Chương 9: Đột ngột xuất hiện

Ôn Ninh An nằm trên giường cầm điện thoại di động, ánh sáng màn hình lờ mờ chiếu vào đôi ngươi đờ đẫn và mất tập trung, ngón tay cái máy móc trượt qua lại trên màn hình, không bấm vào bất kỳ phần mềm nào.

Đã một giờ kể từ khi thông tin liên lạc của Tần Chiêu Tự bị xóa.

Không có cuộc gọi mới nào, không có tin nhắn mới, có thể anh chưa phát hiện ra sự việc, hoặc có thể là anh đã xóa cô trước rồi.

Vận may còn lại đã bị dập tắt, Ôn Ninh An cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô không thể không thừa nhận, Tần Chiêu Tự thật sự chỉ muốn đi ngủ.

Ngoài cửa sổ, mặt trăng lặn, mặt trời mọc và bình minh ló dạng. Thân thể trẻ tuổi của Ôn Ninh An vốn đã vô cùng mệt mỏi sau khi trải qua những cảm xúc thăng trầm, cô đặt điện thoại xuống và buộc mình phải nhắm mắt lại.

Cô ngủ không yên, tỉnh dậy nhiều lần, cho đến khi đi siêu thị vào buổi chiều để đi làm, cô nặng trĩu, sợ rằng mình sẽ suy sụp vì hạ đường huyết.

Đang là Giáng sinh, lượng người trên đường đông gấp đôi bình thường, hàng người xếp hàng trước quầy thanh toán của siêu thị không bao giờ dừng lại, hết đơn hàng này đến đơn hàng khác, gần như không có thời gian để thở.

Quản lý Quách đi tới, chỉ vào hàng dài, giả vờ phê phán: “Ôn Ninh An, làm nhanh lên, phía sau có rất nhiều khách còn đang đợi, cô có chuyện gì vậy?”

Khách hàng ở phía sau đã tức giận nên lập tức hét lên: “Cô bé này muốn kéo dài, chúng tôi đang vội!”

Quản lý Quách gõ gõ bàn của cô: “Nhanh lên, biết không?”

Ôn Ninh An đang cầm máy quét mã trên tay dừng lại, ngước mắt nhìn quản lý Quách.”

“Thôi quên đi, quên đi, vấn đề không phải chỉ là chậm chạp thôi à.” Quản lý Quách nói với người phụ nữ trung niên bên cạnh: “Tiểu Lâm, cô đủ kinh nghiệm rồi, đến lượt cô, Ôn Ninh An sẽ đi bổ sung kệ đồ uống.”

Trong những ngày nghỉ lễ, nhu cầu về đồ uống tăng mạnh và việc bổ sung trước đây là trách nhiệm của một số đồng nghiệp nam.

Ôn Ninh An chuyển Coca, Sprite, nước cam và rượu vang đỏ vào xe đẩy, sau đó đẩy nó vào kệ trống.

“Ninh An, cô đắc tội với quản lý sao?” Một người bán hàng quen thuộc nhẹ giọng hỏi.

Nghĩ tới việc rời khỏi nhà hàng Tây mà không từ biệt, Ôn Ninh An nuốt lại chữ ‘Không’ vào bụng.

Đồng nghiệp chỉ thản nhiên hỏi và không nghĩ nhiều về điều đó. Ôn Ninh An thực ra đã lâu không làm việc ở siêu thị, ban đầu cũng không có ai thích cô, sau lưng còn phàn nàn cô kiêu ngạo, quá bận rộn.

Nguyên nhân là vì một chuyện nhỏ.

Theo truyền thống, vào ngày đầu tiên đi làm của nhân viên mới, bất kể là làm bán thời gian hay toàn thời gian, người quản lý đều mời mọi người đến liên hoan. Khi Ôn Ninh An gia nhập công việc, mọi người đi liên hoan cá nướng ở một quán ăn ven đường gần siêu thị.

Người bình thường trong quán cá nướng đều sáu mươi, bảy mươi, bàn gỗ có một lớp dầu mỡ không thể lau sạch, người phục vụ mang một chiếc bếp casette đã bong tróc sơn, đốt lửa rồi đặt chiếc giá đựng chậu inox, đem cá rắc hạt tiêu xắt nhỏ trên bếp lửa.

