Chương 27

Có vẻ như nàng có thể trực tiếp tấn công đối thủ bằng thần lực. Nhưng mấy con khỉ này chỉ là mấy tiểu yêu, căn bản không đáng nhắc tới, nàng không cần hao phí thần lực, phát hiện chuyện này cũng vô dụng. Tá Khuynh cảm thấy có chút thất vọng trong lòng.

Đột nhiên, trong đầu nàng lóe lên một tia sáng, nàng mở mắt ra, dùng thần lực ra lệnh cho mấy con Ma hầu đó lùi lại ngay.

Đôi mắt đỏ như máu của mấy con khỉ đó lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, chúng ngoan ngoãn lui về phía sau, nước miếng trong miệng cũng ngừng chảy.

Tá Khuynh vui mừng khôn xiết, chẳng lẽ nàng có thể điều khiển Yêu tộc?

Lúc này, từ cái cây bên cạnh Tá Khuynh, một con Ma hầu mập hơn và to hơn những con khỉ khác đột nhiên nhảy xuống, gầm lên và lao về phía Tá Khuynh!

Tá Khuynh vừa phát hiện ra con khỉ nằm mai phục trên cây nên sớm đã có chuẩn bị. Khi con Ma hầu nhảy đến gần nàng, nàng vung tay trái, chính xác nắm vào cổ con Ma hầu!

Nàng được Đạo Nguyên cõng trên lưng, chỉ cần tóm lấy cổ con Ma hầu và chộp lấy nó tới trước mặt Đạo Nguyên, quấn nó quanh cổ hắn, dùng tư thế này xé sạch nó, xé nát cánh tay con Ma hầu.

Ma hầu kêu lên một tiếng đau đớn “a a”, điên cuồng vùng vẫy, thứ màu đen giống như máu lập tức bắn lên mặt Đạo Nguyên. Đạo Nguyên đi khắp nơi chữa bệnh cứu người từng thấy qua vô số cảnh máu me, nhưng cảnh tượng này hắn thật sự chưa từng thấy qua. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh chân tay bị xé nát ra bằng hai tay từ một khoảng cách gần như vậy. Hắn lấy chiếc khăn tay từ trong lòng ra, lau mặt, cảm xúc nhất thời xáo trộn.

Tá Khuynh thản nhiên ném con khỉ và cánh tay bị đứt rời của nó xuống đất. Con khỉ không cam lòng, vẫn muốn đứng dậy tấn công hai người, nhưng bị Tá Khuynh dùng sức mạnh tinh thần trấn áp, con khỉ khuỵu chân, quỳ xuống trước mặt hai người.

Tá Khuynh nhảy xuống từ trên lưng Đạo Nguyên, cúi xuống nhìn Ma hầu quỳ rạp trên mặt đất, cười cười, quay đầu nhìn mấy con khỉ trước mặt bắt đầu run rẩy muốn chạy đi, nhẹ giọng nói: “Quỳ xuống."

Những con khỉ kia lập tức ngoan ngoãn quỳ xuống.

“Bọn chúng có vẻ rất sợ ngươi.” Đạo Nguyên lạnh lùng nói.



Tá Khuynh nhướng mày trả lời: "Ta cũng không biết tại sao, ta nghĩ rằng vừa rồi bọn chúng bị ta công kích làm cho sợ hãi."

Nàng nói với những tiểu yêu mới bắt đầu hiểu được tiếng người: "Ta không thích gϊếŧ chóc, các ngươi giờ sẽ là thuộc hạ mới của ta." Đạo Nguyên: ? Không thích gϊếŧ chóc?

Thay vì hòa giải, đám Ma hầu lại càng sợ hãi hơn, chúng lo lắng nhìn Tá Khuynh, không hiểu tại sao chúng lại sợ con người này đến vậy.

Nhìn thấy vẻ ngoài sợ hãi của những con khỉ này, Tá Khuynh rất vui. Nhưng nàng là một Ma Tôn, không có thuộc hạ bên cạnh thì có thể làm được gì.

Nàng suy nghĩ một chút, cười nói: "Nào, các ngươi nhảy một điệu cho ta xem đi." Mấy ngày nay nàng chuyên tâm tu luyện, cũng chưa từng thấy người khác nhảy cho nàng xem. Khi mới trở thành Ma vương, Mặc Vận đã yêu cầu thuộc hạ khiêu vũ cho hắn ta xem mỗi ngày khi hắn ta đang ăn, cuộc sống của hắn ta rất xa hoa. Những con khỉ yêu quái kêu éc éc một cách miễn cưỡng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhảy tại chỗ và bắt đầu một điệu nhảy khỉ.

Tá Khuynh tâm trạng tốt hơn rất nhiều, thấy Đạo Nguyên không có động tĩnh gì, quay đầu lại gọi: "Nguyên ca ca!" Sau đó, nàng nhìn thấy Đạo Nguyên ở phía sau, băng bó vết thương cho con khỉ bị nàng xé nát cánh tay.

"..."

Đạo Nguyên ngồi xổm bên cạnh con khỉ, bôi thuốc lên vết thương cho nó, thấp giọng thì thầm: "Để máu bắn trên mặt người khác là rất bất lịch sự, biết không? Đương nhiên, chuyện này ta không thể trách ngươi, nhưng..." Nghe thấy tiếng bước chân, Đạo Nguyên kịp thời im lặng, ngẩng đầu nhìn Tá Khuynh đang đi tới.

Tá Khuynh nhìn hắn như một kẻ ngốc. Nàng dừng một chút, giọng điệu vô cùng hiền hòa nói:

"Nguyên huynh, tại sao phải cứu lũ ma vật này, sau khi bọn chúng hồi phục sẽ gϊếŧ huynh ngay." Đạo Nguyên thầm chửi thề trong lòng, ta cũng từng cứu ngươi, so với chúng ngươi còn đáng sợ hơn nhiều. Nhưng hắn lại đáp lại rất nhẹ nhàng: “Bệnh nghề nghiệp.” Tá Khuynh không biết bệnh nghề nghiệp là gì, nàng cũng lười giả bộ yếu đuối với hắn, hất cằm lên, yêu cầu như lẽ đương nhiên: "Cõng ta đi." Haiz, người lương thiện luôn bị bắt nạt, ngựa giỏi để cho người cưỡi. Đạo Nguyên buộc một nút thắt ở vết thương của con khỉ và ngoan ngoãn cúi xuống.

Tá Khuynh trèo lên lưng hắn, cả hai tiếp tục đi về phía trấn, theo sau là một vài con khỉ đi theo để bảo vệ. Khi hai người đến thị trấn, trời đã tối. Tá Khuynh ra lệnh cho những con khỉ đợi trong khu rừng bên ngoài thị trấn.

Tá Khuynh nhìn chằm chằm vào nhà trọ bên cạnh hai người họ và nói: "Không có việc gì, ta buồn ngủ rồi."