- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Luôn Bình Yên Mỗi Năm
- Chương 12: Mùi không thể giải thích
Luôn Bình Yên Mỗi Năm
Chương 12: Mùi không thể giải thích
* Nếu muốn biết thêm gì thì hãy xem ở Profile của mình nhé!
Ôn Ninh An đứng ở cửa ra vào, ngơ ngác quay mặt vào tường, không biết tại sao, Y Bố ngồi dưới chân cô, nhìn ra cửa giống như chủ nhân của mình.
Ôn Ninh An có thể cảm nhận được khí tức của Tần Chiêu Tự, anh vẫn đang chờ đợi.
“Ngủ rồi.” Cô trả lời.
Cánh cửa mỏng, tiếng cười khúc khích của Tần Chiêu Tự chính xác truyền đến tai cô. Cười vì cô cố gắng giấu đầu lòi đuôi, mang theo chút bất lực, vạch trần nói: “Đèn trong phòng khách vẫn luôn sáng.”
Ôn Ninh An: …
Vậy anh cố tình hỏi làm gì?!
Hành lang xi măng xám xịt không hợp với quần áo của Tần Chiêu Tự, nhưng anh tựa hồ có thể nhìn thấy Ôn Ninh An chán nản và vướng víu qua khung cửa: “Cổ tay của em còn đau không?”
Lạch cạch, khóa cửa mở ra.
“Không đau.” Ôn Ninh An đặt lòng bàn tay lên tay nắm cửa, sẵn sàng đóng cửa lại bất cứ lúc nào: “Còn gì nữa không?”
“Tôi sẽ đi cùng em đến bệnh viện kiểm tra.”
“Ngày mai tôi sẽ tự đi.”
“Ôn Ninh An, chuyện này không thể trì hoãn được.”
Y Bố ngẩng đầu, nhìn Ôn Ninh An, lại nhìn Tần Chiêu Tự, nó đang định giúp chủ nhân đuổi vị khách không mời mà đến này, đột nhiên tai nó vểnh lên. Nó nhạy bén nghe thấy tiếng loa siêu trầm có động cơ từ xa đến gần, gầm rú như dã thú.
Tiếng vang quen thuộc đưa Ôn Ninh An trở về nhà.
Bên trong phố Trường Hỉ hiếm khi có những chiếc xe cao cấp như Mercedes - Benz, BMW chứ đừng nói đến những chiếc siêu xe có giá hàng chục triệu.
Ôn Ninh An có suy nghĩ không tốt, xoay người Tần Chiêu Tự sang một bên, từ cửa sổ hành lang nhìn xuống, quả nhiên chính là Trần Hựu Khai đã rời đi nhưng lại quay lại. Chiếc xe thể thao màu xanh sapphire tắt máy, Trần Hựu Khai mở cửa ra ngoài, mang theo một túi đồ ăn mang về.
Hắn đã lên lầu!
Khu dân cư cũ không có lối thoát hiểm, Ôn Ninh An lại sống ở tầng trên cùng nên khi lên xuống rất dễ va phải anh.
Tần Chiêu Tự đã sống được hai mươi tám năm, trước đây anh chưa bao giờ gặp rắc rối như vậy, một cô bé nắm lấy cánh tay anh và giấu anh trong phòng ngủ, như thể anh là một thứ gì đó đáng xấu hổ.
“Anh ở trong phòng ngủ, đừng làm ồn.” Ôn Ninh An cảnh cáo.
Tần Chiêu Tự tức giận cười nói: “Tôi đả thương em, tới gặp em la chuyện bình thường, cần thiết phải trốn sao?”
“Anh là anh rể tương lai của Trần Hựu Khai, thà làm ít còn hơn làm nhiều.” Ôn Ninh An nhìn anh đầy ẩn ý, từ ‘anh rể tương lai’ thật kỳ lạ.
Tần Chiêu Tự không có lý do gì, hơi nâng cằm lên, chấp nhận hành vi trốn tránh này.
Trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn ngủ, trong ánh trăng thưa thớt từ cửa sổ gác mái chiếu vào, Tần Chiêu Tự khó có thể nhìn rõ đồ đạc trong phòng. Không gian riêng tư rất nữ tính khiến anh có cảm giác như đang xâm nhập vào lãnh thổ của Ôn Ninh An.
Có một chiếc bàn dài bằng gỗ gụ với một dãy sách tiếng Anh được cố định trên một giá đỡ bằng thép không gỉ, Tần Chiêu Tự hơi nghiêng người nhìn lướt qua những cái tên trên gáy sách, đó đều là những cuốn sách chuyên môn về lịch sử kịch và diễn kịch.
Không gian phòng ngủ nhỏ, khoảng cách giữa bàn làm việc và giường chỉ một mét.
