Mưa to như trút nước, giao thông gần như tê liệt toàn thành phố. Phó Thành Lẫm rời công ty lúc sáu giờ, bây giờ đã gần bảy giờ, mới chỉ đi qua được hai ngã tư.
Anh gọi điện thoại cho Lê Tranh, bảo cô đừng quá lo lắng.
Lê Tranh nhìn ra cửa sổ, cô làm sao có thể không lo lắng, nếu anh vẫn còn kẹt giữa đường mà trời tạnh mưa, có lẽ anh sẽ không tới đón cô nữa.
“Trên đường có bị đọng nước không?”
Phó Thành Lẫm trả lời: “Trời mưa lớn như vậy, em nghĩ sao?”
Lê Tranh: “Vậy một lúc nữa em sẽ dùng hai túi ni lông bọc vào chân, từ tòa nhà đi bộ ra lề đường phải mất cả chục mét, giày em vừa mua, không nỡ để bẩn ạ.”
Ý cô là, cho dù mưa tạnh, anh vẫn nên tới đón em.
Tiếc rằng Phó Thành Lẫm không thể nào hiểu được ý của cô.
Phó Thành Lẫm nhắc nhở cô: “Lát nữa hãy đi cho cẩn thận, túi ni lông rất dễ bị trượt.”
Lê Tranh: “…”
Cô phát hiện đôi khi anh còn loãng hơn cả không khí khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Nỗi nhớ nhung dành cho anh giảm đi 0,01% vì câu nói thiếu tình cảm này.
“Anh đang ở đâu?”
Phó Thành Lẫm nhìn bên đường, mưa quá lớn không thể nhìn thấy rõ, “Một lát nữa gửi địa điểm cho em.” Vừa nói xong, điện thoại báo có cuộc gọi đến khác, là Hướng Thư.
Anh nói với Lê Tranh: “Cúp máy trước nhé.”
Anh ngắt điện thoại, kết nối cuộc gọi với Hướng Thư.
Phó Thành Lẫm liếc đồng hồ, chương trình “Thành phố lúc sáu giờ” đã phát sóng được 25 phút, Hướng Thư chắc đã xem tin tức.
“Sếp Phó, mối quan hệ của anh đâu rồi, buổi trưa em còn huênh hoang trước mặt người đại diện, đến tối lại bị vả mặt bôm bốp rồi.” Hướng Thư nói nửa đùa nửa thật, trách anh làm việc không hiệu quả, khiến cho tin tức vẫn được lên sóng, khiến cô ta rơi vào thế bị động.
“Thời gian này em đối đầu với không biết nhiều tin tức tiêu cực, tưởng rằng lần này có thể thở phào nhẹ nhõm, ngờ đâu lại bị anh bỏ rơi như vậy.”
Với tình hình này, cô ta lại cùng gia đình cô gái kia leo lên hot search một lần nữa.
Không biết lúc nào kết thúc.
“Đầu em bây giờ vẫn còn đau lắm.”
Phó Thành Lẫm và Hướng Thư chưa bao giờ nói chuyện vòng vo với nhau, có nghi ngờ thì anh liền hỏi: “Cô gái kia trước giờ chưa bao giờ truyền thông chú ý, tại sao đột nhiên lại được quan tâm nhiều vậy?”
“Em cũng muốn biết.” Hướng Thư ngồi trong phòng bệnh, muốn hút thuốc mà không thể hút, chỉ có thể đưa điếu thuốc lên mũi ngửi cho đỡ thèm.
“Có quá nhiều lượt tìm kiếm nóng không sao giải thích được, em cũng nghĩ có gì đó không bình thường nên muốn nhanh chóng áp tin này xuống. Em không muốn gây rắc rối cho cô gái đó.”
Cô ta nằm nghiêng, đổi sang tư thế khác, chỗ nào cũng đau, “Nếu không thì em cũng không làm phiền anh.”
“Hẳn là em đã đắc tội với ai đó, nhìn thấy em không vừa mắt, nhân cơ hội này muốn chỉnh em. Khiến gia đình cô gái trở nên rối ren, rồi lại đổ lên người em, thật không hiểu nổi. Loại chuyện này muốn điều tra cũng không có cách nào làm được.”
TV trong phòng bệnh vẫn mở, gọi điện thoại nghe rất ồn ào.
Hướng Thư tắt đi, ném điều khiển sang một bên.
Phó Thành Lẫm chống khuỷu tay lên cửa kính xe, suy nghĩ một lát, “Có thể không có ai hãm hại em, chính là công ty quản lý của em làm, đơn giản chỉ là muốn đánh lạc hướng cộng đồng mạng, nhưng lại không cho em biết.”
Nghệ sĩ và công ty quản lý, có lúc yêu thương cũng có lúc đối đầu nhau.
