Chủ tịch của tập đoàn nhà họ Hạ, trẻ tuổi đẹp trai, gia thế hiển hách, là một sự tồn tại mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ.
Làm sao có thể không thu hút sự chú ý cho được đây?
Hơn nữa là hình như bây giờ anh đang hẹn hò cùng một người phụ nữ cũng có ngoại hình xinh đẹp ư?
Không biết là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà ai đây nhỉ?
Sao mà lại lợi hại đến như vậy, còn có thể trèo được lên cả nhà họ Hạ nữa.
Hạ Châu, chồng tương lai… của em!
Những lời này của người đàn ông giống như một tiếng sét đánh giữa trời quang, nó vang vọng trong đầu của Ôn Nhu.
Anh nói rất thẳng thắn, không hề có ý định che giấu.
Cứ như vậy mà nói ra trước mặt mọi người.
Ôn Nhu không ngờ được da mặt của đối phương lại có thể dày như vậy, đồng tử cô hơi giãn ra, để lộ vẻ khϊếp sợ cực lớn.
Đáng nhẽ ra là một câu nói khiến người ta e thẹn, thế mà lúc này trong mắt cô toàn là sự hoảng hốt.
Sắc mặt của thiếu nữ hơi nhợt đi, đôi bàn tay ngọc ngà giấu dưới ống tà váy lá sen cũng bắt đầu đầu run rẩy theo.
Nhưng cũng may là có khẩu trang che đi, thế nên mới không để cho người đối diện phát hiện được.
Cô đã mất đi tiếng nói để phản bác lại trong khoảnh khắc này, bởi vì căng thẳng và quá sốc nên cô không thể nói nên lời nữa mà chỉ có thể ngốc nghếch đứng im tại chỗ, nhìn người đàn ông đối diện vươn tay về phía mình.
Và cô cũng bỏ lỡ mất thời điểm tốt nhất để phản bác lại.
Hạ Châu nhận ra được là mình đã đem đến sự khϊếp sợ rất lớn cho thiếu nữ. Ngây người ra một lát, Ôn Nhu nhanh chóng tỉnh lại.
Nhìn thấy bàn tay người đàn ông dừng giữa không trung, vì lịch sự nên cô cũng đưa tay ra, hai tay họ nắm chặt lại. Ôn Nhu nhỏ giọng nói:
“Xin chào anh Hạ, tôi là Ôn Nhu.”
“Tôi biết mà.”
Bàn tay của người đàn ông vừa to vừa rộng, ngón tay thon dài cứ nắm chặt lấy bàn tay của thiếu nữ như vậy mà không tốn chút sức lực nào, nó bao kín bàn tay cô, không chừa lại dù chỉ là chút kẽ hở.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay của người đàn ông quá nóng, Ôn Nhu có hơi không quen nên muốn rút tay về.
Thế nhưng đối phương nắm quá chặt, cô thử vài lần nhưng cũng không thể rút ra.
Đột nhiên người đàn ông mạnh mẽ tiến về phía trước, bàn tay cũng dùng sức để ôm thiếu nữ vào lòng.
Lúc này nó làm Ôn Nhu không thể phủ nhận cảnh tượng này là giả được, cô đang bị người đàn ông mới gặp lần đầu ôm thật chặt!
Người đàn ông ôm rất mạnh mẽ, anh ôm eo thiếu nữ còn tay kia nắm lấy tay cô, thể hiện sự chiếm hữu tuyệt đối.
Anh khẽ cúi đầu, đặt cằm lên vai thiếu nữ rồi cọ môi lên tai cô và cười nhẹ nhàng:
“Đừng sợ, tôi sẽ là người yêu thân thương nhất của em.”
Giọng nói của anh cực kỳ dịu dàng, giống như đang dụ dỗ một con cừu nhỏ bé rơi vào cạm bẫy của sói hung ác.
Vô cùng nguy hiểm, nhưng lại tràn đầy lực hấp dẫn.
Một khi không cẩn thận sẽ rơi ngay vào cạm bẫy của anh, số phận cuối cùng chính là bị anh làm tan nát, chết không có chỗ chôn.
Hơi thở nóng ẩm trên vành tai làm cho thiếu nữ không thoải mái, nhưng không thể phủ nhận được rằng trong khoảnh khắc đó cô cảm thấy bản thân mình là một con mồi, cuối cùng cũng sẽ rơi vào cạm bẫy do người đàn ông này bày ra. Nhưng cô rất lý trí, cũng có thể nói rằng bây giờ cô không thể thích bất cứ ai.
Bởi vì cô chưa bao giờ cảm thấy mình là người của thế giới này, cô tin rằng một ngày nào đó cô có thể trở lại thế giới của mình. Hay nói chính xác hơn là cô hy vọng sẽ có một ngày có thể trở về.
Một khí thế khủng lồ cùng với cái ôm nóng bỏng của người đàn ông, cộng thêm mùi rượu vang đỏ có thể ngửi thấy trên chóp mũi.
Giống như hôm nay, ngày sinh nhật của cô.
Trước giờ cô khinh thường việc nói dối, nhưng bây giờ cô đã nói dối không dưới mười lần.
Vào giờ phút này thì trong mắt cô không có gì quan trọng hơn mọi thứ liên quan đến linh hồn của cô…
Hành động của Hạ Châu rất mạnh mẽ, Ôn Nhu không thích những hành động nhỏ này của đối phương.
Bởi vì việc này thể hiện ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của anh và bởi vì những hành động thân mật đột ngột là không thể giải thích được.
Trong khoảnh khắc Ôn Nhu sắp bùng nổ thì người đàn ông lại đột nhiên nới lỏng tay rồi buông cô ra