Một tấm thảm len thuần màu sáng được trải xung quanh giường, tủ giường được trang bị dầu thơm, khung ảnh và một dãy mô hình phong cảnh thu nhỏ. Giường đã được dọn dẹp gọn gàng, rõ ràng chủ nhân vẫn chưa đi ngủ, một góc chăn được gấp lại, giống như dịch vụ dọn giường trong khách sạn cao cấp.
Cửa sổ gác mái hướng về phía giường, ánh sáng mờ ảo chiếu lên chăn và vỏ gối, loại vải cotton dài kim loại đắt tiền của Ai Cập rõ ràng là cotton nhưng lại phản chiếu một lớp mờ giống như sa tanh.
Tần Chiêu Tự nhìn xung quanh và thấy giá treo áo khoác chéo trong góc. Bên cạnh chiếc áo choàng tắm màu trắng treo một chiếc váy ngủ lụa đen làm bằng vải cao cấp, dây đeo mỏng và không có hoa văn ren hay diềm xếp nếp phức tạp.
Tần Chiêu Tự im lặng cong môi, tự hỏi khi ngủ cô phải thay bao nhiêu bộ quần áo.
—
Trần Hựu Khi đóng gói cháo và đồ ăn nhẹ của nhà hàng cua cho Ôn Ninh An. Ôn Ninh An không đói, cũng không có thói quen ăn khuya, nhưng cô vẫn nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Ninh An, ngày mốt tớ có chuyến bay quay lại Luân Đôn.” Trần Hựu Khai nói rõ ràng.
Ôn Ninh An bị phân tâm. Cô đột nhiên nhớ tới Tần Chiêu Tự nhất định cũng lái xe tới đây, chẳng lẽ Trần Hựu Khai cũng nhìn thấy? Chỉ tưởng tượng cảnh tượng đó thôi cũng khó mà giải thích được.
Vì vậy cô chậm rãi ngước mắt lên, đáp: “Được, chúc cậu thượng lộ bình an.”
Trong ấn tượng của Trần Hựu Khai, Ôn Ninh An luôn là người tao nhã, đoan trang và khó dễ gần, nhưng vẻ mặt bối rối vừa mới xuất hiện bỗng nhiên chạm đến điểm nhạy cảm trong hắn.
Kể từ khi họ gặp lại nhau ở trung tâm mua sắm, hắn đã nóng lòng muốn ra tay với Ôn Ninh An, trước đây hắn cảm thấy mình không thể đuổi kịp cô và không muốn lãng phí thời gian, bây giờ xem ra hắn có thể thử.
Trần Hựu Khai có một bộ mẹo để theo đuổi các cô gái, trước hết phải lịch sự khi ra vào để không tạo áp lực cho cô ấy.
Hắn nhìn xuống đồng hồ, thấy trời cũng đã muộn nên đứng dậy rời đi.
“Chờ chút để tôi tiễn cậu.”
Ôn Ninh An lấy chìa khóa treo trên tường, mặc áo khoác vào, làm bộ làm tịch đi xuống lầu. Trần Hựu Khai vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Không cần đâu, bên ngoài rất lạnh.”
Ôn Ninh An quấn chặt lấy bản thân: “Không sao, không phải cậu sẽ về Luân Đôn sao, rất lâu chúng ta mới gặp lại, cứ coi như tôi tiễn cậu đi.”
Trần Hựu Khai nghĩ, thật lâu không thể gặp, hắn liền đuổi theo cô.
Con gái thích sự bất ngờ. Bất ngờ là gì? Khi cùng cô trò chuyện, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô cách xa ngàn dặm, đây chính là điều bất ngờ lớn nhất.
Cùng nhau bước xuống cầu thang, mỗi người có suy nghĩ riêng. Trong lòng Ôn Ninh An nặng trĩu đi ra hành lang, may mắn thay, tại chỗ chỉ có một chiếc xe thể thao màu xanh sapphire nằm bất cần đời.
Cô bình tĩnh nhìn quanh, tìm kiếm Land Rover thì thấy chiếc SUV màu đen quen thuộc ở bãi đậu xe bên hông trước hành lang bên cạnh. Đèn đường mờ mịt, có lẽ Trần Hựu Khai lái xe tới cũng không để ý.
Trong lòng Ôn Ninh An lại bắt đẩu hưng phấn, da đầu tê dại, sợ Trần Hựu Khai nhận ra.
“Trần Hựu Khai.”
“Ừm, sao thế?”
Ôn Ninh An xoay người đứng ở trước mặt hắn, Trần Hựu Khai mở mắt, dịch chuyển vị trí, hoàn toàn quay mặt về phía Land Rover.
“Lái xe về nhà từ từ, chú ý an toàn.”
