Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 16.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit : Tiểu Hạ

Beta : Tiểu Hạ

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI truyenhdt.com ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN

________________________________________

Ban đầu hai bạn học này tới phòng học nằm bò ngủ. Sau đó nhìn thấy Tân Từ ngày thường còn buồn ngủ cũng chống đỡ tinh thần nhìn bảng đen, đôi mắt còn không chớp. Bọn họ không cam lòng bị thụt lại phía sau cũng cưỡng bách bản thân trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm Ninh Thu. Kiên trì một đoạn thời gian đã trở thành thói quen, dù chỉ là thanh âm nho nhỏ của Ninh Thu. Bọn họ cũng dựng lên lỗ tai nghiêm túc nghe.

Dần dà, học sinh gia nhập lớp nhỏ giữa trưa nhiều lên khiến cho lớp học vốn dĩ trống trải trở nên đông đúc. Trừ bạn học trong lớp, cô còn nhạy bén mà thấy được một vài khuôn mặt xa lạ. Chắc có lẽ họ là học sinh các lớp bên.

Lúc ban đầu chỉ là muốn đốc thúc bạn học trong lớp dùng nhiều thời gian học tập, làm hết phận sự, chức trách của lớp trưởng. Nhưng không nghĩ tới là bạn học các lớp cũng tới nghe cô giảng bài. Việc này làm cho Ninh Thu rất vui sướиɠ nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút phiền muộn. Cô sợ chút kiến thức của mình không đủ để giảng giải cho nhiều người như vậy.

Vì chuyện này, Ninh Thu còn chủ động đi tìm chủ nhiệm lớp, thuyết minh lo lắng của mình. Chuyện lớp học nhỏ các thầy cô trong trường cũng có nghe thấy. Vừa mới bắt đầu còn chưa tin lắm. Nhóm tinh quái chán ghét học kiến thức của nhân loại sẽ đột nhiên đổi tính, chẳng lẽ là muốn đánh chủ ý gì đó?

Sau đó thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ núp ở cửa sổ bên cạnh phòng học quan sát. Ai ngờ bọn người kia là thật sự đổi tính! Không ngủ gà ngủ gật, không làm rớt sách, thế mà lại nghiêm túc nghe cô gái đứng trên bục giảng bài. Thậm chí một nửa lớp còn lấy vở, viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Chuyện này khiến các thầy cô sợ không nhẹ, cho rằng chính mình là đang nằm mơ. Bọn họ hao hết tâm tư cân nhắc phương pháp dạy học. Hy vọng đám tinh quái phản nghịch này có thể hiểu được dù chỉ một chút. Nhưng ai biết, mấy năm qua đi cũng không có ai cảm kích. Nghĩ lại thì việc học sinh thay đổi cũng là chuyện tốt. Bọn họ lại nhất thời yên lòng, tùy ý nhóm cô cậu tuổi trẻ đi lăn lộn.

Thời điểm ghe được sầu lo của Ninh Thu, các thầy cô đều xua xua tay cảm thấy không phải cái vấn đề gì lớn. Lấy trình độ của Ninh Thu mang một đám học sinh có thành tích tốt không phải dễ như trở bàn tay ?

Ngược lại bọn họ lo lắng chính là không gian phòng học quá nhỏ. Để có thể đủ chỗ cho các lớp thì hơi khó còn ảnh hưởng tới phát huy của Ninh Thu. Kết quả là lễ đường - nơi có sức chứa mấy trăm học sinh mà nhẹ nhàng giao quyền cho Ninh Thu. Để cô muốn làm gì thì làm. Nếu thiết bị không đầy đủ có thể đi xin trường học.

Vì thế lớp học nhỏ giữa trưa của Ninh Thu chuyển tới lễ đường. Lễ đường bên trong microphone, âm hưởng, màn hình cái gì cần có đều có. Cô cũng không lo lắng giọng mình quá nhỏ ảnh hưởng chất lượng giảng bài.

