Chương 37

Có mục tiêu, Tá Khuynh dậy rất sớm, từ sớm đã kêu tiểu nhị đánh thức Đạo Nguyên xuất phát.

Đạo Nguyên vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, đi theo phía sau Tá Khuynh, cả người ỉu xìu.

Hai người đi ngang qua một quán may quần áo sẵn, Đạo Nguyên nhìn thấy Tá Khuynh ở phía trước trên người đang mặc cái áo ngoài của mình, nghĩ đến Tá Khuynh vốn không có quần áo để thay và giặc, do dự mãi vẫn nói: "Tôn Thượng, chi bằng thuộc hạ bỏ tiền mua cho người vài bộ quần áo."

"Không cần." Từ chối xong, trong lòng Tá Khuynh lại sinh nghi, tại sao đột nhiên nói mua quần áo, chẳng lẽ bên trong cửa hàng may quần áo có mai phục?

Nàng nhìn về phía Đạo Nguyên, hỏi: "Tại sao?"

Đạo Nguyên mỉm cười: "Thuộc hạ chỉ cảm thấy thân phận Ma Tôn thế này, không mặc quần áo mới hoa lệ một chút trông người không đủ cao quý."

"Ý của ngươi là nhìn ta nghèo túng?"

Như vậy nghe cũng hợp lý, Tá Khuynh hài lòng gật đầu, đi vào cửa hàng may.

Chưởng quầy cửa hàng may là người uống trà ở quán trà hôm qua, thấy hai người bước vào, nhận ra được Tá Khuynh nên cực kỳ hoảng sợ, bỏ lại cửa hàng liền chạy ra ngoài.

Đạo Nguyên sợ Tá Khuynh nổi giận, vội vàng nói: "Tôn Thượng thích màu nào, thuộc hạ cầm giúp người."

Tá Khuynh cũng không có nổi giận, suy nghĩ một chút, nói: "Đỏ máu và đen."

Đạo Nguyên quan sát ở trong phòng một vòng, không có bộ quần áo nào có hai màu này.



Trong thị trấn nhỏ thế này, bình thường các nữ tử chỉ mặc áo cưới đỏ thẫm khi kết hôn, màu đen lại quá nghiêm nghị và nghiêm túc, bởi vậy trong cửa hàng may này căn bản không bán hai màu sắc này.

Nụ cười trên mặt Đào Nguyên có hơi gượng gạo. Tá Khuynh liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng nói: "Cầm mấy bộ màu xanh nhạt đó cho ta đi."

Tá Khuynh chọn bừa một bộ trong mấy bộ đó, dùng pháp thuật mặc lên người, nói: "Cái này đi."

Bộ quần áo đó không thể nói là đẹp, chỉ là màu sắc quả thật làm trắng ra, mặc lên người Tá Khuynh càng làm nổi bật mắt ngọc mày ngài, da như mỡ đông của nàng.

Màu non nớt khiến khuôn mặt trước giờ quyến rũ của nàng nhiều thêm vài phần trẻ con, hoạt bát. Mặc dù thần sắc vẫn còn vài phần tàn bạo nhưng không giống kẻ xấu xa, lại giống đại tiểu thư có tính khí kiêu ngạo trong nhà của một phú quý nào đó.

Trái tim Đạo Nguyên bất giác đập một cái.

Hắn vội vàng cúi đầu, bỏ nén bạc vào trong quầy hàng, vừa xếp quần áo bỏ vào trong hòm thuốc, vừa khen rằng: "Bộ quần áo bình thường này được Tôn Thượng mặc lên uy phong quá."

Tá Khuynh thích nghe người khác nịnh hót, trên mặt chứa ý cười trong trẻo.

Đạo Nguyên xếp quần áo xong, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét mặt tươi cười của Tá Khuynh, trong lòng không biết vì vào cũng dâng lên chút vui vẻ không thể nói được.

"Đi lên."

"Ta không lên." Đạo Nguyên nhìn đại bàng ba đầu hung dữ trước mắt, khóc không ra nước mắt: "Ta sợ độ cao. Tôn Thượng, không bằng chúng ta đi bộ qua đi."

"Từ nơi này đến nơi cực hàn, đi bộ phải mất một năm." Tá Khuynh có chút không kiên nhẫn: "Nhanh lên."

"Vậy... Chúng ta cưỡi ngựa đi? Có con ngựa có thể chạy một ngày hàng nghìn dặm không?" Đạo Nguyên thật sự rất sợ độ cao, nhìn cánh của con đại bàng kia, chân đã mềm nhũn rồi, không phục nói: "Hơn nữa, vì sao ta phải ngồi phía trước."



Tá Khuynh lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ngươi có từng gặp ai để kẻ xấu ngồi sau lưng người khác chưa."

Đạo Nguyên tỏ vẻ không tình nguyện, Tá Khuynh chẳng muốn nhiều lời với hắn, xoay người cưỡi lên Huyết Tâm, sờ sờ đầu Huyết Tâm.

Huyết Tâm hiểu ý liền vươn hai cánh, đập cánh, bay lên. Ngay lập tức, nó xoay một vòng trong không trung rồi lao xuống dưới, khi xẹt qua Đạo Nguyên, móng vuốt sắc bén kẹp lấy eo Đạo Nguyên nhấc lên, tiếp theo liền vươn cánh bay lên phía bầu trời.

"A…" Đạo Nguyên phát lên tiếng gào thét hoảng sợ, mắt thấy bản thân cách mặt đất càng ngày càng xa, cảm giác sợ hãi bò lên, hắn cảm thấy cả người đều tê dại, hai mắt lập tức trắng bệch, trực tiếp ngất đi.

"Chủ nhân, hắn thật sự quá yếu." Huyết Tâm nói, nó âm thầm nói một câu: "Như này cũng có thể làm nam chính."

Tá Khuynh không nghe được suy nghĩ trong lòng Huyết Tâm, nàng nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng ở trên lưng chim đại bàng, vận công pháp, thản nhiên nói: "Bay nhanh lên, lấy được Tĩnh Tuyết Châu xong ta còn phải đến Quỷ thành Nam Cương một chuyến."

"Được." Huyết Tâm càng ra sức phi nhanh hơn.

Đạo Nguyên ôm cánh tay ngồi xổm dưới gốc cây đại thụ, cả người đã vô cùng khó chịu.

Đại bàng Huyết Tâm dùng một cái đầu chọc chọc hắn, hắn liếc mắt nhìn cái đầu hung dữ của con đại bàng một cái, nhớ tới vừa rồi mới bị ép bay trong không trung xong, không nhịn được mà bắt đầu nôn ra.

Huyết Tâm: ... Trông ta cực kỳ ghê tởm?

Tá Khuynh đứng lên từ một gốc cây khác, tay đặt trên lưng Huyết Tâm, rót một chút Ma khí ngưng tụ vào, đại bàng Huyết Tâm sảng khoái run lên.

Tá Khuynh nói: "Đi thôi, bay thêm một canh giờ là đến đỉnh Tuyết Linh rồi."