Trần Hựu Khai mở cửa xe, ngồi vào ghế lái: “Được, cậu cũng đi ngủ sớm đi.”
Ôn Ninh An thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười gật đầu.
—
Ôn Ninh An đi lên lầu, cô không ngừng suy nghĩ, tại sao mình lại phải chột dạ? Phân tích cuối cùng, cô chấp nhận mối quan hệ giữa Tần Chiêu Tự và Trần Hựu Vi.
Tần Chiêu Tự đã nói đúng, mối quan hệ của họ nên quay lại trạng thái trước đó.
Mở cửa bước vào nhà, cô cởϊ áσ khoác treo lên giá treo áo khoác, quay lại thì thấy Y Bố đang ngồi trên ghế sofa. Y Bố có vẻ mặt phức tạp khi nhìn thấy chủ nhân của mình, người mà nó đã cùng lớn lên từ nhỏ, tối nay lại phải đối phó với hai người đàn ông. Nó nhìn Ôn Ninh An với vẻ lên án, nhưng lại không muốn chỉ trích.
Tâm tư Ôn Ninh An không để ý tới con chó, liền đi thẳng vào phòng ngủ, xoay tay nắm cửa: “Trần Hựu Khai đã đi rồi, anh có thể…”
Cô còn chưa nói xong, trên vai cô đã bị một cỗ lực đưa vào phòng ngủ, cô còn chưa kịp kêu lên, cửa đã bị Tần Chiêu Tự đóng lại.
Một tiếng ầm đập vào đầu Ôn Ninh An.
Y Bố không ngờ tới điều này, nó nhảy khỏi ghế sofa nhưng đã quá muộn, bị chặn ngoài cửa, nó vội vàng đào cửa.
Tiếng lạo xạo khiến toàn thân Ôn Ninh An căng thẳng, cô cao giọng: “Tần Chiêu Tự!”
Tần Chiêu Tự không làm gì cả, thậm chí còn lùi lại nửa bước và hỏi: “Em thật sự đã đưa cậu ta xuống lầu, vậy hai người đang hẹn hò à?”
“Không phải chuyện của anh.”
“Em nói rồi, tôi là anh rể tương lai của cậu ta, tại sao tôi không thể quản?”
Ôn Ninh An bị thân thể của anh chặn lại không ra được, cô trợn mắt nói: “Không hẹn hò.”
Khi Y Bố nghe thấy giọng nói của Ôn Ninh An ở trong phòng, nó cảm thấy nhẹ nhõm và ngừng cào cửa. Căn phòng hoàn toàn im lặng, Tần Chiêu Tự theo dõi đường nét và nét mặt của cô dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn tường.
Nhiệt độ điều hòa cao, quần áo ở nhà của Ôn Ninh An cũng không quá dày, tay áo dài và quần dài, ve áo kín đáo, ôm sát cơ thể. Chỉ có chiếc cúc đầu tiên trên áo sơ mi của cô được cởi ra, để lộ một chút làn da trắng ngần.
Xa hơn nữa, có lẽ vì tâm trạng thất thường dữ dội nên đường ngực trong bộ đồ ngủ của cô cũng gợn sóng đáng kể.
Tần Chiêu Tự kịp thời thu hồi ánh mắt.
Ôn Ninh An giơ tay bật đèn ban đêm lên, Tần Chiêu Tự đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm mơ hồ.
Anh không thể miêu tả chi tiết đặc điểm của mùi hương đó, giống như anh nhìn thấy một bông hoa trà sắp nở trong một khu vườn tràn ngập sương sớm thu hút người ta hái nó.
Ôn Ninh An cau mày, ngước mắt lên: “Tần Chiêu Tự, mau mở cửa ra, Y Bố đang lo lắng.”
Tần Chiêu Tự thu hồi suy nghĩ, nói: “Vết thương ở cổ tay có thể nặng hoặc nhẹ, chúng ta chụp X -quang xem có bị thương không.”
Ôn Ninh An mím môi, kiếm cớ nói: “Bệnh viện đóng cửa rồi.”
Tần Chiêu Tự tựa hồ cảm thấy buồn cười, chuyện nhỏ nhặt này: “Tôi có thể thu xếp.”
“Thật sự là không cần.” Ôn Ninh An thấy giọng điệu của anh rất nghiêm túc, nên cô bình tĩnh nói: “Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra, tôi còn phải làm việc và đánh đàn nên sẽ không có vấn đề gì với tay tôi đâu.”
Tần Chiêu Tự không còn ép buộc nữa: “Thêm wechat của tôi lại đi, có vấn đề gì cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Đồ đàn ông khốn nạn, bây giờ mới nhớ thêm wechat lại.
“Không thêm.”
