Edit : Linhxu
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
“Tôi có cảm giác, MING là chủ mưu.”
“Ừm?”
“Nhiệm vụ bảo hộ điện hạ, còn phải chú ý tới mấy sinh viên mới gia nhập Thánh Nhân.”
Nam Cung Phiêu quay đầu sang, nghi hoặc chăm chú nhìn vào KING, thân thể cao lớn ngồi ở trên chỗ hẹp, nhìn qua quả thật có chút buồn cười.
“Trực giác?”
“Trực giác của chủ nhân luôn rất chuẩn.” Mỗ nam lái xe bổ sung một câu.
Nam Cung Phiêu khinh miệt gật đầu: “Gần đây cũng chưa tra được cái gì, vậy thì cứ thử điều tra MING một chút.”
KING không đáp lời, nhìn ngọn đèn trên đường lập lòe qua cửa xe, trong đầu như có khoảng trống. Hắn có điều gì đó mà nghĩ mãi không ra, đến ngay cả đặc tính cơ bản nhất của ma cà rồng đều không rõ ràng.
Chắc là như theo lời Senke nói, qua một khoảng thời gian sẽ chậm rãi khôi phục, có gấp cũng vô dụng.
Nam Cung Phiêu cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Aojie, chờ đợi kết nối.
“Alo, tôi đang ở nhà xác, có việc gì xin lưu lại lời nhắn sau một tiếng ‘Bíp’, xong việc sẽ gọi lại ngay.”
“… Tôi là A Phiêu đây, anh xong việc hãy điều tra một chút về MING; Xem hắn cùng Đức Húc đã từng có quan hệ gì, nhanh nhanh có câu trả lời, cần dùng gấp.” Nói xong, ngắt điện thoại, bất đắc dĩ liếc mắt xem thường.
Namnhân này cũng không cần đem chức nghiệp của mình nói ra khủng bố như vậy, đáng khinh như vậy, làm cho người ta cảm thấy nữ nhân thiếu anh ta thì không được, chết tiệt cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng thấy bên người hắn có nữ nhân xuất hiện!
Ba người trở lại Tưởng Niệm. Nam Cung Phiêu theo lẽ thường đi lên văn phòng xem xét sổ sách. KING cùng Senke an vị ở trước quầy bar, chăm chú nhìn mọi người tới lui trước mắt.
Senke buông chai bia, mỉm cười nói: “Chủ nhân, người rất được hoan nghênh.”
KING nhấp háy miệng không nói gì, sớm thành thói quen nhận những ánh mắt ái mộ của nữ nhân. Bề ngoài mê người của huyết tộc chính là công cụ dùng kiếm ăn mà thôi. Hiện tại bề ngoài cùng huyết thống cơ bản bình thường, hắn sẽ không tùy tiện tìm kiếm đối tượng.
Trời biết cổ nữ nhân này bị ai hôn qua, vị nước hoa ghê tởm này thực làm cho người ta khó chịu.
Chỉ chốc lát, Nam Cung Phiêu cầm một cái lọ màu đen, đi đến bên người KING, mỉm cười đưa cho hắn: “Đến, thử cái này xem.”
KING nhìn cái chai màu đen một chút, nhăn lại mi hỏi: “Cái gì đây?”
“Ta đoán ngươi sẽ thích.”
“…” Mỗ nam thực nghe lời uống một ngụm.
Chính là một ngụm nho nhỏ, KING lập tức sửng sốt, trong đôi mắt lam xẹt qua một tia hồng quang, nhìn chăm chú vào tên viết trên cái chai: “Hắc huyết?”
“Hắc hắc, hương vị như thế nào?”
“Ừm, có chút mùi, nhưng không phải huyết thật.”
“Đương nhiên không có khả năng là huyết thật, ta hỏi ngươi cảm giác như thế nào?”
“Có thể giải khát.”
“… Ngốc tử!” Nam Cung Phiêu trừng mắt nhìn hắn một cái, đem máu đen đưa cho Senke, “Anh thử một chút đi, cảnh cáo anh đừng nói ra những lời không giới hạn.”
“…” Mỗ nam thực ủy khuất đưa lên miệng uống.
“Như thế nào, như thế nào?”
“Không sai, hẳn là rất thích hợp dùng trong quán bar. Có vẻ như có chút hương vị ma túy, thực dễ dàng say.”
“Hắc hắc! Anh này cũng không tồi.” Nam Cung Phiêu không quên vỗ vỗ vào ngực KING, “Học hỏi người ta đi, lão gia này.”
“…”
“…”
Nam Cung Phiêu xoay người sang chỗ khác, đối với soái ca đứng trong quầy bar nói: “Dặn MAN nhập thêm năm mươi thùng hắc huyết trở về, nhớ rõ lấy tặng phẩm khuyến mại.”
“Được.”
Phân phó xong, Nam Cung Phiêu hô to một tiếng, hai tay mỗi bên kéo một soái ca: “Đi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi.”
KING nhanh chóng mang theo máu đen, lại tiếp tục giải khát.
…
Ngày hôm sau, Nam Cung Phiêu còn tưởng rằng thứ Bảy được nghỉ ngơi, ai biết lão đại đánh một cuộc điện thoại tới. Chết tiệt! Vương tử kia muốn tham dự một buổi yến tiệc tối, bọn họ từ buổi chiều bắt đầu, đến tận khi vương tử trở về hoàng cung, đều phải phụ trách công tác bảo an.
