Chương 14

Ngày học sinh mới của năm nhất phải tự đi vào trường đăng kí nhập học đó, Lục Lăng đứng ở cuối hàng, tầm mắt nhìn thấy chàng trai cao lớn vội vàng từ xa xa đi đến gần. Anh mặc một áo khoác đỏ nổi bật dễ thấy, quần đen, đeo một chiếc túi chéo trống không, cả người đều tỏa sáng.

Cách một đoạn gần như vậy, tựa hồ còn có thể cảm nhận được cả hô hấp của đối phương, khiến cho trái tim Lục Lăng đập loạn xạ, tâm trí hoảng hốt, vốn không dám nâng mắt đến nhìn anh, tầm nhìn sót lại ở đuôi mắt lén lút vẽ vời bóng người của anh. Tìm truyện hay tại { TгЦмtгuуen . ME }

Ban đầu, chỉ muốn biết tên anh mà thôi, không ngờ được, từ lần gặp mặt đầu tiên đó đã bắt đầu gieo xuống một hạt mầm chôn sâu ở đáy lòng. Theo thời gian trôi dần, du͙© vọиɠ càng nẩy nở, không khống chế nổi càng muốn nhiều hơn nữa, thân thể anh, trái tim anh, quá khứ, hiện tại, cùng tương lai của anh.

Mọi người đều thích thân thể khỏe khoắn đẹp đẽ nổi bật, tính cách mạnh mẽ ngoan cố lại nghiêm túc kiên trì, hơi thở ngang tàng lại sáng sủa của Phương Kính; mà chỉ có mỗi bản thân cậu, si yêu dáng vẻ yếu ớt bất lực của người này khi đã lột bỏ hết mọi lớp áo giáp và ánh sáng.

Sau khi đã xong, cậu sẽ ở khoảnh khắc quan trọng, dỗ dành Phương Kính: Không sao cả, có anh ở đây.

Đêm giao thừa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi dạo đến sân trường này, bắt đầu nhớ lại dáng vẻ chán ghét coi thường ngày xưa của Phương Kính. Cậu càng thêm tin chắn, nếu không dùng thủ đoạn, thì cả đời này cậu tuyệt đối sẽ không có khả năng chiếm được nửa điểm tình yêu ưu tiên của Phương Kính. Đến nỗi mọi tổn thương đã để lại này, cậu nguyện ý dùng cả đời này bồi thường bù đắp cho anh.

Cậu không ngờ được rằng, Phương Kính sẽ thật sự chạy đến đây tìm mình.

Vừa mới dang rộng hai cánh tay ra, ngay lập tức, Phương Kính vọt đến như một cơn gió, ôm chầm lấy cậu, hai tay nâng khuôn mặt lạnh băng của cậu lên, không giải thích gì liên hôn sâu xuống.

Lục Lăng nhắm mắt lại, cảm nhận hương vị lan tỏa giữa môi răng quấn quýt, vị ngọt nhàn nhạt chỉ thuộc riêng người đàn ông này.

- Lục Lăng, tôi…

- Ừm?

- Xin lỗi.

- Không sao.

Lục Lăng đáp nhẹ nhàng như mây gió.

Mọi thứ đều nằm trong khống chế của cậu; xuất phát từ sự vui sướиɠ xá© ŧᏂịŧ, thói quen, ỷ lại, cảm động, áy náy, thì người đàn ông này sẽ mãi mãi vĩnh viễn ở bên cạnh mình; còn chuyện yêu hay không yêu, cũng đã không có bất kì ảnh hưởng thật sự nào cả.

Phương Kính hào hứng bừng bừng chất một đống pháo hoa còn dư lại, bậc lửa đốt lên, lập tức bắn lên vô số tia lửa chói sáng gần như là cùng một lúc phóng thẳng lên bầu trời cao.

Người đàn ông sóng vai với cậu đứng yên, ngửa đầu nhìn ngắm đóa hoa lửa nở rộ rực rỡ, chợt cầm lấy tay cậu, thỏ thẻ nói:

- Lục Lăng, ngày xưa tôi luôn có thái độ hung dữ coi thường bắt nạt anh, thật sự… khụ khụ, hồi trung học đó, em chưa từng thích qua ai khác, chỉ có mỗi anh thôi.

- …

Cả người Lục Lăng chấn động, khuôn mặt tràn đầy vui sướиɠ ban đầu giờ đã lạnh lẽo đông cứng đến đờ đẫn; trong mắt lướt qua tình cảm mãnh liệt lại phức tạp, hoảng loạn sáng rực chói lóa, mấy ngón tay bao phủ bàn tay của Phương Kính khe khẽ run lên:

- Không thể nào…

Người đàn ông hôn lên vầng trán cùng với đôi mắt của cậu, giọng nói dịu dàng khiến tim người vỡ vụn:

- Xin lỗi.

Lục Lăng muốn nói gì đó, lại hoàn toàn không biết phải nói nên lời gì đây.

Phương Kính thích cậu, cư nhiên lại thích cậu…

Rõ ràng là có thể đi trên một con đường lớn bằng phẳng sáng sủa, nhưng dưới du͙© vọиɠ xấu xí thôi thúc, cậu đã tự tay xô ngã người mình yêu nhất rơi vào vũng bùn đen đúa thống khổ, rồi sau đó xuất hiệ với tư thái của người cứu vớt, chiếm giữ thể xác lẫn tinh thần của người đàn ông này.

Đã trộm thì dù sao cũng chỉ trộm. Ngay tại khoảnh khắc vạch trần sự thật này, đó cũng là lúc đập tan mọi ảo ảnh. Nếu lúc trước cậu dịu dàng một chút, kiên nhẫn một chút…

Cậu sai rồi, đã sai thật rồi.

Chất lỏng nóng bỏng bị môi của người đàn ông tiếp lấy. Lục Lăng cố sức đè nén lại cảm xúc điên cuồng đã tuôn trào không dứt. Cả người không tự chủ được xụi lơ, tuột xuống; Phương Kính đỡ cậu ngồi trên ghế dài dưới tàng cây, duỗi ngón tay vụng về lau đi nước mắt giúp cậu.

- Ngày xưa, em đúng là tên khốn lừa mình dối người, hiện giờ cũng không tốt hơn bao nhiêu đi.

Phương Kính ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, lại hiếm khi bình tĩnh nghiêm túc lại thẳng thắn nói:

- Cảm ơn anh đã luôn dịu dàng ở cạnh làm bạn với em, bao dung mọi thói xấu của em. Từ nay về sau, dù cho có xảy ra việc gì đi nữa, cũng chẳng sợ mọi người phản đối, em sẽ không bao giờ bỏ lại anh lần nữa.

Vừa dứt lời, đột nhiên Lục Lăng nhào vào trong lòng ngực anh, vùi mặt chôn vào trước ngực, hai cánh tay ôm chặt lấy eo của người đàn ông, lẳng lặng rơi nước mắt không phát ra tiếng nào.

Thong thả vỗ về bờ lưng của đối phương, Phương Kính ôm chặt Lục Lăng, hơi nghiêng thân mình để sau lưng chắn lại gió lạnh thổi ập đến. Liếc mắt xem đồng hồ, đã ba giờ sáng, quả nhiên người luôn kiên cường ẩn nhẫn thường ngày, một khi phạm phải oan ức lập tức sẽ phát tiết khó mà dừng lại được.

Thôi, đến cùng thì đã nợ thì phải trả, liền mặc kệ có lạnh lẽo đến cóng người thì cứ ở lại đây với cậu ấy trải qua một đêm này đi.

- HOÀN-