Chương 11

Thời gian buổi trị liệu lần này kéo dài rất lâu, chìm trong giọng nam giới dễ nghe làm cho người nghe thả lỏng cả cơ thể, Phương Kính dễ dàng thϊếp đi gần như là ngủ thẳng một giấc. Đến mười một giờ mới tỉnh dậy, Lục Lăng đã đi rồi, nhưng cuốn sách cậu đang đọc vẫn để lại ở chỗ cũ, tựa đề được in to nổi bật dễ thấy được: ‘Giải phẫu học’.

Cậu ấy có lá gan nhỏ như nai con này, mà dám cầm dao phẫu thuật sao?

Phương Kính đi vào phòng vệ sinh tắm táp, sau khi rửa mặt xong nằm lên trên giường. Anh thϊếp đi rất nhanh, lại chập chờn tỉnh giấc giữa cảm giác khô nóng khác thường; sắc trời vẫn còn chưa sáng, anh nửa mơ nửa tỉnh dang hai chân ra, đằng trước đã cứng ngắc như thiết, lỗ sau co rụt liên tục đói khát; mơ mơ màng màng duỗi bàn tay xuống đằng sau, cắm một lóng ngón tay, nhưng vẫn không đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều…

Có ai đâu?

Đám người thường ngày bu theo xung quanh dù có đuổi cũng không đi, trái đến khi cần lại không tìm thấy ai.

Trong đầu lại hiện lên gương mặt và thân thể kiều diễm, yêu dị như hồ ly tinh của chàng tra, đôi mắt quyến rũ người, da thịt trắng trẻo nõn nà, đôi môi mềm ướt, đầu lưỡi linh hoạt, cúi người xuống, thuần thục nuốt vào nhả ra dương v*t của mình.

- Lục Lăng——

Trong miệng bật thốt ra cái tên kia, Phương Kính chợt bừng tỉnh, luống cuống rút ngón tay ra khỏi lỗ sau, thở dồn dập ngồi bật dậy, giữa háng vẫn giữ trạng thái đứng thẳng, nhắc nhở anh về chuyện thối tha vừa mới diễn ra

Anh ủ rũ cuộn người lăn xuống giường, xối một thân nước lạnh mới đè xuống du͙© vọиɠ xao động.

Đúng là khi anh tiếp thu điều trị thường quy, dần dà vấn đề tâm lí đã có chuyển biến tốt đẹp, gần như chưa từng dùng lại dương v*t giả để giải tỏa sinh lí. Nhưng không ngờ được là từ sau buổi sinh nhật tối đó, du͙© vọиɠ chiếm giữ lấy thân thể lại càng thêm mãnh liệt hơn cả lúc trước; mà thứ được du͙© vọиɠ này biến thành một người, đó là Lục Lăng – thỉnh thoảng lại đến gặp để điều trị tâm lí giúp mình.

Phương Kính chịu đựng sống qua hai tuần bị du͙© vọиɠ hành hạ không giải tỏa được, quấy phá đến đêm khuya vẫn ngủ không yên, đến sáng sớm lại không dậy nổi; dùng đến cả mấy cái dương v*t giả mới tinh đã mua trước đây vẫn chưa xài tới, lăn lộn đến một hai tiếng đồng hồ mới bắn tinh, nhưng ngọn lửa du͙© vọиɠ kia bừng cháy càng thêm hừng hực âm ỉ trong cơ thể.

Nực cười nhất là, Lục Lăng vẫn nghiêm chỉnh như cũ, không hề phát hiện ra bản thân khác lạ của anh, cứ lo mãi khuyên anh tạm thời buông xuống gánh nặng trong lòng, cố gắng nghỉ ngơi thật tốt.

Cố gắng nghỉ ngơi thật tốt? Còn phải là do lỗi của cậu sao!

Phương Kính không nhịn nổi liền mắng thầm ở trong lòng.

Vào buổi sáng thứ sáu này Lục Lăng phải trực ban, nên đã hẹn trước gặp mặt vào buổi tối. Buổi chiền Phương Kính ghé phòng tập thể thao tiếp tục bơi lội rèn luyện cơ thể, sẵn tiện ăn luôn buổi cơm chiều, vừa về đến nhà đã năm sáu giờ. Anh cởϊ qυầи áo đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, kì cọ sạch sẽ được nửa chừng, từ ngăn tủ dưới lấy ra một bộ dụng cụ hỗ trợ súc ruột, thuần thục sử dụng hai lần, thẳng đến lỗ thịt ướt mềm, đằng trước cũng đã dựng đứng đến thẳng tắp.

Vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi, trong lúc Phương Kính đang đút trứng rung vào, đột ngột, tiếng chuông cửa réo rắt len lỏi chui qua khe cửa nhà vệ sinh đánh thẳng vào trong này, làm anh giật bắn người suýt nữa trượt chân, gấp gáp kéo ra thứ đã vào được hai phần ba, nhấc chân tròng một chiếc qυầи ɭóŧ đen lên, tiện tay lấy áo tắm dài đắp lên người, một tay cầm lấy khăn lông chà lau đám tóc ướt sũng, còn một tay kia mở cửa lớn ra.

Lục Lăng không ngờ được, vừa mới mở cửa lập tức bày ra một bức tranh nam thần thoát y sắc tình đến vậy, ngay lập tức đốt lên một màu đỏ ửng khắp cả gương mặt cháy lan đến cần cổ, sống lưng đều nóng rang lên, nhịp tim như ngừng đập, lý trí mém chút là bị ném bay lên cả chính tầng mây.

Đầu tóc của người đàn ông vẫn còn đang nhiễu nước, dưới vạt áo tắm dài lỏng lẻo khoét sâu đến lộ ra khuôn ngực đầy đặn rắn chắc; có mấy giọt nước trượt dài từ cần cổ đọng lại ở xương quai xanh, còn lại lăn theo từng đường cong lõm sâu của cơ ngực. Núʍ ѵú nâu hồng nổi cộm lên trên bộ ngực, càng theeo sắc tình mê người; nhìn theo vạt áo tắm nửa người trên xuống phần dây lưng áo đang cột lờ mờ che đi bụng dưới, nơi riêng tư và bắp đùi.

Ở tuổi mới lớn ngày trước, Phương Kính điển trai tỏa sáng, tựa như là một quả trái cây non nớt lại tươi ngon treo lấp lửng ở trên cành cây cao vời vợi. Hiện giờ, đã lớn lên thành một người đàn ông đẹp trai, phong độ lại nổi bật, trưởng thành; cơ thể lại càng cao lớn, vạm vỡ hơn trước; trong lúc vô ý còn tỏa ra mùi hương giống đực thành thục, tựa như là quả dưa đã chín mùi rụng cả cuống xuống, dưới lớp vỏ mỏng manh đang bao bọc lấy thịt quả ngọt ngào mọng nước, gần như là trong veo chỉ cần chạm nhẹ một cái, liền sẽ chọc vỡ bề mặt thịt tươm ra đầy nước nôi thơm ngon văng tung tóe đầy tay.

Không tự giác nhấm nuốt nước miếng xuống cổ họng khô cháy, Lục Lăng hung bạo đè nén con thú hoang to tớn đang vùng vẫy điên cuồng nhăm nhe vọt ra này, trong lòng chỉ có mỗi một ý nghĩ: Đi mau!

Phương Kính nhìn Lục Lăng đang đứng đơ người ở trước cửa. Lục Lăng cứ ngân ngốc nhìn chằm chằm anh, bỗng dưng hoảng loạn dời tầm mắt đi, xách một bịch đồ mới mua ở siêu thị để vào trong nhà, lui về bậc thềm trước cửa, đứng khép nép ở một bên liền mở miệng lắp bắp nói:

- Không nghĩ tới sớm lại gây phiền vậy, cậu cứ tiếp, tiếp tục tắm đi, lần sau tớ sẽ tới vậy.

Lục Lăng vừa nói xong, xoay người định đi, lại bị Phương Kính túm lấy cổ áo, xách lên kéo vào trong nhà.

- Cũng không ăn cậu, cậu sợ gì chứ.

Phương Kính không vui nhíu mày nói.

Bên ngoài thì trời tối, trong phòng khách lại không bật đèn, chỉ có vào tia sáng mờ ám sắc tình chui dưới khe cửa đóng kính của nhà vệ sinh hắt vào trong đây. Anh lập tức nằm phịch xuống lên sô pha, giơ tay bậc lửa đốt lên tinh dầu đốt dở vào tối qua, một chân dựng thẳng chân chống lên sô pha, một chân duỗi dài song song với mặt đất. Từ góc độ đứng ở phía sau, Lục Lăng có thể nhìn thấy dưới lớp áo tắm dài, giữa hai chân, lộ ra qυầи ɭóŧ đen đang che giấu vùng cấm.

