Chương 20
Sẽ ra sao nếu như cuộc sống của tôi từ nay sẽ mãi chìm trong bóng tối? Chẳng lẽ tôi sẽ mãi không nhìn thấy gì nữa sao? Tôi sợ lắm khi biết mắt của mình có vấn đề và chắc chắn sẽ mất đi thị giác trong 2 tháng 3 tháng, cũng có thể là lâu hơn hoặc ngay ngày mai... mỗi ngày ngủ dậy khi nhận ra ánh mặt trời tôi thầm cảm ơn vì ngày hôm nay mình vẫn còn được nhìn ngắm thế giới xinh đẹp này...
Tôi không muốn...bố mẹ tôi sẽ ra sao khi biết tôi bị mù? Rồi cả Win nữa...và liệu rằng tôi có nhớ anh ấy nhiều lắm không khi cả đến nhìn ảnh của anh cũng không có khả năng?
Cứ như thế tôi bật khóc trước cửa quán cà phê của Win, mặc dù có mã mở cửa nhưng tôi lại không muốn vào trong bởi nơi tôi đang ngồi mới chính là nơi tôi và anh gặp nhau.
Còn nữa, những gì mà ông nội anh nói lúc chiều. Có phải rằng tôi sẽ phải rời xa nhau mãi mãi không? RED không bao giờ chấp nhận cho anh yêu tôi ư? Tại sao chứ? Tại sao ông ấy lại nói anh không được phép có tình cảm với bất kì ai? Chẳng lẽ ông ấy muốn biến anh thành một con quỷ thật sao?...
“Tất cả sẽ kết thúc vào thứ bảy. Đây sẽ là lần cuối hai đứa có thể gặp nhau. Sau buổi tiệc tất cả mọi thứ liên quan đến cô sẽ biến mất khỏi Win, không sót lại một chút gì...” tôi hiểu ý ông ấy nói, nhưng không hiểu hết. Tôi hiểu rằng ông ấy sẽ làm mọi thứ để tống cổ tôi ra khỏi anh mãi mãi nhưng tôi không hiểu tại sao ông lại nói tất cả sẽ biến mất khỏi kí ức của anh?
***
“Theo đúng phong cách của ông, giữa cháu và ông nên có một cuộc trao đổi đúng chứ?” anh đứng quay lưng lại với ông nội của mình và nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Được thôi, yêu cầu là gì?”
“Cháu sẽ dành ra một tuần để đi học cùng Linh An, sau một tuần cháu sẽ cắt đứt hoàn toàn nhưng với điều kiện cuộc sống của cô ấy sẽ được yên ổn.”
“Ta lấy cái gì để tin vào lời nói của cháu? Nguyên tắc của ta thì cháu cũng rõ mà...”
“Cháu sẽ tiếp quản RED theo ý ông muốn, tất nhiên nếu ông không tin vào lời nói của cháu thì ông có thể đưa cháu đi phẩu thuật cắt kí ức...”
“Được thôi, một ngày hoặc không một giây phút nào.”
Anh chấp nhận, lần này có vẻ như ông đã tin vào lời của anh. Cũng là do ông chưa yêu ai nên không biết sức mạnh của tình yêu nó mạnh mẽ đến mức nào. Và nó cũng khiến con người ta đưa ra nhưng quyết định mù quáng...
***
Nhìn mình trước gương tôi cảm thấy mình đã thây đổi quá nhiều. Từ một cô bé ngây thơ, hồn nhiên tôi đã dần trở thành một con người giả tạo, giả tạo bằng nụ cười, giả tạo rằng tôi sẽ quên anh...
Sau buổi tối hôm nay tôi sẽ phải xa Win, xa người tôi yêu mãi mãi, theo sự sắp xếp của ông anh... hành lí của cả nhà đã được chuẩn bị xong, chỉ còn chờ tôi trở về sau bữa tiệc nữa thôi là gia đình tôi sẽ biến mất...
Sẽ biến mất như một giấc mộng trong anh, không, có lẽ là sẽ biến mất hoàn toàn không một chút giấu vết...
“Mẹ!” tôi quay lại ôm ôm trầm lấy mẹ mình khi bà vừa bước vào phòng.
“Con gái của mẹ càng lớn càng xinh rồi...” mẹ cũng ôm chặt lấy tôi mà vỗ về.
“Mẹ biết con yêu Win nhiều lắm!”
“Không đâu. Con yêu bố mẹ hơn. Với lại cũng chỉ vì anh mà cuộc sống của gia đình mình mới thành ra như vậy mà. Rồi con sẽ nhanh chóng quên thôi” tôi biết rằng mình chỉ có thể nói vậy chứ tôi làm sao có thể quên được anh? Trừ khi phép màu tồn tại thì may ra...
“Mối tình đầu đâu dễ quên vậy. Đừng từ bỏ! Bố mẹ luôn bên con mà!”
***