Edit : Linhxu
“Chủ nhân, ngài đang ở đâu?”
“Trong nhà người khác.”
“Chừng nào thì ngài trở về a? Phiêu tiểu thư khóc rất thương tâm, Snow điện hạ đang dỗ nàng đó.”
“…” Lam mâu bỗng dưng ảm đạm, buông bình huyết trong tay ra, trong đầu thoảng qua khuôn mặt phẫn nộ kia, nhất thời một nỗi áp lực đau đớn nảy lên trong lòng.
Hắn thương tổn nàng…
Elisa đang ngồi bên cạnh xoa bóp chân cho hắn dừng động tác lại, nhìn hắn, con ngươi màu lam không hề lạnh lùng, thay vào đó là một chút thâm tình mê người, cảm giác như tâm mình lập tức bị hút vào trong đôi đồng tử màu lam kia, ảo tưởng sự chuyên chú này không thuộc về mình.
Senke không nghe thấy KING trả lời, lớn mật đoán : “Chủ nhân, ngài cãi nhau với phiêu tiểu thư sao?” Ngữ khí rất nhẹ rất nhẹ, nghe ra sự lo lắng của hắn.
“Senke, ngươi cảm thấy… Chúng ta thích hợp sao?”
“Chủ nhân?” Senke nhất thời sửng sốt, đây là lần đầu tiên chủ nhân hỏi ý kiến của hắn, chẳng lẽ hắn đã yêu phiêu tiểu thư ?
KING đột nhiên nhăn mi lại, tựa hồ như mình đang hỏi một chuyện tình thực ngu xuẩn, vội vàng cắt đứt đề tài: “Vài ngày nữa ta sẽ tìm ngươi, ngươi… Xem trọng nàng.”
“Chủ nhân, ta…”
“Ân?”
“Được thôi, vậy ta ở lại đây thôi, ngài nhanh tới tìm ta.”
“Ân.” King ngắt điện thoại, cầm lấy bình máu cực phẩm kia, vừa hấp máu xử nữ, vừa tưởng niệm cái nữ nhân làm cho lòng hắn hỗn độn kia.
Elisa thấy hắn nói điện thoại xong, bàn tay mềm tiếp tục mát xa chân của hắn, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn, hỏi: “Á Địch điện hạ, đủ huyết không?”
King thong thả ngắm nàng, lạnh lùng nheo đôi mắt lại: “Nghĩ muốn cái gì?”
“Không không! Vì thân vương phục vụ là vinh hạnh của ta.”
“Ân.” KING rút tầm mắt về, rũ mắt xuống, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh trở lại, rất muốn gặp nha đầu cổ quái kia.
Nàng hiện tại đã ngủ chưa? Snow còn ở bên cạnh nàng sao? Bọn họ… Bọn họ sẽ phát sinh quan hệ sao?
Vẫn nên… Yên lặng thủ hộ nàng sao?
“Điện hạ…” Đột nhiên tiếng nói trầm thấp của nữ nhân vang lên bên tai hắn, KING bỗng dưng sửng sốt, khi nào thì nàng đã đến bên cạnh hắn ?
Đầu lưỡi linh hoạt xẹt qua hai má của hắn, môi đỏ mọng mở ra, hơi hơi cắn nhẹ lên vành tai của hắn, hơi thở lạnh như băng phun vào lỗ tai hắn: “Muốn ta phục vụ ngài sao?”
KING hơi nhíu mày, cũng không cự tuyệt nàng câu dẫn mình, nở nụ cười tà ác: “Ngươi đang ám chỉ mặt nào?”
“Tính… Cái gì cũng được… A!”
Elisa còn chưa nói xong, bàn tay to đã kéo nàng vào lòng hắn, tay kia bắt lấy ngực trái của nàng, nụ cười của KING càng ngày càng quỷ dị, bạc môi khêu gợi hơi hơi nhếch lên, thấp giọng nói: “Ngươi có biết, ta chán ghét nữ nhân chủ động không?”