- Vẫn không ngủ được sao?

Lục Lăng ngồi trên ghế đối diện, đôi mắt vốn không dám đặt trên xương quai xanh lẫn bộ phận phía cưới của người đàn ông.

Phương Kính nheo đôi mắt lại. Anh có chút không hiểu nổi Lục Lăng, có lúc thì to gan lớn mật, có khi lại yếu đuối nhu nhược lại sợ sệt, thường ngày mặt dày mở miệng toàn nói ra những lời thổ lộ không biết xấu hổ đầy ắp cả xe, lại chưa từng làm ra bất kì hành động vượt rào mất quy củ nào cả. Đã sắp qua bốn tháng, vẫn lấy danh nghĩa điều trị tâm lí, lấp lửng thả thính mình.

Bình tĩnh mà xem xét, đúng là Lục Lăng lớn lên quá xinh đẹp, nhưng lại tuyệt đối không đến nỗi hại nước hại dân, chính là không biết do nguyên nhân gì, lại làm cho anh say mê đến ăn sâu vào tâm trí.

Đáng ghét.

- Tôi không ngủ được, là do…

Phương Kính vói bàn tay vào áo tắm dài chầm chạm mơn trớn xuống, vạt áo tắm mềm mại theo cử động đó mà tuột mở, lộ ra cơ bụng tám múi rõ rệt, dưới lỗ rốn tròn trĩnh là một lớp lông đen mỏng kéo dài thành một đường nhợt nhạt, theo mu bàn tay với năm ngón tay khớp xương rõ ràng rốt cuộc dừng lại ở chỗ qυầи ɭóŧ, chỉ vào nơi bộ phận nào đó đang đùn lên một đống to ở giữa háng.

- Chỗ này khó chịu.

Ngay lập tức, vang lên tiếng kéo lê chói tai của chân ghế dựa va chạm với sàn nhà, Lục Lăng bỗng đứng bật lên, bóng tối che đi vẻ mặt của cậu, không biết là đang xấu hổ hạy là khϊếp sợ đây, thân người khẽ động đậy tựa như muốn chạy trối chết đi. Phương Kính giơ cẳng chân dài đến, đặt bàn chân trần trụi vắt lên tay vịn của ghế dựa, chặn lại đường đi của cậu.

- Ngoại trừ bệnh tâm lí ra, cơ thể còn mắc bệnh nữa, cậu có thể chữa cho tôi sao?

Phương Kính vừa nói, lại nâng cái chân còn lại đến, bàn chân khẽ cọ qua cẳng chân của đối phương.

Lục Lăng chần chờ hồi lâu, thẳng đến lòng bàn chân hư hỏng kia đè lên háng mình, cậu duỗi một tay đến nắm lấy cổ chân của anh, giọng khàn khàn nói:

- Đừng quậy nữa, cơ thể của cậu vốn không bị gì cả.

Nghe xong lời nói nghiêm túc mạnh mẽ phủ định này, không biết sao Phương Kính nghe thấy tiếng lòng kêu réo dồn dập, dâng lên một dòng điện mãnh liệt xộc thẳng đến thân dưới, trong nháy mắt, đằng trước cứng rắn đên lợi hại, dương v*t dần sưng to mà lớp qυầи ɭóŧ cũng bắt đầu đùn to lên thêm.

Mà, thân người của Lục Lăng đang đứng đối diện không nhịn được đang run rẩy lên, dưới lớp quần sậm màu lại rộng rãi che giấu đi phản ứng mãnh liệt. Phương Kính nảy lên ý muốn trêu ghẹo, không màng kháng cự của đối phương, lòng bàn chân trần trụi cứ mơn trớn từng tấc một mò mẫm xuống nơi thân dưới, dẫm đến cái thứ cứng rắn đứng thẳng tắp lại nóng cháy như lửa, khẽ nghiền đạp nhè nhẹ đến nặng.

Ngày thường không nhìn ra được, cậu ấy còn rất to đây. Phương Kích âm thầm đánh giá kích cỡ, phát giác bàn tay nắm lấy cổ chân dần dà buông lỏng. Mà lòng bàn tay của Lục Lăng càng trở nên nóng bỏng, trong miệng không nén nổi phát ra tiếng thở dốc thỏ thẻ, rất giống với tiếng khò khè vui vẻ của mèo con khi được hung hăng vuốt lông.