Hướng Thư suy nghĩ một chút, “Thật sự cũng có khả năng này.”
Các quyết định thuộc cấp công ty, đặc biệt là lúc sử dụng những thủ đoạn không rõ ràng, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nghệ sĩ.
Đối với cô, thỉnh thoảng có chút tin tiêu cực cũng không là gì, đôi khi cũng là cần thiết để tạo sự chú ý, những tin tức tiêu cực kéo dài sẽ ảnh hưởng đến một số quyết định của công ty cũng như sự ổn định giá cổ phiếu.
Việc đã đi đến mức này, giờ có thảo luận nữa cũng chẳng được ích lợi gì, không thể nào kiểm chứng được.
Điều mà Hướng Thư đặc biệt tò mò là: “Sếp Phó, ai là người không cho anh mặt mũi vậy? Cô phóng viên nhỏ đó lai lịch lớn lắm sao?” Có hai phóng viên, Hà Dập thì cô ta đã nghe người đại diện của mình nói qua.
Hà Dập chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, lúc trước anh ấy còn bị thương vì điều tra để vén bức màn đen đằng sau các công ty.
Chỉ còn một khả năng, cô phóng viên thực tập kia không phải là người bình thường.
Phó Thành Lâm: “Chính tôi đã không cho mình mặt mũi.”
Hướng Thư cảm thấy khó hiểu, “Ý anh là sao?”
Nói xong cô ta mới chợt nhận ra, “Cô phóng viên thực tập kia với anh có quan hệ gì?”
“Đứa bé gần đây tôi chăm sóc.”
“?”
Hướng Thư suy đoán: “Người thân của anh?” Chỉ có thể là người thân của anh, như vậy mới lý giải được vì sao anh đã đồng ý giúp cô ta rồi lại lật lọng.
“Không phải. Là cháu gái của Tưởng Thành Duật.”
Chẳng trách.
Hướng Thư chưa gặp qua cháu gái Tưởng Thành Duật, nhưng có vài tin đồn về cháu gái của anh ta, còn Tưởng Thành Duật được biết đến là một “ông bố bỉm sữa” siêu cấp.
Phó Thành Lẫm nhìn qua đồng hồ đeo tay nói, “Hôm khác mời em ăn cơm.”
Lúc xe dừng lại, anh cho rằng phía trước kẹt xe, lại phát hiện tài xế đã tắt máy.
Anh nhìn ra bên ngoài, tòa nhà đài truyền hình đã ở trước mắt anh.
Hướng Thư cắn điếu thuốc, cười nói: “Hành vi nửa đường quay đầu lại của anh, anh còn không biết xấu hổ mà chỉ lấy một bữa ăn chiếu lệ à? Hơn nữa, ăn đối với em mà nói là cực hình, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, bằng không mặt sẽ tròn quay.”
“Thế thì đừng ăn.” Phó Thành Lẫm đưa điện thoại ra xa, nói với lái xe, “Chạy xe vào đi.”
Tài xế trả lời, khởi động lại xe.
Hướng Thư nghe thấy tiếng anh nói bên kia, “Anh làm việc đi.”
Phó Thành Lẫm ngắt điện thoại, nói với tài xế: “Báo với bảo vệ, liên lạc phóng viên Lê Tranh kênh tin tức ‘Thành phố lúc sáu giờ’, là người nhà cô ấy.”
Hôm nay trời mưa to, bọn họ không phải là xe đầu tiên đi vào đón người. Sau khi đăng ký xong thì bảo vệ cho xe vào, chiếc xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm thông với lối đi dành cho nhân viên.
Phó Thành Lẫm gửi định vị cho Lê Tranh: [Xuống dưới đi.]
Lê Tranh buồn rầu đứng bên cửa sổ, trong lòng u sầu nhìn mưa càng lúc càng nhỏ, nếu Phó Thành Lẫm không đến nữa, có lẽ cô sẽ thật sự bọc túi ni lông đi bộ về nhà.
Điện thoại di động rung lên.
Đọc xong tin nhắn, trái tim bỗng nhiên bừng lên một mặt trời nhỏ, dường như còn có cả cầu vồng.
Lê Tranh đi nhanh đến bàn làm việc, xách ba lô lên rồi bước ra ngoài, lướt về lối vào thang máy như một cơn gió, vô tình gặp một phóng viên khác trong chuyên mục của cô chính là Phùng Xán.
Chính là bạn gái cũ của Hà Dập.
Cô chỉ mới nhìn qua ảnh chụp.
Phùng Xán cả người mệt mỏi, vừa đi công tác về, vội vàng đến đài dưới trời mưa to để báo cáo lãnh đạo. Phùng Xán thấy cô bé xinh xắn, liền nhìn thêm một chút.
