Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

CHƯƠNG 10

« Chương Trước
Mặc dù trong lòng có chút không vui nhưng người đàn ông này là một người rất giỏi phán đoán tình hình, khi cô tỏ rõ là không muốn dây dưa với anh thì anh cũng sẽ không cố ý làm phiền nữa.

Tránh làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Chỉ là cuối cùng anh vẫn cảm thấy không cam lòng một chút nào…

Ôn Nhu nhìn người đàn ông thuần thục dập tắt đầu thuốc trong tay sau đó đứng thẳng lên bỏ điếu thuốc vào thùng rác, anh thư thái tiến lại gần cô.

Khi đến gần, Hạ Châu nhẹ nhàng cúi người để duy trì ánh mắt ở mức đối diện với cô gái, giọng điệu mang một chút mơ hồ không rõ:

“Em rất ghét tôi đúng không?”

Dường như lúc này anh đã dịu dàng hơn trước, tính cách không còn ngang ngược như lúc mới gặp gỡ.

Họ đứng gần nhau, khoảng cách an toàn mà ban đầu cô tạo ra cho mình đã bị anh phá vỡ một cách dễ dàng.

Có lẽ là do thói quen, Ôn Nhu không nhận ra bước chân của cô đang di chuyển một chút, cô đã lùi lại một bước nhỏ, tạo ra một khoảng cách an toàn mới cho mình.

Cô liên tục tránh né làm cho người đàn ông từ trước đến nay luôn giữ được sự tỉnh táo bùng nổ ngay trong một khoảnh khắc!

Vốn dĩ tính tình của anh không tốt lắm, xét cho cùng thì làm sao một công tử sinh ra trong một gia đình giàu có, hiện là một doanh nhân tài chính nổi tiếng trong giới kinh doanh như giám đốc Hạ lại có thể dễ tính cho được?

Anh lịch sự với mọi người chủ yếu là do anh có giáo dục! Vài động tác tự nhiên của cô rõ ràng đã xúc phạm đến lòng tự trọng của anh!

Tâm trạng của người đàn ông biến đổi mạnh mẽ trong thời gian ngắn, cô đứng ở gần anh cũng cảm nhận được điều này.

Sự thay đổi cảm xúc này không phải là một cảm xúc tốt đẹp gì mà là một loại cáu kỉnh, bồn chồn và tức giận.

Lúc này, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, trên khuôn mặt anh không có biểu cảm gì cả, trông vừa cay nghiệt vừa lạnh lùng.

Ôn Nhu không hiểu tại sao tự nhiên người đàn ông này lại tức giận như vậy?

Còn hỏi cô ghét anh đúng không, câu hỏi này có ý gì?

Cô mở to mắt rồi nhìn anh một cách khó hiểu.

Ánh mắt lấp lánh ánh nước tràn đầy sự nghi ngờ của cô bắt gặp ánh mắt hung dữ như diều hâu của anh ở phía đối diện vào đúng lúc đó Nó dọa cô sợ chết khϊếp một trận!

Bản năng tự vệ của bản thân nhắc nhở cô rằng bây giờ người đàn ông này rất nguy hiểm!

Cô muốn rời đi nhưng người đàn ông không muốn buông cô ra dễ dàng như vậy, hai người họ tiếp tục giằng co!

Nhưng sau một khoảnh khắc, không biết tại sao người đàn ông lại đột nhiên cười, anh đặt tay lên đầu cô gái nhỏ và xoa xoa mái tóc cô, người vẫn đang ngơ ngác đứng đó.

Anh thấp giọng rồi dịu dàng nói:

“Bây giờ em còn bé, ghét anh cũng được nhưng sau này lớn lên rồi thì em không được ghét chồng của mình, đã hiểu chưa? Ngoan nào.”

Sau khi nói xong anh còn nhẹ nhàng vuốt tóc cô thêm mấy cái nữa.

Lời cuối cùng của người đàn ông như một cái móc cố ý câu lấy trái tim của cô.

Anh ấy dỗ cô như dỗ một đứa con nít…

Có lẽ bởi vì sự dịu dàng đột ngột của người đàn ông này nên Ôn Nhu vốn còn có chút lo lắng vào ban đầu bây giờ đã thoải mái hơn.

Cô dùng tay kéo tay người đàn ông vẫn đang đặt trên đầu cô ra, dùng giọng nghiêm túc và dịu dàng nói:

“Tôi không ghét anh, anh Hạ.”

Ôn Nhu không ghét bỏ người đàn ông trước mặt, mặc dù đôi khi đối phương làm vài việc khiến cô có chút khó chịu nhưng đây không phải là lý do để ghét một người.

Cô chỉ không thích một số hành động của anh chứ cô không ghét người này.

Đây là sự thật, nói dối cũng chẳng được ích gì.

Câu trả lời bất ngờ của cô nằm ngoài dự đoán của chàng trai. Anh nghĩ cô sẽ không trả lời, tất nhiên là có thể cô sẽ trả lời nhưng câu trả lời đó chắc chắn không phải là điều anh muốn nghe.

Không ngờ... câu trả lời này lại bất ngờ đến vậy.

Điều này khiến giám đốc Hạ, vốn là người rất thích khống chế người khác không hề tức giận với cô gái đã chủ động hất tay anh ra khỏi đầu cô vào lúc này.

Thay vào đó anh lại ngơ ngác nhìn cô.
« Chương Trước