Edit : Linhxu
“Nam Cung Triết! !”
Nam Cung Phiêu đứng trước cửaTưởng Niệm bar, rống lớn về phía sàn nhảy.
Trogn góc sáng, Nam Cung Triết đang ôm một mỹ nữ, răng nanh vừa vươn ra, nghe thấy thanh âm của nàng, lập tức thu răng nanh về, âm thầm nhướng mắt lên, nghiêng đầu nhìn nàng.
Nam Cung Phiêu đi đến bên cạnh hắn, vừa kéo tay hắn, vừa trừng mắt gầm lên: “Ngươi theo ta ra ngoài! !” Tuy rằng tức giận, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn ảnh hưởng tới sinh ý.
Tay kia cảu Nam Cung Triết thì bị kéo lấy, mỹ nữ không hờn giận trừng mắt lườmNam Cung Phiêu: “Cô dựa vào cái gì để dẫn hắn đi!”
“…” Nam Cung Triết liếc mắt ngắm nữ nhân một cái, ánh mắt trở lại trên người Nam Cung Phiêu.
Nam Cung Phiêu trừng mắt nhìn nữ nhân, dựng thẳng ngón tay lên chọc chọc vào vai trái của nàng, hung ác rống to: “Chỉ bằng tôi là bà chủ của tưởng niệm!” Tay dùng sức một cái, kéo Nam Cung Triết đến bên cạnh mình.
Nữ nhân không chút nào yếu thế, lại kéo Nam Cung Triết trở lại, trừng mắt với nàng: “Tôi dùng tám mươi vạn mua hắn, đêm nay hắn là nam nhân của ta.”
“Tôi đưa một trăm vạn cho cô – lập tức buông tay, hắn là nam nhân của tôi! !”
“…”
Một lần vung tay một trăm vạn, không khỏi khiến Nam Cung Triết kinh ngạc trừng to mắt, đến ngay cả đám soái ca trong tưởng niệm nghe thấy lời này cũng sợ tới mức há hốc miệng, bọn họ không nghe nhầm chứ? Bà chủ dùng một trăm vạn mua A Triết?
Oa oa! Hôm nay gì ngày a? Đến bà chủ cũng không cần tiền? ?
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần người!”
“Cho dù không cần tiền, thì người đàn ông này cũng là của tôi! !” sư tử Hà Đông rống một tiếng, thân ảnh kiều nhỏ trực tiếp nhấc Nam Cung Triết lên văn phòng lầu hai, đóng sầm cửa phòng lại.
Nam Cung Phiêu phẫn nộ kiễng chân, kéo lấy áo của hắn, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi chính là KING! ! Kẻ thù gϊếŧ cha của ta!”
Nam Cung Triết rũ mắt xuống, nhìn chăm chú vào nàng, trầm giọng hỏi: “Thì sao?”
“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! !”
Đại chưởng mạnh mẽ nắm tay nàng, hồng mâu nheo lại, nở nụ cười tà ác: “Biết điều này không có tác dụng gì với em, A Phiêu!”
“Nói! Mẹ ta ở đâu! !”
“Được, tôi mang em đi!”
Nam Cung Triết vươn tay lên, tập trung linh khí, vẽ một vòng tròn trên không trung, một khoảng không màu đen xuất hiện. Nam Cung Triết mạnh mẽ ôm lấy Nam Cung Phiêu, đi vào thông đạo không gian.
“!”
Thông đạo vừa biến mất, Snow, Lam Dã, AG đá văng cửa văn phòng ra, không thấy bóng dáng hai người, ảo não nhăn mi lại.
Snow đánh một quyền lên vách tường, thấp giọng rủa một câu: “Đáng giận! Ca ca đã mang A Phiêu đi.”
Lam Dã quay đầu lại nhìn AG, sốt ruột hỏi: “Làm sao bây giờ? Sứ giả!”
AG nhăn mi lại: “Tôi lo lắng hắn sẽ biến A Phiêu thành ma cà rồng.”
Snow tiến lên vài bước, nhìn nàng: “Không phải cô nói có biện pháp đối phó với ca ca sao?”