Sau đó, lướt vai đi qua.
Lê Tranh ấn nút thang máy, vô thức quay lại nhìn Phùng Xán, cô đã rẽ vào khúc cua. Cô không thể tượng tượng việc bạn trai và bạn gái cũ phải làm việc ở cùng một nơi sẽ khó khăn thế nào.
-
Xe của Phó Thành Lẫm đậu gần thang máy, sau khi Lê Tranh xuống, nhìn xung quanh không có ai qua lại, cô gần như lao đầu vào xe của Phó Thành Lâm.
Phó Thành Lẫm nhìn cô: “Sao phải lén lút như vậy?”
Lê Tranh đóng cửa xe, quay mặt lại, cười nhẹ nhàng, “Nguyên nhân chính là em không muốn có tai tiếng với anh.”
“...”
Phó Thành Lẫm không nói nên lời.
Tài xế khởi động xe.
Đối với việc anh chạy đến bãi đỗ xe đón cô, không để cô phải dính một hạt nước mưa, Lê Tranh thật sự rất cảm động: “Cảm ơn anh đã tới đón em. Giúp em không phải giặt giày.”
Dứt lời, Phó Thành Lẫm nhìn đôi giày trên chân cô, đôi giày thể thao cổ điển đen trắng của một thương hiệu nào đó. Anh vẫn còn nhớ rõ: “Năm ngoái em có đi đôi giày này rồi đúng không?”
“Hả?”
Lê Tranh không quan tâm đến sự bối rối sau khi lời nói dối bị vạch trần, cô ngạc nhiên vì anh lại chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt liên quan đến cô.
Mặc dù đây là đôi giày năm ngoái, cô chỉ đi có vài lần, so với giày mới không có gì khác biệt.
“Anh còn nhớ sao?”
Phó Thành Lẫm gật đầu: “Lúc ấy em giẫm lên chân tôi.”
Lê Tranh: “…”
Lúc trước trong WeChat, cô cũng nói đó là một đôi giày mới. Phó Thành Lẫm hỏi: “Vậy em định nghĩa thế nào là giày mới?”
Lê Tranh trả lời rất nhanh: “Trong vòng hai năm thì nó sẽ được xem là giày mới.”
Lần này Phó Thành Lẫm thật sự không còn lời nào để nói.
Lê Tranh bỗng nhiên bật cười.
Phó Thành Lẫm nhìn cô chằm chằm vài giây, đáy mắt cô lộ ra nét tinh nghịch.
Khi xe ra đến đường, mưa nhẹ hơn, những tòa nhà hai bên đường hiện rõ, tầng mây dày dần tản đi, bầu trời trở nên thoáng đãng.
Phó Thành Lẫm quay lại chủ đề chính, hỏi cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Lê Tranh trả lời không cần nghĩ: “Tôm hùm đất vị cay, thêm hai lon bia đen.”
“Nói chuyện đàng hoàng.”
“Em nói tối nay muốn ăn tôm hùm đất vị cay, em cũng muốn uống một chút bia, hai lon bia đen.”
“...”
Phó Thành Lẫm nghĩ rằng việc Lê Tranh nói muốn ăn tôm hùm đất chỉ là nói đùa, “Có ăn cay được không?”
Lê Tranh nghiêm túc trả lời: “Có thể, lúc hai tuổi rưỡi em đã bắt đầu ăn que cay, chú của em mỗi khi ăn nó đều nhét một ít vào miệng em.”
Phó Thành Lẫm xoa xoa lông mày, không biết nói gì.
Anh gửi tin nhắn cho trợ lý Tăng, hỏi trợ lý Tăng xem có cửa hàng nào gần đó bán tôm hùm đất vị ngon không, đặt một ít mang về căn hộ.
Khi đi ngang cửa hàng tiện lợi, Phó Thành Lẫm xuống xe đi mua bia đen cho Lê Tranh, sợ rằng lần sau cô còn muốn uống, anh liền mua thêm vài lon nữa.
Đang thanh toán, điện thoại hiện lên một thông báo.
Phó nhị: “Ngày của Cha trong tuần này, hôm đó anh về nhà ăn tối không?”
Phó Thành Lẫm thanh toán xong mới trả lời lại cho người em thứ hai của mình: “Được rồi, trưa hôm đó sẽ về.”
Phó nhị: “Sao không về vào buổi tối? Em sẽ sang nhà bố vợ vào buổi trưa. Dù sao bây giờ anh cũng không có bố vợ, thời gian có thể dễ dàng thay đổi được.”
Phó Thành Lâm: “…”
Em trai anh lúc này không khi nào là không khoe khoang mình là người có vợ, dù người vợ này vẫn chưa được công nhận về mặt pháp luật, bởi vì con gái người ta không muốn cùng em trai anh kết hôn.