- Phía dưới luôn bắn không ra, hoặc là phải ép buộc dữ lắm mới bắn tinh ra được, hoặc là bắn rồi vẫn chưa đạt được cảm giác thỏa mãn, cậu nói xem làm sao bây giờ?

Thấy đối phương cúi gằm mặt không đáp, dưới chân của Phương Kính đột ngột dồn sức hung hăng nghiền mạnh một phát, nhất thời hai chân của Lục Lăng nhũn ra, khuỵu gối quỳ rạp xuống sàn, mà lòng bàn chân của anh dẫm phải khoảng không, liền hậm hực rút chân về lại.

Rối rắm nửa phút, Lục Lăng nghẹn ngào, ngập ngừng đáp lại nhỏ xíu:

- Tớ… có thể thử làm cho cậu…

Phương Kính rất có hứng thú ngồi dậy, thái độ và cử chỉ hung bạo lại dâʍ đãиɠ giống hệt mấy tên ác bá chuyên đi cướp đoạt dân nam thời xưa, giơ một bàn tay đến nắm lấu chiếc cằm thon của đối phương nâng lên, đối diện với con ngươi đen láy sâu thẳm, từ trên cao nhìn xuống hỏi:

- Cậu sẽ sao?

- Không, cái kia tớ, tớ dùng tay…

Trên khuôn mặt của Lục Lăng hoàn toàn bị phủ lên một tầng mây đỏ, đôi mắt tránh né không dám nhìn thẳng anh.

- Miệng, chỉ cho phép dùng miệng, nếu không làm được thì ngay bây giờ cậu lập tức cút, không cần đến tìm tôi lần nào nữa.

Phương Kính dứt lời, còn chưa kịp thưởng thức biểu tình kinh ngạc đến dại ra của Lục Lăng, thì đã tự ngửa mặt bật cười to nắc nẻ đến ngã vật xuống, cười đã rồi, đang muốn đuổi người đi. Bất chợt, nơi bụng dưới cảm nhận được hơi thở nóng cháy như bị lửa đốt, lưng qυầи ɭóŧ bị cắn lấy, lớp vải thun bị kéo dần xuống cuộn lại đến đầu gối, dưới háng hoàn toàn lõα ɭồ giữa không khí lành lạnh.

Vốn dĩ chỉ là muốn trêu ghẹo cái người cổ hủ không biết điều này mà thôi; Phương Kính không ngờ rằng lại ngoan ngoãn mà thật sự làm theo lời mình nói. Ngay khi anh lấy lại tinh thần, thì thứ duy nhất che lấy thân thể mình cũng đã rơi xuống mặt thảm. Lục Lăng quỳ gối giữa hai cẳng chân đang dang rộng của anh, vùi đầu vụng về ngậm thứ đang đứng thẳng kia vào trong khoang miệng, hai cánh môi đỏ đang há to trượt xuống rút ra cùng lúc nuốt vào nhả ra liên tục cọ sát đến đỏ thắm lại xinh đẹp ướŧ áŧ, đầu lưỡi mềm dẻo ra sức liếʍ mυ"ŧ thân trụ sưng cứng này.

- A…A…

Dưới sự kí©h thí©ɧ mãnh liệt ập vào cơ thể và thị giác, trong miệng của Phương Kính tràn ra tiếng thở dồn đạp khó nén. Anh gác hẳn một chân lên trên bả vai đối phương, còn một chân khác lại duỗi thẳng vào dưới lớp áo, đυ.ng chạm lên vòng eo thon nhỏ nhắn của Lục Lăng, xúc cảm lành lạnh trơn mị dẻo dai hệt tơ lụa giống như là phần thuốc kí©ɧ ɖụ© tác dụng cực mạnh vậy. Anh bỏ mặc bản thân mình dập dờn lặn ngụp trong từng cơn sóng vui sướиɠ xá© ŧᏂịŧ.

Anh ý thức mê mang vén tóc mái rũ trên trán của Lục Lăng ra, hàng mi dày lại cong vυ"t, đôi mắt trong veo phẳng lặng như nước hồ thu, đúng là mặt mày đẹp đẽ như hoa, dịu dàng yếu ớt động lòng người, lại đang làm ra hành động hư hỏng ngàn lần.

Ngay trước lúc sắp sửa cao trào, Phương Kính nhẹ nhàng đẩy đầu của cậu ra. Lục Lăng khựng lại một cái, tránh ra khá chậm, dẫn đến cả khuôn mặt đều bắn đầy trắng đυ.c nhớp nháp, lốm đốm dính lên trên khóe môi, cánh mũi, từng đường nét gương mặt, thậm chí đển cả tóc cũng bị dính phải chất lỏng trắng đυ.c.

