Chương 11.2: Tần Liệt tuyên bố giải nghệ

Vào lúc cuối của trận chung kết Tần Liệt đã cao giọng tuyên bố giải nghệ, ồn ào huyên náo, cậu một đường thẳng không trở ngại vào chung kết, không nghĩ đến là tới rồi cuối cùng vào thời điểm mấu chốt ngược lại rút lút, khi đó bọn họ không có ầm ỉ, cô biết lý do Tần Liệt không đi thi đấu, khi đó mọi người đều có suy đoán, nhưng không một ai đoán đúng, dù sao nguyên nhân cực kỳ vô lý.

Chính là bởi vì cậu ở nước ngoài mua giày chơi bóng lúc qua cổng hai quan xảy ra vấn đề, trì hoãn mãi mới trả, cậu ngại không có giày chơi bóng mới cùng phối với quần áo, dứt khoát không đi nữa.

Hắn chính là một người thích vẻ ngoài chỉnh chu, chú ý đến ánh mắt của người ngoài.

Động tác tay của Thẩm Thiều Thiều không ngừng, mãi đến khi muốn đem quần tây dài bên dưới thân của Tần Liệt cởi ra ngoài.

“ Đừng đừng đừng!” Tần Liệt vốn là ngỡ ngàng, tiếp theo điên cuồng như muốn nói cái gì đó, bất đắc dĩ không thể biểu đạt ý tứ của cậu.

Cậu nằm ở trên đất, có chút khó cởi, Thẩm Thiều Thiều dứt khoát leo lên ngồi trên bụng cậu, hai tay túm lấy quần cậu cởi xuống.

Mặc dù Tần Liệt không cử động được, nhưng cậu cảm giác của cậu vẫn còn, lúc hai chân cô gái nhỏ nhẹ nhàng tách ra ngồi trên bụng dưới của cậu, cả người cậu không thể khống chế được có chút run rẩy.

Giống như một đóa sen mềm mại ngọt ngào, đặt trên cơ thể cậu.

Thẩm Thiều Thiều rất gầy, cho dù cả người cô đè trên cơ thể cậu, với cậu mà nói cũng không có quá nặng, nhưng mà thân thể cô gái ấm áp, lúc kề sát vào cậu mùi hương phảng phất nhè nhẹ đến trong bên trong mũi cậu, làm cho cậu tự giác ngừng giãy giụa, thậm chí muốn làm cho cô dính chặt mình thêm một chút nữa.

Quần tây cũng bị cởi.

Hai chân to dài của thiếu niên bị bại lộ trong không khí, toàn thân trên dưới chỉ còn cái qυầи ɭóŧ màu đen.

Khuôn mặt Thẩm Thiều Thiều bình tĩnh, cô tiện tay cởϊ qυầи sang một bên, trực tiếp hướng về phía Tần Liệt đưa tay qua.

Cả người Tần Liệt đều cứng ngắc, cổ họng cậu không ngừng chuyển động, nhưng không có phát ra một chút âm thanh, trơ mắt nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn chạm đến bên qυầи ɭóŧ của cậu, dùng sức kéo xuống dưới một chút.

Động tác của Thẩm Thiều Thiều dừng lại.

Không phải là cô nghĩ thông suốt, muốn cho Tần Liệt giữ lại mảnh vải cuối cùng, mà là cô, thực sự cởi không được.

Theo ánh mắt của cô dừng lại trên qυầи иᏂỏ của Tần Liệt, mảnh vải mỏng manh che giấu côn ŧᏂịŧ dưới thân bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ phi thường bành trướng lên.

Lúc nó yên ổn vốn là một cục to, không để cho bị xem thường, lúc sau càng khỏi phải nói từng chút một cương lên ngóc đầu dậy, lại đem lớp vải mỏng manh nhô lên tạo thành một độ cong rõ ràng, dường như giây tiếp theo sẽ bộc phát ra ngoài.