“…” Elisa bỗng dưng sửng sốt, đôi mắt đẹp trừng lớn, kinh ngạc chăm chú nhìn vào hắn, lam mâu khiến toàn thân nàng run run, đáy lòng sợ hãi, thật là nụ cười khủng khϊếp.
“Ngươi đã chờ mong ta sủng hạnh như thế, ta đây sẽ thanh toàn cho ngươi đi!”
Nói vừa xong, lam mâu xẹt qua một tia sát khí, bàn tay to đang bao trùm bên trái ngực bỗng dưng dựng thẳng ngón tay lên, vươn móng tay dài ra, hung hăng đâm vào bộ vị trái tim của nàng.
“A! !”
Một tiếng thét sắc bén chói tai vang lên, năm ngón tay rút ra, mặt KING không chút thay đổi khép ngón tay lại, “Ba” một tiếng, trái tim Elisa bị niết đến dập nát.
Thân ảnh cao lớn đứng lên, thân thể Elisa ngã nhào xuống sô pha, KING cầm lấy quần áo bên cạnh, liếc mắt ngắm thi thể vừa mất đi tức giận một cái, xoay người đi vào phòng bếp, rửa tay.
Huyết của nàng không xứng tiến vào thân thể hắn!
Vừa tẩy rửa xong, di động lại vang lên lần nữa, KING cầm lấy điện thoại, bắt máy: “Uy …”
“Đứa nhỏ, đã tìm được thiên sứ gãy cánh.”
Lam mâu lóe ra hưng phấn, nhưng hắn vẫn chưa biết thiên sứ gãy cánh có ích lợi gì với hắn, KING trầm giọng hỏi: “MING đâu?”
Jayne dừng một chút, nói thẳng: “Hắn đang đào vong ở bên ngoài, chủ nhân của 《thiên sứ gãy cánh》phát tiền thưởng thuê thợ săn bắt hắn.”
“Hắn là của ta!”
“Đương nhiên!” Jayne không dám đắc tội với KING, ngữ khí thực hèn mọn, “Chừng nào thì ngài trở về?”
“Ta muốn tìm được MING, khôi phục trí nhớ.”
“Được, chúng ta chờ ngài.”
“Ân!” King ngắt điện thoại, đêm nay hắn muốn tìm đưuọc MING loại bỏ thứ rác rưởi này. Nhưng sau khi khôi phục trí nhớ, đại biểu cho hắn phải quay về huyết tộc, tiếp tục cuộc sống.
Vậy nghĩalà … Hắn phải rời khỏi nàng?
Lam mâu bỗng dưng ảm đạm, trở nên thâm u, trở nên nhu tình: hắn không muốn rời khỏi nàng…
…
Trong phòng, Snow có việc phải đi ra ngoài, Senke vẫn đang chăm sóc bên cạnh Nam Cung Phiêu. Nam Cung Phiêu đưa chuyện cãi nhau với KING nói cho Senke. Tuy rằng Senke là người hầu của KING, nhưng nàng thích sự trung tâm của hắn, thích sự toàn tâm toàn ý của hắn, còn có sự thuần khiết của của .
Nàng tuyệt đối tin tưởng, Senke là con dơi dơi thiện lương nhất… một dơi dơi già.
Cuối cùng, Nam Cung Phiêu nói hết cho se tất cả sự bực tức của nàng, nổi giận đùng đùng chu miệng lên, nhăn mi lại, hai tay chống cằm, hai chân khoanh lại ngồi ở trên giường.
“Dù sao hắn chính là kẻ thấy chết mà không cứu, tôi hận chết hắn!”
Senke ủy khuất nhăn mi lại, bàn tay to nhẹ vỗ về phía sau lưng nàng, nhẹ giọng hỏi: “Phiêu tiểu thư biết rất nhiều chuyện về huyết tộc đi?”
“Ân, ” Nam Cung Phiêu thành thật gật đầu, “Tôi thích huyết tộc, thích thu thập áp phích về huyết tộc, thích sự cao nhã của bọn họ, hơi thở quý tộc.”
“Cô có biết về thân vương không? Thân vương huyết thống thuần huyết nhất?”
“Ân a, thân vương huyết tộc bình thường sống từ khoảng hai trăm đến một ngàn năm, bọn họ có được có sức mạnh vô cùng cường đại, nắm toàn bộ sức mạnh trong xã hội huyết tộc, ít nhất có hơn trăm người con nối dòng hoặc người hầu, nắm giữ quyền lực tương đương.”
“Theo ta được biết, tộc Dracula hấp huyết vương thuần huyết chỉ có một mình Jayne Dracula, từ khi hắn thống trị Dracula tộc đã đến hơn ba trăm. Nhưng từ khi Á Địch Dracula, cũng chính là chủ nhân KING được sinh ra, thừa kế toàn bộ sức mạnh của Jayne cùng nữ bá tước Avis, trở thành người thừa kế duy nhất thuần huyết thống.”
“Rhees còn Snow đâu?”
“Snow điện hạ không phải ma cà rồng thuần huyết thống, hắn là do ma cà rồng cùng thiên sứ Chân Mịch sinh ra, nhưng thừa kế sự thiện lương của Chân Mịch thiên sứ, bị người của Dracula tộc xa lánh phải sống bên ngoài.”
“Chân Mịch thiên sứ?” Nam Cung Phiêu nhăn mi lại, “Tôi đã từng nghe qua tên này, KING từng nói qua.”
Đôi mắt Senke trở nên ảm đạm, cúi mắt xuống: “Chân Mịch thiên sứ là nữ nhân chủ nhân yêu nhất, lại bị tộc trưởng Jayne cường – bạo, cuối cùng mất tích. Vào thời điểm chủ nhân tìm được nàng, đã mang nàng chế thành tiêu bản, nhốt ở trong một bức tranh tên là 《thiên sứ gãy cánh》.”
“Đúng rồi!” Nam Cung Phiêu đột nhiên dựng thẳng ngón tay lên, “hội trường triển lãm bị nổ mạnh, 《thiên sứ gãy cánh》 bị trộm, chẳng lẽ là do ma cà rồng gây nên?”
Senke nhăn lại mi, lắc đầu: “Tôi đây cũng không rõ ràng lắm .”
“Đợi chút! Hiện tại người tôi hận nhất KING vì sao không cứu sống Nghiệt Thần, hắn ích kỷ, thấp kém, tàn nhẫn! !”
Senke nở nụ cười ôn nhu, bàn tay to phía sau lưng tiếp tục nhẹ nhàng xoa cho nàng, trấn an cảm xúc của nàng, thay chủ nhân giải thích nói: “Chủ nhân là người thừa kế thuần huyết thống, huyết của hắn trân quý đến cực điểm. Tôi nghĩ cô cũng biết, sau khi ma cà rồng phát triển cấp dưới của mình, cấp dưới sẽ thừa kế một phần nào đó sức mạnh của chủ nhân, tuy rằng chủ nhân khẳng định là cường đại hơn cấp dưới nhiều lần, nhưng vẫn có một số ngoại lệ, tỷ như… Á Địch điện hạ?”
“… Cho nên hắn không thể tùy tiện áu của bản thân?”
“Ân a!” Senke vừa lòng gật gật đầu, “Hơn nữa, chủ nhân sẽ phải phụ trách hành vi của cấp dưới, thứ hai, địa vị của người thừa kế thuần huyết thống là không thể thay thế được , trừ phi là… Chủ nhân của nữ nhân, mới xứng có được huyết của hắn.”
“Thiết! Anh nói cứ như là có được huyết cảu hắn là được ban phước vậy.”
“Đúng!” Senke kiên định trả lời, trong con ngươi đen tràn ngập sự sùng bái, “Là được vương giả ban cho.”
“…” Nam Cung Phiêu cũng đã có thể hiểu được đạo lý của việc KING không giúp Nghiệt Thần, nhưng hắn chưa giải thích rõ ràng với nàng, hoàn toàn không đem nói cho nàng biết là nàng không đúng.
Vương giả thì như thế nào? Cũng là chỉ là một tên thấy chết mà không cứu.
“Tha thứ cho ngài ấy…” Senke nhẹ nhàng ôm lấy nàng, “Ngài ấy rất yêu cô, my-lady.”
“Yêu?”
“Vương giả vĩnh viễn là là một người cô độc, bọn họ chán ghét sự phản bội, chán ghét cái gọi là âm mưu chính nghĩa kia, sợ hãi đoạt quyền, sợ hãi bất lợi, cho nên không tin bất luận kẻ nào. Cô nên hiểu cho chủ nhân, hiểu cho sự bi ai của vương giả.”
Nam Cung Phiêu rúc vào trong ngực Senke, hốc mắt nổi lên sương mù: “Tôi chúc phúc cho hắn, tìm được một nửa khác, trở thành ma cà rồng đầy đủ.”
Senke cười nẹ, nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc là chủ nhân đã muốn tìm được nửa trái tim đi lạc rồi …
…
Đêm khuya, Snow và Caligula còn chưa về về, Senke lo lắng Nam Cung Phiêu sẽ có ngoài chuyện ý muốn, một tấc cũng không rời thủ hộ bên cạnh nàng, nằm ngủ trên sôpha phòng nàng.
“Lách cách!”
Đột nhiên, bên ngoài đại sảnh truyền đến thanh âm thủy tinh bị đập vỡ, Nam Cung Phiêu cảnh giác mở to hai mắt. Đồng thời, một cái bóng đen bỗng dưng xuất hiện trước mặt nàng, một cái bàn tay to kiềm trụ cổ của nàng, nhấc cả người nàng lên giữa không trung, Nam Cung Phiêu mở mắt ra nhìn thắ một đôi con ngươi màu đỏ.
Senke lập tức lao đến phía sau bóng đen, mở ra to cái mồm đỏ như máu ra, nhắm ngay gáy của hắn bộ cắn xuống.
Nam nhân nhanh chóng quay đầu lại, tay kia thì nhắc tới, kháp trụ cổ Senke.
“Senke!”
Nam Cung Phiêu biết Senke là chỉ một con dơi dơi hấp huyết cực nhỏ, không có pháp thuật gì, không khác người thường, hoặc là còn kém hơn nàng!
Nàng phải bảo vệ hắn, phải bảo vệ bạn tốt của nàng! !
Nghĩ đến đây, Nam Cung Phiêu mạnh mẽ ôm lấy đầu nam nhân, hai chân mạnh mẽ đạp về phía trước, hai chân kiềm trụ cánh tay hắn, cả người treo lên cánh tay hắn, lợi dụng móng tay hung hăng cắt vào cổ tay hắn, phun ra một lượng lớn máu tươi!
“Ách…”
Nam nhân bị đau lập tức buông ra, Nam Cung Phiêu nhân cơ hội đứng thẳng lên mặt đất, hai chân kẹp lấy cổ của hắn, cắn chặt răng, sau đó ngã ra ngoài!
“Ha ha…” Nam nhân cũng đồng thời bị hất ra ngoài, lộn ngược một cái ra sau cố định ở giữa không trung.
Nam Cung Phiêu nâng Senke dậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, rít gào nói: “MING, tên tiểu nhân ti bỉ này!”
MING liếʍ liếʍ máu trên cổ tay, nở nụ cười tà ác: “Chờ ta biến ngươi thành ma cà rồng, có được giọt máu thiên sứ cuối cùng, ta cũng sẽ có đủ sức mạnh đối kháng với hấp huyết vương!”
“… Có ý tứ gì?”
“Không nghĩ tới Á Địch lại sẽ yêu chính nữ nhi của người yêu mình, ha ha ha!”
“…” Nam Cung Phiêu kinh ngạc chăm chú nhìn vào MING, hoàn toàn biết phản ứng thế nào. Hắn nói nàng là ai? Hắn nói nàng là nữ nhi của ai?
Chân Mịch? Người KING yêu, nữ nhi của Chân Mịch?
Không! Không phải, không phải! !
“Đến đây đi, bảo bối…” con ngươi đen của MING lóe ra quang mang dụ hoặc, thân ảnh dần dần đến gần, mỉm cười vươn tay về phía Nam Cung Phiêu, “Đến đây đi, trở thành nô tài của ta, để cho ta thống trị Dracula tộc, thống trị toàn bộ huyết tộc…”
“Không! Không cần, không cần! !”
Nam Cung Phiêu liên tục lui về phía sau vài bước, tầm mắt thoảng qua, còn đang bận tìm kiếm vũ khí có thể đấu với MING.
Senke tiến lên vài bước, hai cánh tay vội vã mở ra, che trước mặt Nam Cung Phiêu, phẫn nộ trừng mắt nhìn MING: “Ta sẽ không cho ngươi thương tổn phiêu tiểu thư .”
“Con dơi dơi vô dụng! !”
MING đột nhiên vọt đến trước mặt Senke, bàn tay vung lên, cả người Senke bay về phía bên trái, đυ.ng vào vách tường, bắn ngược rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, thống khổ che ngực lại.
“Đến đây đi, phiêu… Trở thành nô tài của ta, ta sẽ có thể thống trị Dracula tộc!”
Nam Cung Phiêu cười lạnh hai tiếng, lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ: “Chỉ bằng ngươi có thể trị được ta, chê cười!”
MING mỉm cười lắc đầu: “Ta không muốn thương tổn ngươi.”
“Cho dù chết, ta cũng sẽ không làm cấp dưới cho kẻ dơ bẩn ngươi! !”
“Rất can đảm, thật không hổ là cực phẩm đặc công! Ta thích, ha ha ha!” MING vừa nói xong, bỗng dưng vươn tay, mục tiêu chính là cổ Nam Cung Phiêu.
Nam Cung Phiêu nhẹ nhàng né tránh công kích của hắn, phản thủ lại tạo ra một vết cắt trên cánh tay hắn, khiến hia cánh tay MING đều chảy máu ròng ròng.
“Nữ nhân đáng giận! !”
MING vừa mới được sơ ủng, vẫn chưa có nhiều bản lĩnh, đến ngay cả công lực của cơ bản huyết tộc là tự liền vết thương cũng không đủ, điều này khiến cho hắn thoạt nhìn có chút chật vật.
Nam Cung Phiêu hơi nhíu mày, nghiền ngẫm nhìn hắn: “Chỉ là một ma cà rồng ấu tử rác rưởi!”
“Hưu!” chớp mắt một cái, cổ cái mảnh khảnh đã bị kiềm trụ, răng nanh bỗng nhiên xuất hiện, đang cắn về phía da thịt tuyết trắng.
“Đi tìm chết đi!” Nam Cung Phiêu cầm lấy chủy thủ, không để ý đến răng nanh sắp cắn đến cổ mình, đâm tới.
“Tê!”
Chủy thủ cũng đồng thời quét qua cổ MING, máu tươi bắn lên mặt nàng. MING cũng không vì bị thương mà dừng động tác lại, răng nanh dừng một chút, rồi tiếp tục cắn xuống!
“Ách…”
Vào đúng thời điểm hai cái răng nanh tiếp xúc với da thịt Nam Cung Phiêu, một tầng lá chắn vô hình không hiểu sao lại tách hắn(MING) và Nam Cung Phiêu ra, một thân ảnh màu trắng bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh MING.
Mắt vàng hiện lên một tia sát khí, hai cái răng nanh bén nhọn đột nhiên xuất hiện, hung hăng cắn vào trên cổ MING, xé rasxh da thịt tạo nên một lỗ hổng lớn.
“Snow! !”
Nam Cung Phiêu nhẹ kêu một tiếng, Snow đã muốn buông miệng ra, phun ra một đống máu thịt lẫn lộn. Trên cái cằm trắng nõn còn vương lại vài giọt máu tươi, tà ác hơi nghiêng đầu: “Muốn động nàng, hỏi ta trước! !”
MING kinh ngạc nhìn Snow, không nghĩ tới hắn sẽ trở về nhanh như vậy.
Snow nở nụ cười âm trầm: “Nghĩ rằng lại có thể lấy Caligula làm mồi dụ là có thể trì hoãn ta sao? Hiện tại A Phiêu so với sinh mệnh ta quan trọng hơn!”
MING khó có thể tin được, vừa lui về phía sau vừa nói: “Chẳng lẽ ngươi đã biết nàng là muội muội ngươi!”
Mắt vàng bỗng dưng nheo lại, lòng Snow mạnh mẽ rung động, nàng quả nhiên là nữ nhi của Chân Mịch!
“MING, là của ta!”
Tiếng nói trầm thấp truyền đến từ bên ngoài của kính, cánh chim màu đen bỗng nhiên xuất hiện, thân ảnh cao lớn đáp xuống ban công, đẩy cửa thủy tinh ra cất bước đi vào phòng.
“Ca ca?” Snow nghi hoặc nhìn hắn.
Lam mâu xẹt qua, từ trên người Senke bị thương chuyển qua vết máu trên mặt Nam Cung Phiêu, răng nanh phát ra hai tiếng khanh khách.
KING cất bước đi đến bên cạnh Nam Cung Phiêu, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, trầm giọng xuống hỏi: “Sao lại bị thương?”
Nam Cung Phiêu cứng ngắc, hai tròng mắt nhìn tuấn dung lãnh khốc kia, trong lúc nhất thời không thích ứng sự ôn nhu của hắn mà không thể đáp lời. Bọn họ không phải vừa cãi nhau sao? Hắn… Hắn đột nhiên thật mê người.
KING thấy nàng không có phản ứng, nheo mắt lại: “Ân?”
“Ách… A? Tôi, tôi tự cắt vào .”
“…” KING không khỏi liếc mắt xem thường, nữ nhân này cứ như thế này, vẫn thất thần với sự dụ hoặc của mình.
“KING, tôi…”
Bàn tay to buông cằm nàng ra, thuận thế khoác lên cái eo nhỏ của nàng, xoay người lại nói với Snow: “Giúp ta nhìn MING, không cho hắn nhúc nhích, cũng không được để cho hắn chết!”
“… Ca ca, anh…”
“Ta có chuyện muốn hỏi nàng.”
“A?” Nam Cung Phiêu còn chưa kịp phản ứng lại, KING đã trực tiếp ngồi xuống ôm lấy nàng, ra khỏi phòng.
Snow liếc mắt ngắm MING một cái, một quyền đánh vào mũi của hắn, trực tiếp đánh cho choáng váng hắn. Quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Senke đang ngồi dưới đất: “Ngươi có sao không?”
Senke lắc lắc đầu, vỗ vỗ trán mình: “Không có việc gì.”
Thoáng nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, Snow lắc đầu: “Cho dù ngươi suy nghĩ cho chủ nhân, cũng phải chiếu cố thân thể của mình. Nào có huyết dơi dơi nào không uống huyết ?”
“…”
“Ngươi hãy ở yên đây đừng lộn xộn, ta đi lấy huyết cho ngươi đi.”
“… Cám ơn Snow điện hạ.”
“Ân.”
Bên này, KING ôm Nam Cung Phiêu vào phòng của hắn thực tùy tay đóng cửa phòng lại, đặt nàng lên trên giường, không nói hai lời liền cởϊ qυầи áo của nàng.
Nam Cung Phiêu vội vàng đè tay hắn lại, kinh ngạc nhìn hắn: “Đợi chút! KING, anh…”
“để tôi xem vết thương của em.”
“Không! Tôi chỉ bị thương trên mặt, không có chỗ khác.”
“… Máu này?”
“Đây là của MING, tôi, tôi cắt vào cổ hắn.”
“Nga.”
KING rõ ràng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngón tay xẹt qua hai má của nàng, lam mâu trở nên thâm thúy, bạc môi tới gần, đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ liếʍ miệng vết thương của nàng, cảm giác ngứa khiến Nam Cung Phiêu rụt cổ lại, hai tròng mắt cười khẽ chớp chớp.
“Đừng, KING…”
“Ân?” Đầu lưỡi rời khỏi hai má của nàng, miệng vết thương dần dần khép lại, hai mắt cũng nhìn nàng không chớp.
Nam Cung Phiêu cảm giác được trên da mặt của mình có hoạt động rất nhỏ, đang muốn lấy tay sờ, King vội vàng cầm tay nàng, ngăn trở động tác của nàng.
KING không muốn rời mắt khỏi nàng nữa, nhìn nàng không chuyển mắt, lại nhắc nhở nói: “Nước miếng của ma cà rồng có thể khiến ọi miệng vết thương khép lại, em không sợ trên mặt lưu lại vết ngón tay sao?”
Nam Cung Phiêu vừa nghe, vội vàng vứt bỏ ngay ý niệm chạm đến mặt trong đầu, đáng thương ngốc nghếch nhăn mi lại: “Tôi đã nghĩ đến anh sẽ không trở lại.”
“… Là không muốn trở về, chính là hương vị của MING hấp dẫn tôi đến, thuận tiện, ách… Trông thấy em.”
“KING, tôi!”
Ban ftay to đột nhiên che miệng nàng lại, lam mâu trở nên nhu tình như nước, KING trầm giọng nói: “Không biết sau khi khôi phục trí nhớ tôi sẽ biến thành như thế nào, cũng không biết sẽ nhớ đến những chuyện gì, cho nên tôi muốn…”
“Đợi chút!” Nam Cung Phiêu kéo tay hắn xuống, kinh ngạc trừng to mắt, “Anh làm thế nào để khôi phục trí nhớ?”
KING cười nhẹ, cưng chiều nhéo nhéo cái mũi của nàng: “Huyết của MING ghi lại trí nhớ trước kia của tôi, chỉ cần tôi hút khô hắn, thì sẽ…”
“King! 《thiên sứ gãy cánh》 có phải là hắn trộm hay không?”
“Ân? Làm sao mà em biết?”
“Hắn mốn tôi làm cấp dưới của hắn, liền chứng minh hắn đã là ma cà rồng, công tác an ninh của hội trường triển lãm rất mạnh, tôi cảm thấy không phải người thường sẽ không thể đi vào. Hơn nữa, Senke đã nói cho tôi biết, người yêu của anh… Ách, cái người Chân Mịch thiên sứ kia, bị giam cầm ở trong 《thiên sứ gãy cánh》. Cho nên…”
KING nhăn mi lại, gật gật đầu: “Là do ma cà rồng gây nên.” Hắn thừa nhận, chính là tương đương thừa nhận ma cà rồng đã gϊếŧ ca ca và vị hôn phu của nàng, cũng tương đương với việc gia tăng thù hận giữ hai người.
Nhưng, hắn không muốn nói dối nàng…
Nam Cung Phiêu bỗng dưng bắt lấy cánh tay hắn, hai mắt phun hỏa, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Mặc kệ như thế nào, tôi muốn MING không được chết tử tế! !”
“Ân, ” lam mâu nổi lên nhiều điểm ngân quang, “A Phiêu, em còn hận tôi không?”
“Hận!” Nam Cung Phiêu quyết đoán trả lời, “Hận anh không giải thích, hận ngươi bỏ đi, hận anh trầm mặc, hận anh… Ách…”
Còn chưa nói xong, King đã kéo nàng vào trong lòng, ôm thật chặt, bạc môi chôn ở trên vai nàng, thân thể có chút run run, nói không ra lời.
“… KING?”
Bàn tay to bổng dưng ôm lấy mặt của nàng, bạc môi tới gần, thấp giọng nói: “để co tôi yêu em, A Phiêu…” Không đợi nàng phản ứng, bạc môi liền hạ xuống, hôn lên thân thể mảnh khảnh kia…