“Tôi có biện pháp, nhưng không nhất định thành công.” AG ngồi trên bàn, “Đã hơn một trăm năm, sự thù hận của KING với Chân Mịch vẫn không giảm, hắn tất nhiên sẽ đối phó với A Phiêu. Nếu theo như anh nói, King nảy sinh cảm tình với A Phiêu, thì có thể sẽ có chuyển cơ.”
“Bây giờ không phải vấn đề này, hiện tại A Phiêu đang muốn gϊếŧ hắn, báo thù cho cha nàng!” Lam Dã nói ra điều mấu chốt, “A Phiêu tuyệt đối không phải đối thủ của KING!”
Snow nhăn mi lại, rũ mắt xuống: “Sứ giả, tôi trở về lâu đài Dracula xem A Phiêu và mother. Khi nào partner của cô đến, Lam Dã sẽ đưa các người tới tìm tôi.”
Lam Dã giữ chặt Snow, lắc đầu: “Không, KING sẽ không bỏ qua cho anh.”
Snow cười nhẹ, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Nếu thượng đế muốn tiêu diệt con quái vật nhửa ma cà rồng như tôi, thì xin anh hãy đưa A Phiêu về lam hải tộc, làm cho nàng quên đi mọi chuyện, vĩnh viễn không thể bị ca ca tìm được.”
“Snow điện hạ!”
“Ta lấy danh nghĩa huyết tộc thề, dùng sinh mệnh bảo hộ cho sự an toàn của nàng!” Snow liếc mắt ngắm AG một cái, dần dần xoay người, đi đến bên cửa sổ.”Hoắc” một tiếng, đôi cánh hai màu trắng đen bỗng nhiên xuất hiện, thân ảnh cao lớn lao ra ngoài cửa sổ, biến mất trong bóng đêm…
Hai người nhìn chăm chú vào bóng dáng Snow, đáy lòng dâng lên một sự đồng tình, sự của hắn cuồng dại, tình cảm của hắn tất cả đều dành uội muội, trước khi Nam Cung Phiêu còn chưa anh toàn, hắn là sẽ không an tâm.
AG lắc đầu, trong đôi mắt đẹp nổi lên một làn sương mù: “Trước cái thiện dưới vỏ bọc quái vật như thế, thật sự tôi không hạ thủ được.”
Lam Dã quay đầu lại, nhìn chăm chú vào nàng: “Chẳng lẽ thật sự không thể buông tha Chân Mịch thiên sứ và Snow sao? Snow điện hạ là vô tội!”
“Tôi sẽ cố hết sức…” AG gật gật đầu, mọi chuyện đều phải chờ đợi hai partner kia đến mới có thể quyết định, nàng sẽ dùng hết khả năng thuyết phục bọn họ buông tha Snow .
…
“A! !”
Nam Cung Phiêu bị quăng vào một căn phòng màu đen, thân thể va mạnh xuống sàn, khắp người bán đầy bụi đất.
Thân ảnh cao lớn đi đến bên cạnh nàng, bàn tay to bỗng dưng kiềm trụ cằm của nàng, nở nụ cười tà ác: “Khi nhìn thấy mother ngươi, đừng hối hận là đã yêu ta…”
“Phi!” Nam Cung Phiêu phun vào mặt hắn, căm tức gào lên: “Ngươi đừng nằm mơ!”
“Muốn ta cho ngươi biết biện pháp gϊếŧ được ta không?”
“Nói! Ta nhất định sẽ làm được!”
Hồng mâu hơi hơi nheo lại, thần sắc trở nên lạnh lùng: “Thật sự muốn gϊếŧ ta sao?”
“Đúng!”
Đôi mắt đẹp kiên định phá tan tình cảm mong manh của hắn, hắn biết tất cả những giờ khắc ngọt ngào đã hoàn toàn tan ra, giữa bọn họ chỉ còn lại hận thù!
Nếu nàng nói như vậy, hắn cũng không tất phải vì chút tình cảm vừa mới nảy sinh kia mà đau lòng, hắn muốn Chân Mịch phải hối hận, hắn muốn Nam Cung Phiêu phải hối hận, khiến cho tất cả những kẻ phản bội hắn, thương tổn hắn đều phải hối hận! !