Vẫn hồn nhiên không nhận ra lại duỗi đầu lưỡi liếʍ qua cánh môi, Lục Lăng dựng thẳng nửa thân trên, hai chân vẫn quỳ gối trên mặt thảm, cậu tách hẳn hai cẳng chân của Phương Kính đè giữ ở hai bên, ánh mắt dừng tại chỗ miệng lỗ bí ẩn kia, không chút do dự cúi đầu vươn lưỡi ra liếʍ láp từng nếp uốn dúm dó ở quanh miệng lỗ, đầu lưỡi còn thử đút vào quấy đảo vách ruột trong.

Phương Kính không dự đoán được Lục Lăng lại buông thả đến thế này, không chỉ có khẩu giao cho anh, đến loại việc liếʍ chỗ này cũng hoàn toàn có thể làm ra được, kɧoáı ©ảʍ càn quét đổ ập đến, anh dồn dập khẽ rêи ɾỉ, thẳng đến khi bị đối phương lật người lại, đầu choáng não căng phồng như sắp nổ tung nhưng anh vẫn không quên hỏi:

- Cậu đã làm với người khác rồi?

Bên tai vang lên tiếng nhỏ nhẹ khẽ đáp:

- Không có. Tớ chỉ có mỗi một cậu thôi.

Đầu óc vẫn còn đờ đẫn, Phương Kính đột nhiên phát giác ra thân dưới truyền đến căng đau, trên trán liền toát ra mồ hôi lạnh ướt sũng; anh chửi nhỏ một câu, hung tợn quay đầu lại; lúc này, Lục Lăng mới vừa cởϊ áσ trên, cúi người đè lên lưng anh, dương v*t thô to lại theo đó lại đâm vào thêm một đoạn.

- A —— đừng động đậy…

Lục Lăng duỗi đầu lưỡi liếʍ nhẹ lên đường sống lưng đang lõm xuống ở giữa tấm lưng anh; đôi tay mềm dẻo vịn chặt lấy vòng eo thon chắc nịch; thân dưới từ tốn đẩy dương v*t chầm chậm dứt khoát cắm hết cả cây dương v*t đến tận cùng; ngay trong lúc Phương Kính kìm nén không nổi tiết ra tiếng rêи ɾỉ, cậu hưng phấn đến gần như đánh mất lí trí, chỉ vừa đưa đẩy vài cái liền ‘quăng mũ cởi giáp’ bắn ra mất.

Phương Kính xoay người, quá trình kết thúc đến quá nhanh, đằng sau cũng không cảm thấy đau đớn mấy, chỉ là dính nhớp khó chịu. Lục Lăng đỏ bừng cả mặt, vùi đầu dán sát mặt lên trên người anh.

Cầm lòng không đặng mà duỗi tay đến vuốt đầu tóc mềm mại của đối phương, anh trêu ghẹo hỏi:

- Lần đầu tiên?

Lục Lăng ngượng ngùng gật gật đầu, thò mặt gần sát lại chu môi hôn mổ lên cần cổ anh một cái:

- Tớ có thể học, làm thêm vài lần nữa, chắc chắn sau này sẽ khá lên.

Sau khi đâm thủng tầng vách ngăn mỏng manh như giấy này, buổi tối Lục Lăng ở lại. Phương Kính cũng không đuổi cậu đi. Hai người tắm xong, cùng nằm lên trên giường, giống như là củi khô gần lửa liền bốc cháy hừng hực, lại sáp vào nhau quấn quýt không dứt.

Lần này, Lục Lăng kiên trì đến gần một giờ, thẳng đến người đàn ông bị cᏂị©Ꮒ đến rụng rời, xụi lơ cả người; sau khi mặt sau bị kí©h thí©ɧ đến đằng trước bắn ra xong xuôi; cậu mới rút dương v*t vẫn còn cương cứng, tự mình dùng tay giải quyết nó.

Cuối cùng thì nỗi đói khát xá© ŧᏂịŧ đã chiếm được thỏa mãn, Phương Kính sướиɠ đến mức nằm liệt trên giường, cả toàn thân đến ngay cả đầu ngón tay cũng lười động đậy, sai biểu người bên cạnh đốt điếu thuốc cho anh; anh lẳng lặng hút đến nửa điếu.