Cô gái theo chủ nghĩa không kết hôn, còn em trai anh thì vẫn cứ dính lấy.
“Cũng được, anh không bận.”
Anh còn cố ý hỏi lại: “Mà này, khi nào thì em định đăng kí kết hôn?”
Vài phút qua đi, mãi cho đến khi Phó Thành Lẫm trở lại xe, Phó nhị vẫn không thấy trả lời.
--
Tôm hùm đất vị cay được đem đến lúc 8 giờ rưỡi, bữa tối trở thành bữa ăn khuya.
Lê Tranh chụp một vài tấm ảnh gửi cho Giang Tiểu Nam, để Giang Tiểu Nam xem cho đỡ thèm. Lúc trước vì cô không giữ lời hứa, lúc hai cẩu độc thân đang sưởi ấm cho nhau thì nửa chừng cô rời đi, cô quyết định mời Giang Tiểu Nam ăn cơm bồi thường, để Giang Tiểu Nam chọn món rồi giao đến.
Giang Tiểu Nam đang trong kỳ sinh lý, không thể ăn cay: “Tớ vẫn nên về nhà nấu cháo ăn, buổi tối nếu có ăn một bữa thịnh soạn thì chụp vài tấm ảnh gửi cho tớ, tớ ăn qua màn hình.”
Nhìn bức ảnh chụp tôm hùm đất mà Lê Tranh gửi tới, Giang Tiểu Nam bị kí©h thí©ɧ cả vị giác: [Trước tiên tớ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu vài ngày, lúc nào có dưa lớn, tớ sẽ tớ với cậu mới hòa giải.]
Lê Tranh bật cười, cô phát hiện ra Giang Tiểu Nam cực kỳ hài hước.
“Cười gì vậy?” Phó Thành Lẫm rửa tay rồi đi qua.
Lê Tranh thoát khỏi khung chat, đặt điện thoại lên bàn, “Không có gì, đang nói chuyện phiếm với bạn cùng lớp.”
“Bạn học nam?”
“Bạn học nữ.”
Phó Thành Lẫm “Ừm” một tiếng, anh mở bia đưa cho Lê Tranh, “Chỉ được uống một lon.”
Khả năng của Lê Tranh cũng chỉ là uống được một lon, không thể uống nhiều. Cô uống trước một ngụm, vừa rồi cô bỏ vào tủ lạnh một lúc, bây giờ có vị rất vừa miệng.
Hương thơm nhè nhẹ ngọt ngào, uống vào rất sảng khoái.
Cô cầm bia ngồi cạnh Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm vẫn chưa quen ngồi bên cạnh cô, cho rằng cô vẫn còn giận vì anh đè tin tức của cô xuống, không muốn ngồi đối diện anh. “Khi nào em mới nguôi giận đây?”
Lê Tranh chống cằm: “Ăn xong bữa tôm hùm đất này có thể sẽ bình thường.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Ông chủ Phó, em quên nói với anh, những năm qua đều là chú của em bóc tôm cho em ăn.”
Phó Thành Lẫm hiểu rõ, bóc vỏ tôm hùm sẽ là công việc của anh tối nay. Anh đeo găng tay, ngày thường anh chưa bao giờ ăn tôm hùm đất, thỉnh thoảng ở nhà hàng có bạn bè gọi món này, đều là do nhân viên bóc tôm chuyên nghiệp thực hiện.
Anh mất nửa ngày để bóc một cái vỏ tôm, kết quả Lê Tranh chỉ ăn nó mất vài giây.
Ngay cả khi đã đeo hai đôi găng tay dùng một lần, bàn tay của Phó Thành Lẫm vẫn còn thấm đầy sa tế “Chú của em sống được đến bây giờ thật không dễ dàng chút nào.”
Lê Tranh mỉm cười: “Nhưng hạnh phúc mà chú ấy nhận được cũng không giống những người khác.”
Phó Thành Lẫm nhìn cô, đúng là không nhìn ra cô có thể mang đến hạnh phúc cho người khác bằng cách nào.
Bóc xong mười mấy con, anh không còn kiên nhẫn nữa, cởi găng tay ném vào thùng rác, quay mặt vào bếp, “Dì ơi.”
Dì giúp việc nhanh chóng ra ngoài, “Đến đây. Làm sao vậy?”
Phó Thành Lẫm hỏi: “Có tôm bóc vỏ rồi trong tủ lạnh không?”
Dì giúp việc gật đầu: “Có.”
Phó Thành Lâm: “Dì đem tôm đã bóc vỏ làm nóng lại, Lê Tranh chấm vào sốt của tôm hùm đất cay, cũng có vị giống tôm hùm đất.”
Lê Tranh: “…”