“Được!” KING bỏ cằm nàng ra, “Thứ nhất, ăn cắp máu của ta, sau đó ngươi phải trở nên thật mạnh mẽ, thứ hai, tự ngươi cắt lấy thánh ngân trên ngực mình, nhưng kết của của việc đó chính là cái chết! Ta chờ ngươi báo thù!”
Nói xong, KING xoay người đang muốn rời đi, Nam Cung Phiêu vội kéo lấy ống quần của hắn: “Khi nào thì ta có thể nhìn thấy mother!”
KING hơi hơi nghiêng đầu, đá văng ra tay nàng ra: “Đêm khuya!” Nói xong, trực tiếp ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
“Đáng giận! !”
Nam Cung Phiêu đấm mạnh xuống sàn, hốc mắt dần dần nóng lên, trong mắt tràn đầy sương mù, rơi xuống một giọt nước mắt không cam lòng.
Kỳ thật nàng biết hắn chính là KING, ngay vào buổi tối hôm đó khi nàng chợt nghe ca ca gọi tên hắn, hành động đầu tiên của nàng là xoay người bước vào phòng tắm, lựa chọn trốn tránh.
Từng ngây thơ nghĩ cứ giả như không biết, sẽ có một người đàn ông yêu nàng, một ca ca thương nàng, còn có một người cùng tộc bảo vệ nàng, nhưng ông trời luôn không thuận lòng người, khiến cho nàng chính tai nghe thấy hắn thừa nhận, khiến cho nàng tự mình trải qua nỗi đau bị phản bội này.
Giữa bọn họ có mối thù giam mẹ gϊếŧ cha, nhất định phải ngươi sống ta chết, trừ phi một người buông tay. Nhưng nàng sẽ không, hắn lại càng không!
Nam Cung Phiêu thở dài thật sâu, quỳ rạp trên mặt đất, hai tay nắm chặt. Nếu nói cso thể buông tay được, hắn sẽ không cố ý khôi phục trí nhớ, nàng cũng sẽ không truy đến đây, nhất định phải là địch với hắn.
“Ta phải làm sao! Ta rốt cuộc phải làm sao! !”
Hai nắm đấm đấm mạnh xuống mặt đất, không ngừng dùng sức, nàng đã sớm không có cảm giác đau, cả người giống như đang ngập trogn một ngọn lửa lớn, luôn hừng hực thiêu đốt, máu sôi trào.
Trái tim chết lặng…
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân gấp gáp, cửa phòng bị đẩy ra, Nam Cung Phiêu chưa kịp có phản ứng, ba thân ảnh cao lớn đã vọt đến bên cạnh nàng, áo bị kéo lên, thân ảnh kiều nhỏ bị một người túm lấy, hai chân cách mặt đất, treo giữa không trung.
“Ngươi muốn dẫn ta… Đi đâu! Buông, buông ra…”
Nam Cung Phiêu vẫn không ngừng giãy dụa, phát hiện sức lực của mình so với huyết tộc rất bé nhỏ không đáng kể, vô luận giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi cánh tay to lớn kia, tùy ý để bọn họ mang theo đi đến trước một căn phòng cửa làm bằng thủy tinh, sau đó mới thả nàng xuống đất.
“Đát đát đát!”
Nghe thấy tiếng mở chốt, tất cả đèn trogn căn phòng sau cánh cửa thủy tinh sáng lên, một nữ nhân toàn thân mặc áo trắng ngồi trên đùi KING, đưa lưng về phía hắn. Bàn tay to đang giữ đầu nàng, răng nanh đang đâm vào cổ nàng, hồng mâu chuẩn xác tìm được ánh mắt Nam Cung Phiêu, nhìn thẳng.
Cặp con ngươi từng nóng bỏng kia, nay chỉ còn lại sự lạnh lùng cùng tà mị, thật xa lạ, thật thương tâm.