Lục Lăng nằm ở cạnh người anh, chăn mỏng che phủ đến eo, lộ ra đường cong nõn nà từ bờ vai kéo dài đến tấm lưng, sờ lên mát lạnh mịn màng, giống như là một món đồ sứ cổ trắng tinh được đặt trong l*иg kính tại viện bảo tàng vậy.

Ở trên giường, đối phương vẫn luôn ngại ngùng lại kìm nén, không biết gì, đến chuyện đổi tư thế cũng hoàn toàn dựa vào chính anh cầm tay chỉ dạy từng cái một. Dù cho thân thể của hai người quá phù hợp nhau, cho dù Lục Lăng có mọi thói quen và sở thích đều khác biệt với gã tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp; nhưng không biết vì sao, cảm giác quen thuộc quỷ dị đến chấn động thường xuyên len lỏi vào trong não bộ của mình. Phương Kính nghi hoặc lại nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, dụt tắt tàn thuốc vào trong đồ gạt tàn bên mép giường.

Bóng người đáng sợ lại mơ hồ thấp thoáng hiện lên trong trí nhớ, tự mạnh mẽ đè chặt lại du͙© vọиɠ và tự khống chế lấy cơ thể mình, Lục Lăng giống gã ta, mà cũng có mọi chỗ không giống với gã ta.

- Vẫn thức?

- Ừm.

Lục Lăng trở mình, kéo cánh tay anh lại, thân mật ôm sát vào l*иg ngực của mình.

- Nói thật, người kia…

Phương Kính nghiêng thân đến, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đối phương.

- Rốt cuộc có phải là cậu không?

Lục Lăng sửng sốt một chốc, ngay tiếp theo ỉu xìu rũ mí mắt xuống, cười khổ hỏi:

- Thì ra là thế, cậu vẫn luôn nghi ngờ tớ, tớ nói không phải, thì cậu chịu tin tớ sao?

- Tôi không biết.

Phương Kính thẳng thắn đáp lại chân thành.

Lục Lăng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cả người bước xuống giường, đi ra phòng khách, sau khi mở khóa liền đưa di động cho anh:

- Cậu xem, đây là trang kiểm tra hộ chiếu quốc tế, trên đó đều có báo cụ thể là ngày mấy tớ bay qua Mỹ, vẫn chưa đủ yên tâm mà nói, sau này tớ có thể lấy sổ hộ chiếu đưa cậu xem hết toàn bộ.

Vốn tiếng Anh của Phương Kính không tốt, liếc mắt nhìn thấy trên màn hình hiện ra bức ảnh chụp có rất nhiều con dấu hải quan đóng xuống, trong đó có: Trung Quốc, thời gian xuất cảnh, ngày bảy tháng hai nằm hai không mười ba; Mỹ, thời gian nhập cảnh, ngày bảy tháng hai nằm hai không mười ba.

Lần đầu tiên anh chạy trốn thất bại mà bị bắt lại, bị trừng phạt nặng nề đúng ngay vào tuần đầu tháng hai; đến nay anh vẫn nhớ như in, ấn tượng khắc sâu; đầu tháng hai chính là thời gian mà mỗi ngày mình đều bị cưỡиɠ ɧϊếp; ngay từ đầu, gã ta nào còn có thời gian rảnh rỗi, cứ động một chút lại hai ba ngày bay đến bay đi ra nước ngoài đi.

Tảng đá lớn đè nặng ở trong lòng đã hoàn toàn được buông xuống. Phương Kính tùy tiện lướt xuống vài cái, nhìn qua mấy hình còn lại, đều là con dấu xuất nhâp đến nước khác, lười nhìn kĩ, ném điện thoại di động vào trong l*иg ngực Lục Lăng. Thấy cậu mặt mày ủ rũ, đứng yên tại chỗ không động đậy, vỗ vỗ lên chỗ trống bên người, bực mình nói:

- Mau ngủ đi, đã mười hai giờ rồi.

Nghe xong lời này, Lục Lăng như là được sự tha thứ to lớn, dùng cả tay lẫn chân bò lên giường, nhìn chằm chằm tấm lưng rắn rỏi của người đàn ông hơn nửa ngày, thẳng đến khi đối phương vang lên tiếng ngáy, mới lặng yên không một tiếng động lại thò đến gần sát, hôn một cái lên đầu vai trần trụi, dùng khẩu hình nói:

- Ngủ ngon.