Khi đến một nơi như thế này để ăn, điều quan trọng nhất là phải dũng cảm và không kiềm chế, tuy nhiên, khi Ôn Ninh An đang ăn cá, cô không chịu nhổ xương trực tiếp lên bàn và yêu cầu phục vụ thêm một cái đĩa khác để nhổ xương.

Người phục vụ sửng sốt một lúc: “Ồ, lấy một đĩa khác.”

“Đúng vậy, nhưng không được giống với đĩa trên bàn ăn.” Ôn Ninh An hỏi những đồng nghiệp khác: “Mấy người có cần không?”

Những người khác nhìn nhau và trao đổi ánh mắt ‘không chịu nổi’. Suy nghĩ bên trong cũng tương tự, đến đây làm nhân viên thu ngân, không thể hiện ra cách cư xử của Đại tiểu thư mà không chú ý đến dịp này.

Quản lý Quách lại nhìn Ôn Ninh An, mỉm cười ra hiệu cho người phục vụ: “Mang thêm mấy cái đĩa đi.”

Tuy nhiên, trong vòng hai ngày, quan điểm của Ôn Ninh An đã thay đổi. Bởi vì họ phát hiện ra Ôn Ninh An lúc nào cũng giả vờ ở mọi phương diện.

Bất kể tư thế ngồi hay đứng, lời nói và thái độ, Ôn Ninh An luộn quen với việc thực hiện những quy tắc và quy định của mình, cô không vội vàng, điềm tĩnh và trật tự, động tác của cô có một cảm giác trang nghiêm và thư giãn vốn có, giơ tay hay nhấc chân, giống như được nuôi dưỡng dưới sự hướng dẫn nghiêm ngặt.

Thậm chí, việc mặc đồng phục siêu thị cũng khiến người ta thắc mắc công chúa nhà ai đang ở đây để trải nghiệm cuộc sống.

“Ninh An, sao cô lại tới đây làm nhân viên thu ngân?”

Ôn Ninh An không chút do dự nói: “Nhà này trả nhiều tiền hơn.”

Các đồng nghiệp nhìn nhau như muốn nói: Cô bé này thực ra khá dễ thương.

Các xưởng thông thường làm việc ba ca, nhưng siêu thị này làm việc bốn ca, ngoài ca ngày vào buổi sáng và buổi chiều, còn có ca tối vào sáng sớm và tối muộn.

Quản lý Quách thông báo trước Tết, lượng hành khách của siêu thị dự kiến sẽ tiếp tục tăng, Ôn Ninh An không thích hợp làm ca ngày với lượng khách cao nên đã phân công lại cô làm ca một và ca nửa đêm.

Tức là từ tám giờ tối đến hai giờ sáng.

“Nhưng thưa quản lý, đơn xin xếp lịch làm việc của tôi trước đây đều nộp trong ngày.”

“Ồ, cái đó hủy rồi.” Quản lý Quách nói: “Năm nay Tết Nguyên đán được tổ chức vào đầu tháng 1, nhiều người mua hàng trước Tết, chỉ số hoạt động của siêu thị trong tháng tới là tổng cửa nửa đầu năm, mọi người đều đang phải chịu áp lực rất lớn, hãy hiểu cho nhau đi.”

“Trong cuộc phỏng vấn, không phải nói muốn làm thêm ca lương cao sao? Công ty nghe nói cô sẵn sàng làm thêm ca tối trước khi thuê người, nếu không thì ai lại trả lương theo giờ cao như vậy cho một nhân viên có bằng cấp ba chứ.” Quản lý Quách nói thêm.

Ôn Ninh An suy nghĩ một chút, vì Tết Nguyên đán đang đến gần nên khó tìm được công việc bán thời gian khác, hơn nữa tâm trạng Y Bố lúc này tương đối ổn định nên có thể chấp nhận ca đêm.

Cô đã tiết kiệm được hàng chục nghìn đô la nên trước mắt không phải lo lắng về ăn, ở, sinh hoạt, làm nhân viên thu ngân trong siêu thị không phải là giải pháp lâu dài, qua Tết, cô cần tìm một công việc văn phòng ổn định.

Về phần nhà hát Tuấn Thu, không có phản hồi nào về câu trả lời.

