, chỉ nhìn chằm chằm Tá Khuynh - người sắp phát điên, hai mắt phủ đầy tia máu.

Trong số những Ma tộc đứng sau Tá Khuynh, có một trợ thủ bên cạnh Mặc Vận nhìn chằm chằm vào những luồng hắc khí càng ngày càng mãnh liệt, cực kỳ hung hãn bao quanh Tá Khuynh, hai mắt rộ lên tia sáng. Đột nhiên hắn ta cao giọng hô to: “Hoan nghênh Ma Thần đại nhân trở về.”

Nói xong, hắn ta dẫn đầu thành kính quỳ một gối xuống đất, tay phải đặt ở trước ngực, cúi đầu, quỳ xuống hành lễ.

Nghe thấy giọng nói của người này, tiếng cười của Tá Khuynh dần dần dừng lại, nàng quay người lại, đưa mắt nhìn Ma tộc đứng sau lưng mình.

Theo tiếng hô của hắn ta, rất nhiều ma tu đứng sau hắn ta cũng bắt chước hô theo, nhất thời, tiếng hô “Hoan nghênh Ma Thần đại nhân” vang lên không ngừng, trong nháy mắt, ngoại trừ Mặc Vận thì tất cả các ma tu đều quỳ một gối xuống, cung kính bày tỏ lòng trung thành với nàng.

“Ma Thần…” Tá Khuynh suy ngẫm đi suy ngẫm lại hai từ này, nàng có thể cảm nhận được giữa nàng và đám người Ma tộc này có mối liên hệ mãnh liệt nào đó.

Giống như nàng sinh ra là để làm vương của họ, dẫn dắt, ra lệnh cho đám nô dịch bọn họ, tận hưởng lòng trung thành và sự phục tùng của họ dành cho nàng.

Nàng đưa mắt nhìn Mặc Vận - người duy nhất trong số ma tu không quỳ xuống. Mặc Vận cũng không động đậy, đưa mắt nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt không mấy dễ coi.

Sau lưng Tá Khuynh, Thanh Ly nghiến răng nghiến lợi nói: “Muội ấy đã thật sự nhập ma rồi! Muội ấy chính là yêu nghiệt! Tu Nhiên không hề đổ oan cho muội ấy!” Nàng ấy biến ra vô số thanh kiếm quang, tất cả lao về phía Tá Khuynh.

Bức tường trong suốt phía sau Tá Khuynh dường như không thể ngăn chặn được nhiều đòn tấn công như vậy, dần dần lùi lại phía sau.

Tá Khuynh không hề động đậy, như thể nàng không hề quan tâm đến những thanh kiếm sau lưng ấy có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào. Nàng nhìn chằm chằm Mặc Vận, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng.



Toàn bộ Ma tộc chỉ có một mình Mặc Vận là người duy nhất không quỳ xuống, sắc mặt Mặc Vận thay đổi liên tục, đấu tranh nhiều lần, cuối cùng hắn ta cũng quỳ một chân xuống, đặt tay phải lên ngực, mắt nhìn chằm chằm vào Tá Khuynh, nhỏ giọng nói: “Hoan nghênh Ma Thần đại nhân trở về.”

Tá Khuynh chớp chớp mắt, hỏi: “Tất cả các ngươi đều tuân theo mệnh lệnh của ta?”

Mặc Vận mở miệng nhưng lại không phát ra tiếng nào, hắn ta do dự mấy lần, cuối cùng hắn ta mở miệng với bộ dạng không mấy tình nguyện: “Vâng.”

Tá Khuynh bật cười, cười rất vui vẻ, nàng vốn đã có một khuôn mặt đẹp, những vết máu khô trên mặt càng khiến cho nụ cười của nàng vừa thu hút vừa kỳ dị. Hai mắt nàng híp lại, nhẹ giọng nói: “Mặc Vận, lặp lại lời tiên đoán của Thánh Nữ.”

Sắc mặt Mặc Vận không mấy dễ coi, một người ở địa vị cao lâu ngày như hắn ta đương nhiên không thích bị người khác dùng mệnh lệnh sai khiến, nhưng hắn ta vẫn trầm giọng nói: “Khi Tinh Hà mờ tối, Thánh Nữ xuất thế, bóp chết hết thảy mọi tội ác và ô uế, bảo vệ thế giới.”

Bóp chết hết thảy mọi tội ác và ô uế, vậy chắc chắn là cũng bao gồm cả nàng rồi.

Tá Khuynh quay người nhìn về phía Thanh Ly, nụ cười trên mặt bỗng trở nên lạnh lùng. Nàng vung tay về phía những thanh kiếm quang đang lơ lửng trên không trung của Thanh Ly, những thanh kiếm quang ấy ngay tức khắc nát vụn rồi biến mất!

Tá Khuynh nghiêng người, nhảy lên trên không trung, từ trên không trung lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những đồng môn ngày trước chống đối nàng. Nàng từ từ biến ra một thanh kiếm màu máu trong tay, thanh kiếm đó vô cùng mỏng, bao quanh là một tầng Ma khí dày đặc cùng tia chớp cực mỏng.

Nàng không còn che giấu sự oán hận và thịnh nộ của bản thân nữa, lớn tiếng quát: “Cùng ta gϊếŧ sạch hết bọn chúng!” Lời vừa dứt, nàng dẫn đầu xông lên, từ giữa không trung lao xuống, thanh kiếm trong tay nàng trực tiếp đâm thẳng vào tim Thanh Ly!

Đường kiếm quá nhanh, một người yếu như Thanh Ly tránh không kịp, Chưởng môn ở bên cạnh Thanh Ly phản ứng nhanh liền đỡ lấy đòn công kích của Tá Khuynh, giận dữ hét lên: “Tu Khuynh! Ngươi thật sự muốn thông đồng với Ma tộc, tàn sát đồng môn ngày trước của ngươi sao?”

“Tên ta không phải Tu Khuynh.” Tá Khuynh không hề nổi cáu, nàng khẽ mỉm cười, trên mặt không còn vẻ nhu mì, nhút nhát như trước kia nữa thay vào đó là vẻ mặt khoa trương, hỗn xược, đôi mắt màu máu sáng như ánh sao, kiên định nói: “Từ trước đến nay, tên ta là Tá Khuynh.”

Đến tận bây giờ, nàng vẫn nhớ như in ngày hôm đó, ngày nàng quỳ trước cổng phái Linh Kiếm, Chưởng môn đi ngang qua, nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Tà khí và du͙© vọиɠ trong mắt ngươi quá nặng, ngươi lo tu tâm dưỡng tính trước đi.” Thế là từ ngày hôm đó tên của nàng cứ như thế bị đổi thành Tu Khuynh, bởi vì Chưởng môn muốn nàng tu tâm dưỡng tính.

Nhưng từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ quên đi tên họ của mình, nàng họ Tá.