Mỗi ngày trừ việc học, làm đề của mình học NinhThu đều bỏ ra nhiều thời gian để soạn bài. Cái này làm cho cô càng thêm nhiều việc lu bù cả lên. Trừ thời gian ăn cơm, cơ hồ đều là ở phòng mình chuẩn bị tư liệu. Này đối với cô cũng không phải không tốt, thời gian chuẩn bị kiến thức giúp cô nhớ bài cũ lâu hơn khiến mọi việc rất thuận buồm xuôi gió.

Không thể không nói các thầy cô tính rất đúng, lễ đường trong phút chốc đã chật kín người. Càng ngày càng nhiều học sinh nguyện ý đến nghe Ninh Thu giảng bài, có người nghe danh mà đến cũng có người ôm lòng hiếu kỳ muốn đến nhìn một chút. Không chỉ có người, Ninh Thu còn phát hiện có đồ vật kỳ quái đồ vật vào được.

Mới đầu lễ đường thường thường sẽ xuất hiện âm thanh sàn sạt. Khiến Ninh Thu rất ngạc nhiên, không ngờ thính lực của mình tốt như vây. Tiếng lật sách ở lễ đường to như vậy mà cô còn có thể nghe những động tĩnh đó. Nhưng cô biết đó không phải ảo giác.

Bởi vậy khi cô đứng ở trên bục giảng giảng bài sẽ cố ý quan sát động tĩnh khắp nơi, đặc biệt là những nơi xung quanh mình. Trải qua mấy ngày quan sát, cô rốt cuộc cũng phát hiện được manh mối.

Phía sau thiết bị có vài chú hamster nhỏ nhân lúc cô giảng bài mà nhìn. Không nghĩ tới vừa lúc bị cô thấy được. Ninh Thu bị hamster nhỏ nhìn lén nhịn không được cười một cái. Bạn học ở dưới bục giảng cứ tưởng cô đang nghĩ tới việc gì buồn cười.

Bọn họ khó mà nhìn thấy được thời điểm Ninh Thu cười ra tiếng. Có người làm ồn ào muốn Ninh Thu chia sẻ làm bọn họ cũng vui vẻ.

Ninh Thu ngưng thần nghĩ nghĩ, nói một đoạn hài ngắn trên mạng đoạn. Cái này là lúc cô sắp ngủ ngẫu nhiên nhìn thấy. Cũng không phải buồn cười lắm nhưng có thể giúp thả lỏng một chút tâm tình.

Lễ đường an tĩnh khi cô vừa nói xong truyện cười. Bỗng nhiên những học sinh đó liền cười ha hả, phảng phất nghe được buồn cười chê cười.

Hết giờ, học sinh nghe giảng cũng lục tục rời đi, chỉ còn lại Ninh Thu ở trên bục giảng thu thập đồ vật. Cô lại nghe được âm thanh sàn sạt ban nãy, giương mắt nhìn địa phương phát ra tiếng vang. Thì ra mấy bé hamster nhỏ còn không chưa đi, mắt nhỏ tròn tròn nhìn cô ngơ ngác.

Động tác thu thập đồ vật dừng lại, Ninh Thu bước tới nhẹ nhàng đi đến trước mặt hamster nhỏ, ngồi đối diện với hamster nhỏ nói: “Các em không sợ con người à? Sao vẫn còn chưa đi?”

Nói xong cô mới nhớ hamster căn bản sẽ không nói, bất đắc dĩ vươn tay chọc chọc bụng tròn vo của hamster nhỏ , cười nói: “Đi nhanh đi, nơi này sắp đóng cửa rồi.”

Không biết đây là hamster của ai chạy ra, xem lông du quang thủy lượng, hẳn là mới chạy ra không lâu. Ninh Thu đột nhiên nhớ tới hamster nhỏ mình nhìn thấy ở trong. Tiểu gia hỏa kia lá gan thật lớn còn dám trộm cặp sách của cô.

Ngón tay vuốt bụng nhỏ bị hai móng vuốt nhỏ ôm lấy, Ninh Thu kinh ngạc nhìn hamster nhỏ ôm ngón tay cô kêu chi chi chi, còn ý đồ muốn kéo cô đi.

