Tuy Tá Khuynh cười, nhưng trong đôi mắt hoa đào lạnh lẽo không có chút ý cười, u ám dọa người.
Phàm là bất cứ chỗ nào trên khuôn mặt Thanh Ly bị dính máu của Tá Khuynh, đều giống như bị lửa đốt vậy, nàng ấy bị đau nhưng lại không thể động đậy, chỉ có sự sợ hãi hiện lên trong mắt.
Tá Khuynh suy nghĩ một chút, bóp mở cằm của Thanh Ly ra, đổ máu của mình vào trong miệng của Thanh Ly, giễu cợt nói: “Tiểu Thánh Nữ, ta rất tò mò, đã uống máu dơ bẩn của ta rồi, linh hồn thuần khiết của ngươi cũng sẽ bị dơ bẩn theo sao?”
Ma huyết của Tá Khuynh tương khắc với Thanh Ly, có thể vấy bẩn thân thể của Thanh Ly, làm cho nàng ấy đau đớn vô cùng.
Thanh Ly che cổ họng lại, đồng từ co rút nhưng ngay sức lực cả phát ra tiếng cũng không có.
Tá Khuynh khinh thường cười một tiếng, năm ngón tay biến thành móng vuốt, chuẩn bị cho Thanh Ly một kích cuối cùng.
Cũng ngay lúc này, thanh kiếm vàng của Thanh Ly đâm xuyên qua nàng từ phía sau.
“…”
Quả thức Tá Khuynh sửng sốt trong nháy mắt, mới xoay người lại, trong đầu nàng đều là: Sao vẫn còn người vậy?
Phía sau nàng, thiếu niên vốn nên ở nơi hẻo lánh chơi đàn buông chuôi kiếm hoa lệ và tràn ngập các loại màu sắc trong tay ra, run run rẩy rẩy lui về phía sau, thấy nàng quay đầu lại, hoảng sợ mà nhắm hai mắt lại, vẻ mặt bi tráng cam lòng chịu chết.
“…”
Thật đen đủi.
Thanh kiếm của Thanh Ly đúng là rất chống lại nàng, Tá Khuynh cảm nhận Ma khí trong cơ thể gần như khô cạn trong nháy mắt.
Nàng không kiên nhẫn “xuỳ” một tiếng, rút thanh kiếm trong ngực ra, ngay tức thì máu ở trước ngực chảy ra đầm đìa. Vài tia Ma khí đáng thương xông tới, nỗ lực vá lại vết thương trí mạng nơi ngực của nàng.
Nhưng không có Ma khí áp chế, kim quang của Thanh Ly chạy vào trong cơ thể nàng lại vội vàng dâng lên, chạy loạn bốn phía trong cơ thể nàng. Khí huyết cuồn cuộn, nàng gần như đứng không vững.
Lúc này, thanh kiếm đỏ như máu trên ngực Thanh Ly nhanh chóng thu nhỏ, biến thành hình dạng của một chiếc vòng tay, bay đến trước người Tá Khuynh, tiếp đó chiếc vòng tay phát ra một ánh sáng màu đỏ nhạt. Sau khi ánh sáng tản đi, một con đại bàng ba đầu có khuôn mặt dữ tợn với bộ lông màu đỏ đứng trước người Tá Khuynh, một trong những cái đầu của con đại bàng vây quanh cánh tay của Tá Khuynh, ý bảo nàng cưỡi lên nó.
Thiếu niên chơi đàn nhắm mắt xuôi tay hồi lâu, không đợi được một kích trí mạng như trong tưởng tượng, cái gì cũng không xảy ra.
Hắn ta mở mắt ra, nhìn thấy một con đại bàng ba đầu màu đỏ chẳng biết lúc nào lẳng lặng đứng bên cạnh Tá Khuynh, ba cái đầu đều cung kính rủ xuống, khuất phục mà chờ đợi chủ nhân cưỡi đi lên.
Cảm nhận được ánh mắt của thiếu niên, Tá Khuynh cũng nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên thấy ánh mắt nàng đảo qua, trong lòng lại là kinh hãi, run rẩy mà lui về phía sau hai bước, vẻ mặt viết rõ sự ham sống sợ chết.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của thiếu niên, Tá Khuynh cảm thấy vô cùng thú vị, lộ ra một nụ cười hời hợt lại nghiền ngẫm với hắn ta, nói: “Sợ cái gì, đã nói rồi hôm nay sẽ không gϊếŧ ngươi.” Nói xong, nàng lại bổ sung: “Nhưng mà lần sau gặp lại ngươi sẽ chết rất thảm.”
Tá Khuynh xoay người cưỡi lên đại bàng ba đầu, yếu ớt vịn vào lưng đại bàng. Gương mặt đẹp đẽ của nàng bởi vì mất máu mà tái nhợt, ngược lại tăng thêm một nét xinh đẹp mỏng manh.
Nàng nhìn sang những thi thể thê thảm không nỡ nhìn trên mặt đất của đám người Tu Nhiên, trong nụ cười mang theo vài phần lạnh lẽo, nói: “Chơi đàn không tồi.”
Mất đi gông cùm xiềng xích của Tá Khuynh, thân thể Thanh Ly nằm trên mặt đất không ngừng co rút, vết thương trước ngực nàng ấy bị Tá Khuynh đâm xuyên qua máu chảy đầm đìa, đoán chừng không bao lâu nữa, ngươi liền sẽ tắt thở.
Tá Khuynh nhìn nàng ấy, vẻ mặt có vài phần châm biếm, tựa như đang giễu cợt Thanh Ly, cũng tựa như đang giễu cợt bản thân.
Ngay sau đó, đại bàng ba đầu tung cánh, mang theo Tá Khuynh bay lên không trung.
Thiếu niên nhìn bóng lưng của Tá Khuynh rời đi, ngồi phịch tại chỗ, có một cảm giác hồi sinh từ cõi chết, trong khoảng thời gian ngắn có ngàn vạn nỗi lòng. Hắn ta đã trải qua quá nhiều trong thời gian một ngày, từ tham sống sợ chết đến dũng cảm chịu chết, rồi đến sống sót một cách kỳ lạ, điều này khiến cho nội tâm hắn ta tràn đầy bi thương đồng thời lại mơ hồ có vài phần may mắn.
Con người Tá Khuynh kỳ lạ hơn nhiều so với trong suy nghĩ của hắn ta.