Điều làm cho KING cao hứng là có thể ngủ đến tận ba giờ chiều mới rời giường.
Buổi sáng, Nam Cung Phiêu cầm ba lô đi vào một câu lạc bộ tập thể hình xa hoa, trải qua một hành lang dài. Bước lên sàn nhà bóng loáng, hai bên tường trưng bày rất nhiều tranh vẽ cùng hàng mỹ nghệ, mỗi một bức tranh đều có xuất xứ từ những danh họa nổi tiếng, vô cùng tinh tế và thật sự vô giá.
Cuối hành lang dài, Nam Cung Phiêu đứng phía trước một bức tranh xinh đẹp, nhìn chăm chú vào cặp mắt màu lam kia. Bỗng dưng, giống như trong thiên hạ chỉ còn lại có hắn cùng nàng, tầm mắt hai người giao nhau. Toàn bộ cảnh vật như biến mất, rèm cửa sổ màu trắng biến thành lụa mỏng màu đỏ, cơn gió thoảng mang theo mùi hoa nồng đậm nhẹ nhàng bay vào, phảng phất mùi máu tươi nhè nhẹ.
Một lát sau, Nam Cung Phiêu định thần, lộ ra một chút tươi cười ảm đạm, nhìn bức tranh khụt khịt mũi: “Đừng tưởng rằng suất thì rất giỏi, mỗi lần đến đều câu dẫn ta, hừ!” Nói xong, đẩy cửa đi vào đại sảnh.
Ánh mặt trời chiếu vào, đôi mắt lam có thần sáng ngời, bỗng dưng lóe lên, giống như đột nhiên phát hiện có sinh mệnh, khóe miệng nở nụ cười như có như không, tạo lên bầu không khí quỷ dị…
Trong bức tranh này vẽ một ma cà rồng nổi tiếng Fola De III, chính là vương tử Dracula, bá tước vùng Transylvania, công quốc Romania,…
Nam Cung Phiêu đi vào phòng thay quần áo, thay một bộ y phục vận động, đi vào phòng tập thể thao.
Nghênh diện mà đến là hai nam sinh cao lớn suất khí, tầm mắt Nam Cung Phiêu đặt trên thân hình nam nhân bên trái, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia tức giận, cúi hạ tầm mắt, trực tiếp lướt qua bọn họ.
Nghênh diện: đi trong tư thế ngẩng cao đầu một cách cao ngạo.
“Sư huynh, kia không phải A Phiêu sao?”
“Ừm, cậu đi tắm rửa trước, chờ tôi ở phòng mát xa.”
“Được!”
Nam Cung Phiêu đi lên máy chạy bộ, đem khăn mặt cột vào cổ tay, khởi động chốt mở.
Thân ảnh cao lớn đi đến bên người cô, lấy tai nghe MP3 của cô, đồng tử song sắc nhìn cô không rời: “Em còn đang tức giận.”
Nam Cung Phiêu trừng mắt liếc hắn một cái, đang muốn đem tai nghe nhét trở lại tai, Nghiệt Thần bỗng dưng bắt lấy tay nàng: “Chẳng lẽ không cho anh một chút cơ hội nào sao?”
Nam Cung Phiêu bỏ tay hắn ra, hung hăng nhéo áo của hắn, phẫn nộ nói: “Nếu không vì anh, Cung Trữ Trạch cũng sẽ không chết!”
“Em không động thủ, hắn ta cũng không sống được bao lâu.”
“Như vậy cũng tốt hơn nhiều so với tự tay tôi gϊếŧ chết anh ấy!”
“A Phiêu, chấp nhận sự thật đi, hắn không đáng cho em trả giá.”
“Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh!”
Nam Cung Phiêu xoay người, lại bị một lực thật lớn kéo trở về. Nghiệt Thần kiềm chế cằm của cô, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ: “Đừng có ý chọc giận anh, vị hôn thê thân yêu của anh!”
“Tôi không thừa nhận!”
“Vậy đi nói với sư phụ đi.”
“Cho dù gả cho khất cái (ăn mày), tôi cũng sẽ không gả cho anh.”
“Đừng ép anh đem toàn bộ nam nhân bên cạnh em gϊếŧ chết hết, bao gồm kẻ em gọi là anh trai kia.”
“Anh dám!”
“Anh vì sao không dám? Ha ha…” Nói xong, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một chút tươi cười tà mị, buông cằm cô ra, rời khỏi phòng tập thể hình.
Nam Cung Phiêu nhìn theo bóng dáng của hắn, hai tay nắm chặt quyền, hận không thể chém hắn tan xương nát thịt.
“Nghiệt Thần, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Nghiệt Thần thay quần áo ra, quấn khăn tắm quanh hông đi vào phòng xông hơi, ngồi ở bên người sư đệ. Trước mắt vẫn đang mông lung hình ảnh Nam Cung Phiêu với khuôn mặt mê người đang nở nụ cười, thân thể mất hồn, thật sự làm cho người ta muốn trở lại như xưa. Anh là nam nhân duy nhất của cô, cũng là người yêu của cô.
Từng nghĩ rằng cô cả đời này cũng không rời khỏi anh, ai biết Cung Trữ Trạch vừa xuất hiện liền đem cô cướp đi. Ba năm, chỉ dùng ba năm, liền đem cảm tình mười năm toàn bộ ném ra sau đầu.
May mắn là Cung Trữ Trạch không còn có cơ hội …
…