Còn không đợi Ninh Thu đem màn sân khấu lên, một bàn tay đã đẩy hộp gỗ nhỏ từ bên trong ra. Mấy hamster nhỏ kia vây quanh hộp gỗ xoay hai vòng, chi chi chi mà đem hộp gỗ nhỏ đến trước mặt Ninh Thu, bên trong mắt đậu xanh lóe lên ánh sáng.

“Muốn chị mở ra?” Ninh Thu suy đoán ý tứ của nhóm tiểu gia hỏa này, nhỏ giọng hỏi hỏi.

“Chi chi chi.”

Mau mở ra nha, Thu Thu, bên trong là lễ vật chúng ta tặng cho chị!

Từ khi hamster nhỏ ở phòng học gặp Ninh Thu, liếc mắt một cái liền thích tiểu tỷ tỷ ôn nhu tiểu. Mà những hamster nhỏ nghe bạn mình thổi phồng cũng đối con người che mặt này sinh ra tò mò, đều muốn bớt thời gian đến xem cô.

Đáng tiếc là Ninh Thu ở trường học cơ hồ cùng Tân Từ như hình với bóng. Hơn nữa trên người nàng còn có hơi thở khiến người chán ghét của gia hỏa kia. Cái này làm cho nhóm tinh quái nhỏ muốn tới gần mà lại không dám. Lần tặng lễ vật này là do hamster nhỏ đề nghị, vì muốn chúc mừng Ninh Thu đạt được thành tích tốt.

Tiểu tinh quái này sơ khai linh trí không lâu, còn không đến tuổi đi học. Mỗi ngày chỉ ở trong kết giới sáng lập chơi nháo. Bọn họ khô g thể rời khỏi trường học, không gian hoạt động cũng chịu hạn chế. Việc ở bên ngoài vẫn là nghe tinh quái lớn tuổi giảng. Lần này Ninh Thu cũng lấy được thành tích tốt như thế.

Hamster nhỏ giống như nghe hiểu được tiếng người. Ninh Thu lắc đầu cười, đem hộp gỗ mở ra. Hộp gỗ không có khóa, nhẹ nhàng liền có thể nhìn đến đồ vật đặt bên trong.

Là một viên hạt châu, to như quả trứng gà, bề ngoài màu trắng sữa.

“Đây là ngọc gì vậy?” Ninh Thu đem viên ngọc thưởng thức trong lòng bàn tay gần gũi nhìn. Nói là châu cũng không giống, rốt cuộc cô chưa thấy viên châu nào lớn như vậy.

“Chi chi chi.”

Là dạ minh châu! Buổi tối có thể phát ra ánh sáng như là ánh trăng rất đẹp nha!

Ninh Thu nghe không hiểu hamster nhỏ đang nói cái gì. Chỉ đem viên ngọc bỏ vào, chọc chọc hamster nhỏ đang kêu chi chi chi, ôn nhu nói: “ Lấy ở nơi nào thì trả lại cho người đó đi.”

Cô không biết đây là quà của tiểu tinh quái chỉ suy xét nếu đem này hộp giao cho chủ nhiệm lớp hay vẫn là trực tiếp đặt ở nơi này, chờ chủ nhân của nó trở về tìm.

Đang lúc Ninh Thu đang tự hỏi, phía sau hộp lại truyền đến tiếng tê tê . Nghi hoặc nghiêng đầu nhìn lên, rắn trắng ước chừng bằng ngón tay dài 10cm vòng qua hộp, bẹp đầu rắn hơi hơi oai, vui sướиɠ mà hướng về phía Ninh Tuu phun lưỡi rắn.

Ninh Thu luôn sợ rắn muốn chết tức khắc cảm giác ba hồn bảy phách của mình bị dọa rớt một nửa. Yết hầu dường như bị người bóp chặt khiến tiếng thét chói tai ở cổ họng ra không được. Cứng đờ mà trừng mắt với con rắn nhỏ.

________________________________________

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI truyenhdt.com ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN
« Chương TrướcChương Tiếp »