Ánh mắt trở lại trên người nữ nhân, chỉ thấy nàng đang thống khổ nhăn mi lại, toàn thân run run, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Răng nanh dần dần rút ra khỏi cổ nàng, đồng thời, một bàn tay to kéo eo nàng lại, nữ nhân chậm rãi cao thấp vận động. Răng trên cắn chặt vào môi dưới, hai má đỏ ửng, hai tay đỡ trên đầu gối hắn.
Nam Cung Phiêu mạnh mẽ trừng to mắt, hắn cư nhiên ở trước mặt nàng cùng với mẹ — làm yêu! !
Hai tay vội sáp lên mựt kính, mắt ngập nước, rống to về phía bọn họ: “Không cần! Dừng lại, không cần! !”
KING nghe thấy tiếng la của nàng, nhưng không dừng lại, tiếp tục mãnh liệt vận động, xem nhẹ nỗi đau hơi nhói lên trong lòng kia, nhìn nàng chằm chằm.
Trả thù, chính là lúc này!
Hắn từng nói, lúc nhìn thấy Chân Mịch, chính là bắt đầu của sự tra tấn!
Chính là, vì sao trong lòng hắn lại không cảm thấy chút kɧoáı ©ảʍ nào?
Dần dần, cảm xúc của Chân Mịch tiến vào kích động, phát ra tiếng khinh ngâm vui thích, trên chiếc áo trắng dần thấm máu tươi.
Nam Cung Phiêu nhìn chăm chú vào hình ảnh trước mắt, mãnh phe lắc đầu, hai tay nặng nề đập vào cửa kính: “Van cầu ngươi dừng lại! Không cần tiếp tục tra tấn nàng, van cầu ngươi! Không cần… Không cần…”
Máu tươi trên ngón tay dính vào mặt kính, Nam Cung Phiêu không thể đối mặt với những chuyện hắn làm với mẹ, không thể thừa nhận hắn ngay tại trước mặt nàng cùng với nữ nhân của hắn – làm yêu!
Nghĩ đến việc nàng không muốn hắn có quan hệ với nữ nhân khác trước mặt mình, càng nghĩ đến việc nàng không hề có chút tình cảm nào với hắn, nhưng tại sao mãn trước mắt lại khiến nàng phát điên.
Sai lầm rồi! Mọi chuyện đều sai lầm rồi! !
“Ân…”
Chân Mịch cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, sự vui thích xóa mờ nỗi đau trogn tim, động tác càng thêm mãnh liệt, nhu cầu càng nhiều.
KING dần dần tới gần thân thể nàng, bạc môi chuyển qua bên tai nàng, cười tà mị: “Bảo bối, ta muốn nói cho ngươi, A Phiêu đang đứng sau cánh cửa thủy tinh nhìn mọi chuyện đó.”
Chân Mật bỗng dưng sửng sốt, ánh mắt nhìn lên hình ảnh của mình và KING trong gương, sắc mặt dần tái nhợt, mãnh liệt lắc đầu: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng !”
“Nàng nói… Rất muốn gặp ngươi, ta đây đành phải ẹ con các ngươi đoàn tụ.”
“Không! Không cần! !”
Cả người Chân Mịch bắn lên, muốn rời khỏi thân thể hắn, bàn tay to bỗng dưng đè nàng lại, tiếng nói lạnh lùng vang lên: “Tiếp tục làm!”
“Không!” Chân Mịch cự tuyệt, hai mắt khủng hoảng nhìn phía trước, sau tấm gương kia có nữ nhi nàng yêu nhất, làm sao có thể để cho nữ nhi nhìn thấy nàng trogn bộ dạng này! !
“Không tiếp tục, ta sẽ lập tức biến nàng thành ma cà rồng!”
“…” Chân Mịch sửng sốt, A Phiêu không thể trở thành ma cà rồng, nàng sẽ bị sứ giả tiêu diệt , không thể, tuyệt đối không thể! !
“Làm! !”
Chân Mật cắn chặt môi, hai tay một lần nữa trở lại trên đầu gối hắn, thống khổ nhắm mắt lại, một lần nữa ngồi trở chỗ đang đứng lên kia, thấp giọng gầm rú: “A Phiêu, không nên nhìn, không được nhìn! !”
Sự lương thiện trong nàng đau, đau quá, như bị xé thành từng mảnh, từng mảnh…