Chương 23: Chương 23: Áp phích soái ca

Edit : Linhxu

Beta: ss Vi Tiểu Bảo

Bởi vì mỗ nam bị cảm cúm, Nam Cung Phiêu để cho Senke đưa hắn về nhà sớm một chút, còn mình một mình ngồi xe taxi đi qua Tưởng Niệm lấy tiền và xem xét công việc. Dù sao đêm nay còn có một khoản tiền khác phải thu, KING ở đây sẽ có vẻ xấu hổ.

Khi Nam Cung Phiêu đi vào cửa Tưởng Niệm, người bán hàng liền nói cho cô biết có người tìm cô. Không nghĩ tới nam nhân này vẫn cùng trước kia giống nhau, phi thường giữ chữ tín.

Cô cầm điện thoại trong tay, tầm mắt dừng ở bóng dáng màu trắng trong góc quầy bar. Cô và hắn hai người đều có một tật xấu khó sửa, không thích đổi vị trí. Nhiều năm sống kiếp sống cộng sự như vậy, bọn họ hiểu lẫn nhau, nhưng là oán hận của nàng đối với hắn cũng không thể miêu tả nổi bằng lời.

Không có mệnh lệnh của hắn, nam nhân của nàng sẽ không phải chết!

Nam Cung Phiêu đi đến bên người Nghiệt Thần, ngồi trên cái ghế nhỏ cao, nhìn người pha chế dựng thẳng một ngón tay lên: “Côca, cám ơn.”

“Được!”

Nghiệt Thần chậm rãi quay đầu lại, miệng vẫn như cũ ăn kẹo cao su, từ trong lòng lấy ra một túi văn kiện đổ lên trước mặt nàng: “Ba phần thù lao trả trước một phần.”

Nam Cung Phiêu xoay người sang chỗ khác. Nghiệt Thần thực tự giác đem túi văn kiện nhét vào trong ba lô của nàng, kéo khóa lên, buộc chặt nút thắt lớn lại.

“Nhiệm vụ lần này partner là ai?”

“Không cần thiết phải nói cho anh.”

“OK! Có điều em phải cẩn thận, hắn có loại tà khí quái dị.”

“Vẫn tốt hơn anh.”

Nghiệt Thần mạnh mẽ bắt lấy cánh tay của cô, đem cô kéo lại đối mặt với mình, đôi đồng tử song sắc lam tím tràn đầy phẫn nộ, cùng cô nhìn nhau: “Nam Cung Phiêu, đừng tưởng rằng tôi không có biện pháp bắt em cho nên cứ kiêu ngạo như thế, tốt xấu gì tôi cũng là tổ trưởng của em!”

“Vậy thì sao nào? Chẳng lẽ anh muốn gϊếŧ tôi?”

“Khi cần thiết, tôi sẽ!”

Nam Cung Phiêu hừ lạnh một tiếng, lộ ra một chút tươi cười tà ác: “Thế thì còn phải xem anh có bản lĩnh này hay không!”

Cô dùng sức hất tay hắn ra, không để ý đến cặp mắt nam nhân kia đang phun hỏa, cầm lấy Côca, trực tiếp đi lên lầu hai.

Trên hành lang, ba nam nhân đang cầm một tấm áp phích thật lớn cùng nhau thưởng thức. Sắc mặt say mê nhìn chằm chằm áp phích, khoa tay múa chân thảo luận về người ở bên trong.

Nam Cung Phiêu rón ra rón rén đi đến phía sau bọn họ, kiễng chân lên nhìn trộm thứ bọn họ đang ngắm. Thoáng nhìn thấy một thiếu niên tỏa sáng dưới ánh mặt trời, mặc áo sơmi màu trắng đứng ở trên bãi biển. Mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái tung bay trong gió, áo sơmi hơi hơi rộng mở lộ ra khoang ngực cường tráng, kim đồng dụ* hoặc, bạc môi cao ngạo hơi nhếch lên, chính xác là rất mê hoặc mọi người.

kim đồng: mắt màu vàng

“Cool! Thật muốn sờ cơ ngực của anh ta một chút, mê chết người.” Mỗ nam háo sắc vừa xem vừa chảy nước miếng.

“Ánh mắt kia thật muốn đòi mạng, nếu nhìn vào đôi mắt này hai mắt tôi đều phải hỏng mất.”

“Ai…Namnhân lớn lên thành cái dạng này chính là tai họa, ngay cả tôi đều muốn áp đảo anh ta.”

“Hừ!”

“…” Ba nam nhân nhìn chằm chằm áp phích trong tay, đỉnh đầu toát ra vô số dấu chấm hỏi, áp phích đâu?

“Thì ra là người này!”

Sáu con mắt cùng nhau nhìn sang phía bên trái, thoáng thấy Nam Cung Phiêu đang nhìn chằm chằm áp phích, lộ ra nụ cười tà ác.

“A Phiêu! Trả lại cho tôi!”

“Cô đừng xằng bậy, đây là bản số lượng có hạn.”

“Đúng, đúng, đúng, đừng phá, rất khó mua được.”

Nam Cung Phiêu mạnh mẽ đem áp phích giấu ra phía sau, nheo đôi mắt lại nhìn bọn họ: “Số lượng có hạn? Rất khó mua được?”

“Ừm!” Ba cái đầu quyết đoán gật lia lịa, nghiêm túc nhìn nàng.

“Nếu như vậy… Được rồi, áp phích tịch thu, các anh nhanh tiếp khách!”