Ôn Ninh An làm thiếu nữ đã hai mươi năm, nhưng cô mới sa sút có một năm, tính tình trong xương tủy vẫn không thay đổi. Mỗi khi không vui, bất kể đối xử với ai, cô đều có một loại cố ý không đáng khó chịu và chính đáng.
Cằm hơi hếch lên, như thể đang khıêυ khí©h và quở trách một cách bình thường. Mặc dù bản thân cô cũng không phát hiện ra điều gì đó.
Tần Chiêu Tự không hề khó chịu khi bị từ chối: “Thôi quên đi, không thêm thì thôi, có việc gì thì cứ gọi điện cho tôi.”
Vừa nói, anh vừa lấy ra một tấm danh thϊếp có in số cá nhân từ ngăn đựng danh thϊếp trên áo khoác, nhìn thẳng vào Ôn Ninh An rồi nét mảnh giấy vào túi áo ngủ của Ôn Ninh An.
“Nếu bây giờ tôi mở cửa, chó của em có cắn tôi không?” Nhét danh thϊếp xong, Tần Chiêu Tự đứng thẳng dậy.
“Có, lực cắn của Y Bố là hai trăm cân, anh đánh trước 120 cân.” Ôn Ninh An uy hϊếp.
Tần Chiêu Tự mỉm cười và mở cửa phòng ngủ, Samoyed nhảy lên và muốn tấn công anh.
Ôn Ninh An sợ nó sẽ làm người khác bị thương, vội vàng ngăn lại: “Y Bố, dừng lại.”
Samoyed giận dữ rút móng vuốt lại và đi tới đi lui hai lần để đảm bảo cô không hề hấn gì.
Lại một đêm nữa mà người ngoài bất lực.
Tần Chiêu Tự đi xuống lầu, mùi thơm đọng lại trong mũi dần nhạt đi, anh phải châm một điếu thuốc càng sớm càng tốt để hoàn toàn quên đi mùi thơm gây nghiện kia.
Ôn Ninh An không nghe thấy tiếng khởi động xe, lén lút nhìn xuống lầu. Cửa sổ của chiếc Land Rover màu đen mở rộng, một bàn tay mảnh khảnh thò ra khỏi cửa, kẹp điếu thuốc đang cháy giữa các ngón tay.
Sau khi Tần Chiêu Tự hút thuốc xong, anh cài số và lái xe đi mà không hề tiếc nuối.
Ôn Ninh An thu hồi ánh mắt. Cô lấy tấm danh thϊếp từ trong túi áo ngủ ra, vo thành một quả bóng, muốn ném vào thùng rác. Quả bóng giấy lăn đi lăn lại trong lòng bàn tay mấy lần trước khi nó phẳng ra và nhét vào lớp trong cùng của chiếc ví.
Y Bố vô cùng kinh ngạc và nhìn chủ nhân với ánh mắt ngưỡng mộ. Buổi tối nó không muốn ngủ ở phòng khách nên đành chen vào phòng ngủ của Ôn Ninh An. Nó nằm trên tấm thảm len và bắt đầu ngáy nhẹ trong vòng nửa phút.
Ôn Ninh An muốn ngủ cần phải tuyệt đối yên tĩnh, trước đây cô cho rằng T Bố ồn ào nên mới đeo bịt tai đi ngủ.
Hôm nay trong đầu có rất nhiều thứ, tai cố ý chặn tiếng ngáy của Y Bố, trong đầu tràn ngập ngón tay của Tần Chiêu Tự đang cầm điếu thuốc và danh thϊếp.
Chiếc váy treo đó quả thực là để ngủ, Ôn Ninh An mềm mại ôm vào trong giường, đè nén cảm giác khô nóng và nóng bức tỏa ra từ cơ thể, ép mình chìm vào giấc ngủ.
Trời nóng quá không ngủ được nên kéo chăn ra.
Xương quai xanh của cô gái trẻ dưới dây áo lộ ra không khí, thanh tú và duyên dáng. Và cảnh tượng này cũng xuất hiện trong tưởng tượng của Tần Chiêu Tự.
Trong một biệt thự ở ngoại ô, đèn trong phòng ngủ tầng hai vẫn sáng.
Tần Chiêu Tự ở trong phòng tắm, một tay chống tường, một tay cúi xuống, anh chỉ có thể nghĩ tới khuôn mặt của Ôn Ninh An. Anh cảm thấy suy nghĩ và hành động của mình thực sự rất bẩn thỉu và thấp kém.
Nhưng không thể kiểm soát được.
Lòng bàn tay đầy mồ hôi và gân xanh trên mu bàn tay căng cứng, Tần Chiêu Tự không khỏi thở dốc.
Thực sự muốn có nó.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Luôn Bình Yên Mỗi Năm
- Chương 12: Mùi không thể giải thích