Ôn Ninh An quay lại cuộc sống ngày đêm lệch lạc, cô tan ca vào lúc hai giờ đêm và đi bộ về phố Trường Hỉ. Khi năm mới đến gần, rõ ràng bên đường có nhiều người vô gia cư và say rượu hơn.

Cô quấn chặt quần áo, cúi người về phía trước, giả vờ không nghe thấy tiếng huýt sáo phù phiếm.

Rẽ vào ngõ 159, trái tim Ôn Ninh An đập loạn xa, cô có cảm giác như… có ai đó đang theo dõi mình.

Một ý nghĩ chợt khiến cô nổi da gà, Ôn Ninh An lấy điện thoại ra, dừng lại ở trang cảnh báo. Nếu gặp nguy hiểm, hãy chắc chắn rằng có thể gọi trợ giúp càng sớm càng tốt.

Băng qua con hẻm, cô chạy thật nhanh lên lầu, đứng cạnh cửa sổ hành lang nhìn xuống nhưng chẳng có ai cả.

Có lẽ là do bản thân đa nghi.

Nhưng vào đêm thứ hai và thứ ba… cô lại có cảm giác tương tự khi đi qua các con hẻm. Trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô nhưng không hề làm cô tổn thương.

Bước ngoặt xảy ra vào đêm thứ năm.

Như thường lệ, Ôn Ninh An ngày nào cũng gặp người say rượu xuất hiện bên bồn hoa, người đàn ông này có lẽ không chỉ huýt sáo mà còn muốn bắt chuyện như một kẻ say rượu. Cách đó ba mét, Ôn Ninh An ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Những người say rượu đi theo một khúc cua, nhìn thấy Ôn Ninh An không để ý tới mình, người đàn ông say rượu loạng choạng đi theo cô đến đầu ngõ. Hắn ta lẩm bẩm muốn làm bạn với cô và đưa cô đi qua đêm.

Trong tiềm thức, những người ohuj nữ xuất hiện trên đường phố vào thời điểm này bị coi là những người hành nghề xấu.

Ôn Ninh An nhịn không được, quay đầu mắng hắn ta là kẻ điên.

Người say rượu chỉ muốn thu hút sự chú ý của cô, sau khi bị mắng, hắn ta cảm thấy sảng khoái và bước nhanh về phía trước với nụ cười dâʍ đãиɠ.

Ôn Ninh An thò tay vào trong túi, chạm vào gậy điện chống sói.

Người say đột nhiên dừng lại.

Ôn Ninh An sửng sốt, chẳng lẽ người say rượu đã nhìn thấy vũ khí chống sói của cô bằng khả năng thấu thị? Không, người say làm sao có thể có đầu óc minh mẫn như vậy, trừ phi là giả vờ say.

Người đàn ông say rượu không biết đang nghĩ gì, thốt ra một câu chửi rủa, chửi xong rồi rời đi, khi Ôn Ninh An đang bối rối thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau đột nhiên truyền đến: “Cô Ôn, tôi đưa cô về.”

Ôn Ninh An không bao giờ quên giọng nói của con người. Giọng nói già nua và dịu dàng vừa rồi rõ ràng là trợ lý của Tần Chiêu Tự, Trương Thanh Hoa.

“Chú Trương, sao chú lại ở đây?”

Trương Thanh Hoa từng bước một từ trong bóng tối đi ra đèn đường: “Tổng giám đốc Tần gần đây nhờ tôi chăm sóc cho cô, cô gái làm ca đêm, về nhà không an toàn.”

“Hai ngày nay tôi luôn có cảm giác như có ai đó theo dõi mình, chú Trương, là chú sao?”

Trương Thanh Hoa gật đầu thừa nhận, đồng thời chỉ vào chiếc ghế trống đối diện con hẻm, nơi chiếc Land Rover tắt máy nằm im lìm trong đêm: “Tôi ngồi trong xe nhìn cô đi ngang qua con hẻm, còn tôi sẽ quay về sau khi phòng cô sáng đèn qua cửa sổ gác mái.”

Ôn Ninh An bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, đang làm cái gì vậy?

Trương Thanh Hoa giải thích thêm: “Tổng giám đốc Tần sợ cô phản kháng nên bảo tôi đừng làm phiền cô, nhưng bây giờ tôi bị phát hiện, không bằng mỗi ngày tôi đưa đón cô thì thế nào?”

Đề xuất này càng làm cho toàn bộ sự việc trở nên thái quá hơn.

“Siêu thị chỉ cách tiểu khu vài trăm mét thôi, biết đây là ‘làm phiền’ thì tôi hy vọng chú Trương sau này đừng xuất hiện khi tôi tan ca.” Ôn Ninh An không hay nói những lời cay nghiệt, kẻo nói nghiêm túc sẽ xấu hổ, Trương Thanh Hoa vô tội: “Thực xin lỗi, chú Trương, tôi không nhằm vào chú.”

Trương Thanh Hoa hiểu rõ: “Tổng giám đốc Tần biết được cô bị chuyển về ca đêm, cậu ấy càng lo lắng cho an nguy của cô hơn.”

Ôn Ninh An mím môi, nói lo lắng nên nửa đêm phái cấp dưới đi kiểm tra? Một người nói chuyện không thành thật.

Trương Thanh Hoa dường như có thể đọc được suy nghĩ: “Cô Ôn, đừng hiểu lầm, Tổng giám đốc Tần đã đi Yên Đài để công tác rồi, đến bây giờ vẫn chưa trở về thành phố Minh.”

“Tôi không quan tâm anh ấy ở đâu, dù sao tôi cũng không muốn anh ấy can thiệp vào chuyện của tôi.” Ôn Ninh An hơi cúi đầu chào Trương Thanh Hoa: “Mấy hôm nay chú Trương đã vất vả chờ tôi tan làm vào nửa đêm rồi, nhưng sau này mong chú đừng cáo trạng với Tổng giám đốc Tần.”

Khi Ôn Ninh An bước đi, Trương Thanh Hoa lặng lẽ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tỏ vẻ đang kết nối.

“Tổng giám đốc Tần, cậu đã nghe thấy chưa?”

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng gõ bàn phím: “Ừ.”

“Có vẻ như cậu đã đắc tội với cô bé đó rất nhiều.” Trương Thanh Hoa ngẩng đầu lên và đợi cho đến khi đèn trên gác mái bật sáng, sau đó quay lại và đi châm về phía bãi đậu xe bên đường: “Ngày mai tôi có cần theo dõi nữa không?”

Ở trung tâm thành phố Yên Đài, có một khách sạn năm sao gần biển, trên tầng điều hành có một riêng dài, tắt máy tính, chỉ ngón chân và đổi vị trí xoay đối diện với cửa sổ mặt đất.

Tần Chiêu Tự nhìn lịch, thấy đã nhảy sang ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm nay.

Anh nhìn chằm chằm ngọn hải đăng lờ mờ ở phía xa trên biển: “Không cần.”



Ôn Ninh An đón giao thừa ở quầy thu ngân.

Tan làm lúc hai giờ đêm, ngày đã là ngày 1 tháng 1 năm mới. Đầu năm chắc chắn có điềm lành, cô mong muốn cuộc sống của mình với Y Bố sẽ ngọt ngào hơn một chút trong năm mới nên cô đã mua một miếng rừng đen trong tủ lạnh của siêu thị.

Trên đường về, người đàn ông say rượu không có ở đó, chiếc Land Rover bên kia ngõ cũng không có.

Ôn Ninh An bưng bánh không có đeo găng tay, da mu bàn tay bị gió làm cho nhức nhối. Trong lòng thầm nguyền rủa, dù đã chín ngày lạnh giá mà vẫn nhờ Trương Thanh Hoa trung niên đứng canh, quả thực là một phong cách tư bản độc ác.

Trong lòng Tần Chiêu Tự lại có một tội ác khác.

Ôn Ninh An khụt khịt, đi được hai bước, bỗng nhiên dừng lại, cảm giác sau lưng có chút ngứa ran quen thuộc.

Có lẽ là Trương Thanh Hoa.

Cô được nuôi dạy trong sự nuông chiều, tuy cố ý nhưng cũng rất cố chấp và biết lẽ phải. Trương Thanh Hoa được trả lương để làm việc và không thể đưa ra quyết định nếu ông ấy có lỗi thì đó là lỗi của ông chủ của ông ấy.

“Chú Trương, tôi đã nói là chú không cần tới.” Ôn Ninh An xoay người, bất đắc dĩ có chút tức giận: “Đi nói với Tần Chiêu Tự…”

“Nói cái gì?” Khóe miệng Tần Chiêu Tự hơi cong lên.