“…”

“Hắc hắc, số lượng có hạn, rất khó mua được!?” Nam Cung Phiêu vừa cầm lấy áp phích thưởng thức, vừa đắc ý cất bước vào văn phòng, lưu lại ba sắc nam bất đắc dĩ.



Thứ Hai, sáng sớm KING đã bị kéo dậy, nhanh chóng rửa mặt một phen, uống hết một bình huyết, thân ảnh cao lớn bị Nam Cung Phiêu lôi kéo ngồi lên xe thể thao.

Xe thể thao vừa mới đi vào nội thành, thoáng nhìn thấy một hàng xe thật dài ùn tắc ở trên đường lớn. Bên cạnh đã có một đám người chạy tới, cầm trong tay hoa tươi, thú nhồi bông, bong bóng đủ loại kiểu dáng, trên mặt còn mang theo nụ cười điên cuồng.

Ba người kinh ngạc nhăn mày lại, Nam Cung Phiêu không hờn giận chu miệng lên: “Nhân vật nào trọng yếu đến đây? Phái đoàn lớn như vậy?”

Senke nhìn phía trước, trả lời: “Nghe nói có một siêu sao đến thành phố đóng phim, buổi sáng vừa mới tới.”

“A, ra thế! Là Snow Dracula.”

Bỗng dưng nghe thấy dòng họ Dracula, KING đang ngồi trên xe thể thao DOG-SIT thong thả mở mắt ra, hơi hơi nhíu mi một chút, có chút quen tai.

Mi mắt vừa nhấc lên, xe vừa vặn chuyển tới đường chính, ánh nắng mặt trời sáng sớm phi thường ác liệt chiếu lên trên mặt KING.

“Hắt xì!” Mỗ nam vẫn là quyết định nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ gật.

“Đát, đát, đát, đát…”

Liên tiếp tiếng bước chân mãnh liệt đi qua, đám người kia đã muốn chạy đến cuối phố, mới phát hiện trên mặt sau T-shirt trên người bọn họ viết: Em yêu anh, Snow! Kèm theo một dấu ấn đôi môi đỏ mọng rất lớn.

Senke quay đầu lại, nói với Nam Cung Phiêu: “Tiểu thư, dựa theo loại tình huống này, xe có lẽ thật lâu nữa cũng không qua được.”

“Ừm, chúng ta đi bộ đến trường đi, coi như buổi sáng vận… động… KING! ! Xuống xe chạy bộ!”

“…”

Senke nhìn chủ nhân bị Nam Cung Phiêu kéo xuống xe. Bất đắc dĩ lắc đầu, muốn một ma cà rồng sáng sớm dậy sớm, còn muốn chạy bộ dưới ánh mặt trời, thật sự làm cho người ta khó có thể tin.

Thân hình cao lớn bị thân hình nhỏ nhắn của nàng kéo lấy, lướt qua phần đông fans truy đuổi, hướng trường học chạy tới. KING nửa nhắm nửa mở mắt, vừa chạy theo cô, vừa quan sát hoàn cảnh hiện tại, dường như nơi này còn cách trường học một khoảng cách khá xa.

Quẹo một cái, KING mạnh mẽ kéo Nam Cung Phiêu vào trong một ngõ nhỏ hẹp. Không đợi Nam Cung Phiêu chuẩn bị tốt, một tay ôm lấy nàng, đôi mắt lam đột nhiên lóe lên, cả người bay vọt lên.

“A!!!” Tiếng thét chói tai vang lên, thâm ảnh màu lam xẹt qua không trung, nhằm phía học viện Thánh Nhân bay tới.



Trên chiếc Rolls-Royce, Snow đang mở laptop ra, mở ra một trang web, liền thấy một email, ngón tay nhẹ nhấn, nhìn chữ viết trên bưu kiện, cầm một cái kem trong tay, liếʍ …

Một cánh tay khác nâng cằm lên, nhìn chằm chằm fans điên cuồng bên ngoài xe, đang tìm kiếm mục tiêu mỹ nữ.

“Thiếu gia, đến khách sạn.” Bộ đàm truyền đến thanh âm của nhân viên công tác, Snow ấn nút hạ tấm chắn giữa hai khoang xe xuống.

“Rốt cục cũng đến, mệt chết người!” Caligula vừa nghe, phi thường bất nhã xoay xoay thắt lưng.

“Ừm.” Snow đáp lại quản gia một tiếng, gấp laptop lại, giao cho Caligula.

Cửa xe mở ra, Snow đeo kính râm vào, đi ra khỏi xe…

Bỗng dưng, máy chụp ảnh loang loáng lập tức lóe ra không ngừng, tiếng thét chói tai, tiếng hô điên cuồng, vang động trời.

Snow tao nhã đứng lại, hai tay tùy ý đút ở trong túi quần, gương mặt lãnh khốc không mang theo một chút độ ấm. Không để ý đến bất luận kẻ nào, chân dài cất bước tiến lên phía trước.

Caligula cung kính đi theo phía sau hắn, cũng mang theo kính râm, không cho ánh đèn loang loáng này làm đau mắt mình.

Đến cửa khách sạn, Snow đột nhiên dừng bước, cảm giác được một cỗ hơi thở quen thuộc xẹt qua trên đỉnh đầu. Hắn hơi hơi ngẩng đầu, kéo kính râm xuống, mắt vàng nhìn chăm chú vào một điểm đen trên bầu trời.

Caligula đi đến bên người hắn, nghi hoặc hỏi: “Chủ nhân?”

“Không có việc gì.”

Snow chậm rãi lắc đầu, xem nhẹ cảm giác áp bức quen thuộc này, đi vào khách sạn…