Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luôn Có Người Có Ý Thử Cảm Hóa Bệnh Kiều

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tá Khuynh nhanh chóng thoát ra khỏi cái bóng trong đôi mắt màu phỉ thuý, nói: “Ngươi là y tu?”

“Ừm.”

Tá Khuynh thấy vị y tu trước mặt mày kiếm mắt sao, da màu lúa mạch, dưới lớp y phục trên bả vai lờ mờ có thể nhìn thấy được cơ bắp cuồn cuộn, không giống với những y tu trắng trẻo yếu ớt thường thấy mà lại giống như một kiếm tu khổ công tu luyện.

Một người tính vốn đa nghi như Tá Khuynh, nhất thời nàng không nắm chắc được thân phận thật sự của đối phương, trong lòng nảy ra một số nghi ngờ.

Nguồn gốc sức mạnh của Tá Khuynh là sự đố kỵ, tàn sát, oán hận và sự đau khổ của người khác. Nàng nghĩ, không cần phải đắn đo quá nhiều, vừa hay gϊếŧ hắn bù vào.

Tay phải nàng từ từ tập hợp Ma khí, nàng giơ tay lên, năm ngón tay hoá thành móng vuốt, định hút cạn tiểu đạo sĩ này để bổ sung nguyên khí. Không ngờ nàng vừa giơ tay lên, trong đan điền lại trống rỗng, một chút tu vi cũng không thể vận ra được.

Sau đó nàng phát hiện ra cơ thể nàng vô cùng khô khốc, Ma khí chỉ tập trung được một ít trên tay rồi lại dần dần tiêu tan.



Nàng phản ứng rất nhanh, nàng lật bàn tay lại, giả bộ yếu ớt, nhu mì đưa tay về phía Đạo Nguyên, nói: “Vị đạo hữu này, ta bị Ma tộc tấn công, không còn sức lực nữa, có thể đỡ ta dậy được không?”

“…” Đạo Nguyên nhìn chằm chằm nàng hồi lâu với vẻ mặt khó lường, mới đáp: “Cô nương bị thương quá nặng, không nên ngồi dậy động đậy lung tung, như thế mới tốt cho cô nương.”



Trong lòng hắn tức giận gào lên: Vừa rồi là muốn gϊếŧ hắn sao? Đúng không? Nếu như hắn không nhìn lầm!? Đồ hung ác độc địa!!!

Tá Khuynh bỏ tay xuống, mặt lộ ra một nụ cười xán lạn lại ngượng ngùng: “Ta là kiếm tu của phái Linh Kiếm, ta tên Tu Nhiên.”

“…” Ồ, trong lòng Đạo Nguyên nghĩ, phản phái mà muốn giả danh người tốt.

Để phối hợp với Tá Khuynh, hắn cũng cố tỏ ra mặt mày thân thiện đáp: “Xin chào, ta tên Thủ Nguyên.”

Vừa nói hắn vừa từ trong hòm thuốc lấy ra một lọ thuốc và băng gạc, đưa cho Tá Khuynh, nói: “Nam nữ khác biệt, thân phận của tại hạ không tiện. Nếu cô nương tỉnh rồi thì tự bôi thuốc lên vết thương trên ngực đi.” Sau đó hắn đứng dậy, nói: “Ta đi hái thuốc, lát nữa sẽ trở lại.”

Hắn vốn nghĩ bản thân mình là một nam nhân, một cô nương như Tá Khuynh bôi thuốc sẽ không được tiện nên để cho nàng một chút không gian riêng tư, nhưng trong mắt Tá Khuynh thì lại biến nó thành sự nghi ngờ. Nhỡ đâu lần này người này đi là muốn đi gọi hậu viện, một lát nữa sẽ dẫn theo một đám người đến gϊếŧ nàng thì sao? Nàng của lúc này vô cùng yếu ớt.

Vì vậy nàng lập tức tỏ vẻ đáng thương nói: “Đạo hữu muốn vứt bỏ Nhiên Nhi một mình tại nơi hoang vu hẻo lánh này sao?”

Nàng nhập vai rất nhanh, còn không hề có chút gánh nặng tâm lý nào về việc chiếm tên của Tu Nhiên.

“… Ta đi hái một chút thuốc rồi quay lại, ta không có ở đây, cô nương bôi thuốc sẽ tiện hơn.”

“Nhưng Nhiên Nhi bị bỏ lại ở nơi này một mình, sợ lắm.” Tá Khuynh vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, nhìn hắn với khuôn mặt nước mắt lã chã.



“…” Đạo Nguyên thầm nghĩ tên phản phái này thật xấu xa mà. Hắn chú ý đến tay phải của Tá Khuynh vô tình vuốt ve chiếc vòng Huyết Tâm trên cổ tay trái nàng, đột nhiên hắn cảm thấy lạnh sống lưng, hắn nhớ trong nguyên tác có ghi rằng mỗi lần Tá Khuynh sờ vào chiếc vòng là trong lòng đang có ý định muốn gϊếŧ ai đó. Bèn nói: “Vậy… vậy cô nương bôi thuốc như thế nào?”

Tá Khuynh ngay lập tức nín khóc bật cười lên: “Huynh quay người lại, đừng nhìn ta là được rồi.”

Thấy tay Tá Khuynh không sờ vào chiếc vòng nữa, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng xa xa quay người lại. Trong lòng đau khổ nói, hắn quả thật là Lã Động Tân tự dâng đến cửa cho chó cắn, là một nông phu tự đưa chân vào miệng rắn mà.

Giọng của Tá Khuynh truyền đến từ phía sau hắn, giọng điệu mang theo ý cười thanh thuý, nũng nịu nói: “Không được nhìn lén nha, nếu không ta sẽ gϊếŧ huynh đó.”

“…” Đạo Nguyên mỉm cười, đa tạ, không dám.

Tá Khuynh thầm nghĩ nếu như người này quả thật khăng khăng rời đi thì nàng sẽ gϊếŧ hắn để diệt trừ hậu hoạ. Thấy Đạo Nguyên nghe lời ngồi xuống ở phía xa xa, nàng cũng tiết kiệm được sức lực, xé bỏ y phục trên ngực, cúi đầu bôi thuốc cho mình.

Nàng nhắm mắt dùng linh thức kiểm tra bản thân một chút, phát hiện vết thương chí mạnh trên người đã hồi phục bảy, tám phần, là có người đã đặc biệt dùng rất nhiều tu vi để chữa lành vết thương cho nàng.

Trên người chỉ còn một số vết thương ngoài da cần bôi thuốc, mặc dù cử động vẫn rất đau nhưng không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Nàng liếc nhìn bóng lưng Đạo Nguyên với vẻ mặt phức tạp rồi vội vàng quấn băng gạc quanh ngực.

“Xong rồi, Thủ Nguyên huynh quay người lại đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »