Lê Tranh nằm bò ở đó nhưng không ngủ, chỉ là cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, một câu cũng không muốn nói.
Thời gian không còn sớm nữa, Hà Dập hỏi Lê Tranh, “Tôi quay về khách sạn, em có về cùng không?”
Không đợi Lê Tranh trả lời, Cận Phong đã tiếp lời: “Nếu cô ấy muốn về thì đã về rồi từ lâu rồi, cứ để cô ấy ngủ trên giường bệnh, tôi sẽ qua ghế sô pha.”
Anh ta đứng dậy, “Tấm vạc giường này cứng quá, đau hết cả người.”
Hà Dập vòng sang bên cạnh Lê Tranh, vỗ vỗ lên vai cô: “Lên giường ngủ, nằm sấp như vậy đốt sống cổ không chịu nổi đâu.”
Phản ứng của Lê Tranh chậm lại vài nhịp, vừa rồi Hà Dập và Cận Phong nói chuyện cô đều nghe không sót một chữ, đến đây nó đã truyền vào trong đầu cô.
“Em đến sô pha.”
Cận Phong đã nằm xuống, “Đừng có cướp với anh, ghế sô pha vẫn rất thoải mái.”
Lê Tranh hai tay xoa xoa huyệt thái dương: “Không có lý do gì mà người chăm sóc lại ngủ trên giường.”
Nhắc đến người chăm sóc, anh ta suýt nữa thì quên mất, bên ngoài còn có một chiếc giường cho người chăm sóc.
Phòng bệnh của Cận Phong là phòng VIP, so với lần trước anh ta nằm viện thì phòng bệnh có kém hơn một chút, nhưng cũng xem như chấp nhận được.
Lê Tranh tìm đồ vệ sinh cá nhân, đơn giản chỉ là đánh răng rửa mặt, chờ cô từ nhà vệ sinh đi ra, Hà Dập đã quay về, Cận Phong dựa vào đầu giường chơi game, bắt đầu nói.
“Anh chưa ngủ sao?”
Cận Phong: “Không buồn ngủ.”
Đau đầu, không ngủ được.
Lê Tranh lúc này mới nhớ ra, “Thư ký Triệu đâu rồi?”
Một ván kết thúc, Cận Phong thoát ra, “Ở cạnh chồng cũ của cô ấy, truyền dịch vẫn còn chưa xong.”
Lê Tranh nghe thấy chồng cũ: “Ly hôn rồi à?”
“Nhanh thôi.” Cận Phong ném điện thoại sang một bên, sợ ảnh hưởng đến Lê Tranh nghỉ ngơi, anh ta tắt đèn nằm xuống: “Công chúa, em mau đi ngủ đi, nếu không ngủ thì trời sẽ sáng đấy.”
Phòng bệnh chìm trong bóng tối, những giọng nói đó vẫn chưa tan biến.
Lê Tranh cũng không ngủ được, cẩn thận trở người từng chút một, hai chiếc giường cách nhau khoảng sáu bảy mét, cánh cửa ở giữa không đóng lại, cho nên cho dù là những tiếng động nhỏ, Cận Phong đều nghe được.
“Nếu em thật sự không ngủ được, chúng ta nói chuyện nhé?”
“…”
“Đợi đến lúc anh tháo băng gạc trên đầu, bữa cơm đầu tiên sau khi anh ra viện sẽ ăn tôm hùm đất, gọi hai khay, còn muốn phát trực tiếp cách ăn như thế nào ở trong vòng bạn bè.”
“Xem ra não bị chấn động không nhẹ.”
Cận Phong nở nụ cười, đột nhiên che trán, lúc cười động đến miệng vết thương.
Lê Tranh nằm nghiêng, nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm rèm che sáng được kéo lên, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
“Trong lòng vẫn không thoải mái?” Cận Phong rời khỏi miệng vết thương đang đau nhức, tìm cô nói chuyện phiếm.
“Cảm thấy có lỗi với Hà Dập à?”
Lê Tranh khẽ thở dài, Cận Phong nghe thấy tiếng thở dài ảo não, “Không phải chính em đã nói, cũng không phải chỉ có mỗi tin tức này, hà tất phải phiền não như vậy.”
Anh ta đưa tay ra sau đầu, “Anh cũng thường bị tìm cảm buộc phải thỏa hiệp.”
“Sếp Cận à, em đi ngủ đây.”
“Được rồi, chúc ngủ ngon. Đây có lẽ là cuộc nói chuyện ngắn nhất trong lịch sử.”
Khóe miệng của Lê Tranh cong lên, mắt híp lại.
Trong vòng nửa giờ sau đó, Lê Tranh đã trở người mười hai lần.
Cận Phong nhàn rỗi đến mức nhàm chán, vẫn luôn đếm đầy đủ, “Sắp trở người lần thứ mười ba rồi.”
“…” Lê Tranh nói, “Anh vẫn còn chưa ngủ?”
Cánh tay của anh ta bị đau, đầu cũng đau, nào có ngủ được.
“Đừng lật qua lật lại nữa, ga trải giường này chất lượng không tốt như em nghĩ đâu, đừng để đợi lúc xuất viện ngày mai còn phải thanh toán một cái ga trải giường.”
Lê Tranh cười khẽ, cố gắng nằm nghiêng một chỗ.
Cận Phong nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ sáng.
“Nếu em cảm thấy trong lòng thực sự khó chịu, thì cứ nói với anh.”
Lê Tranh cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ là rất mệt, lại không ngủ được.
Cận Phong nhấn mở điện thoại, tìm một bản nhạc piano rồi phát lặp lại.
--
Đã đến giờ, Phó Thành Lẫm lên đến tầng lầu nơi phòng bệnh, anh không có thẻ kiểm soát nên không vào được, giống như lần trước gõ lên cửa kính, để nhờ y tá đang trực ở đó mở cửa cho anh từ bên trong.
Ngay cả khi chỉ mới gặp một lần, y tá vẫn nhận ra anh, khuôn mặt đó khiến người ta không thể nào quên.
Cô ấy bối rối, tiếc nuối lắc đầu với anh.
Điều đó có nghĩa là, đã quá muộn, hãy ghé lại thăm vào ngày mai.
Không phải cô không có tình người, mà là vì Cận Phong cố ý dặn dò các cô, nửa đêm là thời gian nghỉ ngơi, không cho phép bất kỳ ai vào phòng bệnh của anh ta.
Phó Thành Lẫm đoán được chuyện gì đang xảy ra, cũng không khiến y tá phải khó xử.
Trở lại khách sạn, Tưởng Thành Duật ở dưới lầu hút thuốc.
Thấy một mình anh trở về, Tưởng Thành Duật cũng không lấy làm lạ.
“Tôi đã nói rồi, ngoại trừ tôi thì không ai có thể đưa về, cậu còn không tin.”
Anh ném điếu thuốc, “Ba mẹ tôi nếu biết cháu gái bọn họ bị nhốt mấy tiếng đồng hồ, còn phải bị uất ức, có thể trực tiếp đào một cái hố chôn tôi xuống.”
Hai người vừa nói chuyện, bước vào khách sạn.
“Chủ tịch Hướng trở về rồi à?”
“Ừ. Hướng Thư nếu đã hứa hẹn sửa chữa toàn bộ, nhất định sẽ làm được.” Vào thang máy, Phó Thành Lẫm ấn nút thang máy: “Ngày mai tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với Lê Tranh, tối nay cô ấy vừa mệt lại vừa bị dọa sợ, thái độ như vậy cũng bình thường.”
Tưởng Thành Duật: “Cô ấy không dễ dỗ dành, cũng không phải chỉ dăm ba câu là có thể dỗ được.”
Phó Thành Lẫm chưa bao giờ giờ dỗ, cũng sẽ không dỗ, nói chính xác hơn là, không muốn đi dỗ dành ai đó.
Với anh, trong một mối quan hệ nam nữ thoải mái, nhất định phải có sự đồng đều, chứ không phải người này suốt ngày đi dỗ dành người kia.
Lúc ba giờ ba mươi sáng, Phó Thành Lẫm đi tắm, phòng của anh ở tầng cao nhất của khách sạn, đứng từ trên ban công, có thể nhìn thấy bệnh viện các đó một cây số.
Phó Thành Lẫm mở cửa sổ, nhìn chằm chằm về hướng bệnh viện.
Không khí ban đêm không nóng nực như ban ngày, có thêm chút yên tĩnh và mát mẻ.
Anh lấy điện thoại bấm một dòng tin nhắn, [Tranh Tranh, một ngày nào đó em sẽ hiểu, không có ai thật sự có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn. Kể cả chú của em, tôi cũng vậy.]
--
Sáng hôm sau, Phó Thành Lẫm ngủ đến tám giờ mới thức dậy, một giấc ngủ không hề thoải mái.
Anh rất ít khi nằm mơ, thế mà tối qua lại hết lần này đến lần khác, cảnh tượng trong mơ hỗn loạn, Lê Tranh liều mạng chạy về phía trước, anh muốn nắm lấy, đưa tay ra nhưng không nắm được.
Tưởng Thành Duật đến gần rạng sáng mới đi ngủ, bây giờ còn chưa dậy, Phó Thành Lẫm một mình đến bệnh viện trước.
Trên đường đến bệnh viện, Phó Thành Lẫm mua bữa sáng cho Lê Tranh.
Một bát cháo đậu đỏ, một quả trứng trà.
Lê Tranh thích ăn trứng trà, những ngày còn ăn cơm trong căn hộ của anh, dì giúp việc ngày nào cũng dậy sớm để nấu cho cô, trong phòng bếp hiện tại vẫn còn không ít gói gia vị luộc trứng trà.
Trong phòng bệnh, Lê Tranh ngủ rất say, cảm giác được xung quanh có ai đó, nhưng không sao mở mắt được.
Phó Thành Lẫm cầm một chiếc ghế tới, ngồi xuống cạnh giường.
Lê Tranh vẫn mặc quần áo của cô nằm ngủ, nét mặt đầy mệt mỏi.
Có thể cô đang mơ, cũng không biết trong giấc mơ là gì, đột nhiên cô không khỏi run rẩy.
Phó Thành Lẫm nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, rất nhanh, cô an tĩnh lại.
Giấc ngủ của Lê Tranh vốn rất nhạy cảm, trước đây, khi bên cạnh có người, cô đã tỉnh dậy, hôm nay ngay cả hơi thở cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
Cho đến khi bác sĩ vào kiểm tra phòng, Lê Tranh mới tỉnh lại.
Phó Thành Lẫm thấp giọng hỏi cô: “Em còn muốn ngủ nữa không?”
Lê Tranh sửng sốt vài giây, không lên tiếng, quay lưng lại với anh.
Cô cử động với mức độ rất nhẹ, gảy gảy nơi khóe mắt, may quá, không có ghèn.
“Đừng tức giận, tôi mua bữa sáng đến cho em.” Phó Thành Lẫm hạ thấp tư thế.
Lê Tranh coi như không nghe thấy, vén chăn lên rời khỏi giường, áo thể thao tay ngắn lúc này mới cho thấy sự ưu thế, mặc quần áo ngủ cả đêm, một nếp nhăn cũng không có.
Cô đi giày vào, im lặng đi đến nhà vệ sinh.
Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, tiện thể gội đầu.
Làn gió dễ chịu từ máy sấy tóc thổi vào da đầu, làm cho đầu óc đang mơ màng của Lê Tranh nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau khi sấy tóc, mùi thơm của trứng trà thoảng qua.
Phó Thành Lẫm đang bóc vỏ trứng cho cô, tay áo còn chưa xắn lên, ở cổ tay áo có một chiếc khuy măng sét màu đen. Bất kể như thế nào, cho dù cả đêm không ngủ, anh cũng không lôi thôi lếch thếch.
Lê Tranh đứng ở cửa nhà vệ sinh, bản thân cô cũng không hiểu vì sao cô lại dừng ở đó.
Phó Thành Lẫm ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Lại đây ăn sáng.”
Lê Tranh không đói, cầm ly nước từ trong túi ra đi rót nước uống.
Cận Phong bắt đầu một ngày với bình thuốc mới được treo lên, có lẽ đã thoải mái hơn một chút, anh ta ngủ thϊếp đi.
Triệu Đồng ngồi bên cạnh mép giường, mệt mỏi đến mức không chịu nỗi, chống tay lên trán ngủ gật.
Một đêm không ngủ, lao lực quá độ.
Lê Tranh đặt tay lên vai Triệu Đồng: “Thư ký Triệu, em sẽ nói người thay ga trải giường, chị lên giường ngủ một lát đi.” Cô chỉ vào chai thuốc, “Em trông cho.”
Triệu Đồng ngồi thẳng, “Không có việc gì, mười một giờ còn phải làm ghi chép.”
Cô ra hiệu về phía Phó Thành Lẫm, nhỏ giọng nói: “Lúc em ngủ, anh ấy đã đến hơn một tiếng đồng hồ rồi, vẫn ngồi bên cạnh giường của em.”
Cô trở bàn tay nắm lấy tay Lê Tranh rồi đặt lên vai cô, cả ngàn lời nói đều nằm trong động tác này.
Lê Tranh, “Vậy em sẽ đi ra ngoài.”
Triệu Đồng khoát tay, “Chị trông ở đây.”
Bữa sáng đó, Lê Tranh không ăn.
Cô mang ba lô lên lưng, “Đi xuống lầu đi, đứng làm ảnh hướng Cận Phong nghỉ ngơi.”
Phó Thành Lẫm lúc nãy bóc vỏ trứng trà, trên tay dính đầy nước tương, anh rửa tay, rút mấy tờ giấy vừa lau vừa đi, bước nhanh đuổi theo Lê tranh.
“Em làm liên lụy khiến mọi người mệt mỏi.” Đến thang máy, Lê Tranh mới nói chuyện với Phó Thành Lẫm.
“Nhưng anh còn khiến em mệt mỏi hơn.”
Cô nhấn số ‘1’.
“Cho tới giờ phút này,...” cô nhấc cổ tay lên nhìn thời gian, “Chín giờ năm mươi bốn phút, anh vẫn cảm thấy em không hiểu chuyện, cho rằng là em càn quấy.”
“Ông chủ Phó, hôm nay anh đến tìm em… để xin lỗi sao? Không biết từ này có phù hợp không, có lẽ anh chỉ là an ủi em.”
“Bởi vì gia đình em không bao giờ để em phải chịu thiệt thòi, vì vậy anh đến đây, mặc kệ là anh xuất phát từ nguyên nhân hay mục đích gì, nhưng chính anh cũng không bao giờ công nhận rằng anh đã sai.”
Lê Tranh nhìn anh: “Tối qua em đã thấy được tin nhắn của anh. Em hiểu anh, biết rằng mọi người không dễ dàng gì, đặc biệt là đối với ông chủ lớn như chủ tịch Hướng, nửa đêm hạ mình đến xin lỗi em.”
“Tranh Tranh.” Phó Thành Lẫm cũng vạn lần bất đắc dĩ, “Tôi và chú của em, không phải bởi vì muốn cho Hướng Thư mặt mũi mới không cho em đưa tin. Tôi không có lý do gì phải thiên vị Hướng Thư cả.”
Nói rồi anh dừng lại vài giây.
“Nếu hôm qua đổi thành một công ty bất động sản khác, có phải em cũng sẽ tức giận như vậy không?”
Lê Tranh chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói ra từng chữ, “Ý của anh là?”
Thang máy ‘ding’ tới tầng một.
Có người bên ngoài thang máy, cuộc nói chuyện tạm thời bị gián đoạn.
Lê Tranh cầm ly nước trong tay, ngẩng đầu uống một ngụm, trong lòng mới dễ chịu một chút.
Trên hành lang vườn hoa, có một ông lão đang ngồi, bên cạnh băng ghế có một cái túi ni lông, một cái túi đầy, không biết đó là cái gì.
Ông lão ngồi một lúc lại vươn cổ nhìn ra đường, như thể ông đang đợi ai đó.
Lê Tranh đi dọc theo lối đi dạo, tìm một nơi không có người qua lại.
Phó Thành Lẫm cúi người, bỏ qua sự ám ảnh về sạch sẽ của mình, lấy tay lau đi lớp bụi trên ghế, “Ngồi xuống đây.”
Lê Tranh không đi qua, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.
Cô lấy một tờ khăn giấy ướt từ trong túi ném cho anh, “Thiệt thòi cho anh.”
Phó Thành Lẫm không tiếp lời, anh không đến mức muốn cãi nhau với cô.
“Ý của anh vừa rồi trong thang máy, em là vì ghen tị với Hướng Thư, nên mới muốn đưa tin về Thiên Hướng, đúng không?”
Phó Thành Lẫm: “Tôi chỉ diễn đạt không chính xác.”
Lê Tranh giễu cợt nói, “Tối qua em đã nói rồi, em không đưa tin là vì chú của em, không phải vì anh. Anh vẫn chưa có đủ hấp dẫn để em đưa tin vì báo thù cá nhân đâu. Anh không quan trọng đến mức khiến em cho phép mình từ bỏ nguyên tắc con người và điểm giới hạn của bản thân.”
Phó Thành Lẫm xé tờ giấy ướt ra, chậm rãi lau tay. Lúc này nói chuyện với cô, anh đều phải cân nhắc từng chữ từng chữ một, không cẩn thận sẽ giẫm ngay lên bãi mìn của cô.
Ánh mặt của Lê Tranh lướt qua vai Phó Thành Lẫm, nhìn bụi cây trong vườn hoa phía sau lưng anh.
“Em có thể vì người nhà mà khiến bản thân thiệt thòi, nhưng tuyệt đối sẽ không vì một người đàn ông mà ngay cả họ của em là gì cũng không biết. Phó Thành Lẫm, anh chỉ là một người đàn ông mà em thích. Chờ hai năm nữa, phải nói thế này, anh chỉ là người đàn ông em thích, một trong số đó, mà thôi.”
Phó Thành Lẫm vò vò miếng khăn giấy ướt, anh không thể nào đáp lại những lời này.
Không khí ngay lập tức trở nên im lặng.
“Anh và chú của em, biết rõ hiện tại em đang thực tập tại tập đoàn Nam Phong, biết rõ tin tức này là Hà Dập đã mất thời gian để điều tra tìm chứng cứ, mọi người biết rõ tin tức này không phải của em, mọi người khiến Hà Dập ngại không đưa tin, trước mặt anh ấy gây áp lực cho em, làm như đây là tin tức của em, Hà Dập vì không muốn em khó xử, chắc chắn sẽ không đưa tin nữa.”
“Anh cùng với chú của em đã tính toán rất tốt, tính toán trên đầu em.”
“Các anh có bao giờ nghĩ về cảm xúc của em không?”
“Anh bận tâm mối quan hệ giữa anh và Hướng Thư, chẳng lẽ mối quan hệ giữa em và Hà Dập không phải là bạn bè?”
“Anh đã từng nghĩ thầy Hà suy nghĩ thế nào chưa?”
“Dựa vào cái gì mà mọi người cho rằng không cần đưa tin thì không cần đưa tin nữa?”
“Đó là công việc của anh ấy.”
“Thầy Hà muốn đưa tin cũng là bởi vì ghen tị với anh đối xử tốt với Hướng Thư à?”
Phó Thành Lẫm cho tới bây giờ trước mặt Lê Tranh đều là im lặng không nói gì, nói nhiều anh lại sợ cô buồn: “Tranh Tranh, em đừng có kích động.”
“Mọi người đập vỡ bát cơm của người ta, ép người ta phải từ bỏ nguyên tắc của mình, em làm sao có thể không kích động?”
Lê Tranh mím môi, kiềm chế cảm xúc của mình.
“Tôi biết em muốn nói gì với tôi, vấn đề sưởi sàn không phải đều được giải quyết rồi sao, còn đưa tin làm gì, khiến ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Thiên Hướng?”
Phó Thành Lẫm cẩn thận từ ngữ, “Tranh Tranh, bây giờ em còn…”
Lê Tranh ngắt lời anh: “Đừng nói với em là em không hiểu thế sự, sếp Phó à, em hiểu không kém anh, chỉ là lương tâm của em vẫn còn tồn tại.”
Phó Thành Lẫm nhìn cô gái trước mắt, muốn nói lại thôi.
Lê Tranh đơn giản chỉ muốn nói ra, “Hôm nay em sẽ nói chuyện rõ ràng với anh. Mẹ em luôn không hiểu tại sao, em không trở thành một phóng viên tài chính.”
Cô kéo ba lô của mình, “Bởi vì nó thật sự rất khó.”
“Ngoại trừ các cuộc phỏng vấn, nếu phải đưa tin về một số điểm đen trong ngành, bất cứ điều gì em đưa tin, em sẽ bước vào bãi mìn của anh. Quy tắc ngầm của ngành tài chính, một người sẵn sàng chiến đấu, em không phải lo lắng về những người đó, em cũng không có bản lĩnh quản việc đó, đừng khiến em đắc tội với mạng lưới quan hệ của chú mình.”
“Thật ra em cũng không đủ kiên nhẫn, điểm duy nhất nhiều hơn anh đó là lương tâm của em vẫn còn thấu hiểu.”
“Em chỉ là một phóng viên mưu sinh nhỏ, không phải phóng viên điều tra, em tự cho là em không có năng lực và bản lĩnh ấy, em có thể làm chính là giải quyết những mâu thuẫn trong gia đình. Thầy Hà và em đã giải quyết được những xung đột trong khu phố, đưa tin về mực nước sông trong mùa lũ, em đã quay một số hoạt động tuyên truyền, thậm chí còn đưa tin về việc lái xe trong tình trạng say rượu.”
“Chỉ khi ai đó gọi điện thoại để giúp đỡ, bọn em sẽ đi phỏng vấn điều tra, em không phải ngày nào cũng tìm kiếm câu chuyện, không phải bới lông tìm vết.”
“Vì sao ngay từ đầu chủ tịch Hướng biết có vấn đề với hệ thống sưởi sàn, vẫn không muốn sửa chữa và thay thế nó?”
Lê Tranh tự hỏi mình.
“Bởi vì ông ấy nghĩ rằng anh có thể đè bẹp được tin tức, ông ấy thà chi tiền vào quảng cáo đè tin tức xuống còn hơn là chi tiền đi thay thế.”
“Lấy tiền để đè tin tức xuống có thể đưa tiền đến tay một số người, có thể duy trì mối quan hệ, nếu sửa chữa ông ấy không nhận được bất cứ lợi ích nào.”
“Chủ tịch Hướng cảm thấy người mua nhà ở tiểu khu đó, đều là những người bình thường, bằng không người có tiền sao không mua nhà ở trung tâm thành phố? Ai mà không muốn con cái họ có môi trường giáo dục tốt hơn, ai muốn phải dành bốn năm giờ mỗi ngày trên đường đi làm về?”
“Chủ tịch Hướng đoán chắc, những người này cho dù có làm ầm ĩ lên, bọn họ cũng không thể gây nên sóng gió.”
“Nếu vấn đề sưởi ấm sàn nhà xuất hiện trong nhà mà anh và chú của em đang ở, ông ấy có còn dám kiêu ngạo như vậy không? Không chừng ông ấy còn đến xin lỗi từng nhà một đấy chứ?”
Phó Thành Lẫm hôm nay đến đây chính là muốn cô yên tâm: “Tranh Tranh, vấn đề sưởi ấm sàn tôi cam kết sẽ xử lý tốt. Tôi đảm bảo, em cũng đừng để trong lòng.”
“Thầy Hà nhất định sẽ không đưa tin nữa, em còn để trong lòng làm gì. Anh không hiểu em đang nói cái gì, anh luôn cảm thấy trước đây em muốn đưa tin là không buông tha cho người khác, không đúng, trong mắt mọi người em đúng là hung hăng ép người.”
“Ông chủ Phó, mục đích của việc phát sóng tin tức là lời cảnh báo hiệu quả cho những người khác, việc xử phạt một trăm, là để thu hút sự chú ý của cơ quan chức năng, điều này có thể bảo vệ quyền lợi và lợi ích của nhiều người hơn, chứ không chỉ là hơn sáu trăm chủ hộ.”
“Nó không chỉ đơn giản là vạch trần ai hay công ty nào đó. Cũng không phải…” Lê Tranh đang nói thì dừng lại, “Dù sao, em nói cái gì anh cũng không để ý, anh chỉ cảm thấy em kiếm đề tài để phát triển.”
“Anh và chú của em luôn cho rằng em hồ đồ, luôn nghĩ em lúc nào cũng nói mà không suy nghĩ.”
“Làm phóng viên là điều mà em đã suy nghĩ rất lâu, không phải là ý thích nhất thời, không phải là để trải nghiệm cảm giác mới mẻ. Nếu em chỉ cho rằng đây là nghề nghiệp mới mẻ, em thực tập lấy kinh nghiệm một chút là được, còn trong mắt anh lại là ‘thượng cương trực tuyến’?”
(‘Thượng cương trực tuyến’ là một phương pháp tư tưởng, phương pháp nói chuyện, cách tiếp cận này đòi hỏi rằng con người và mọi thứ có thể nói về vấn đề này, nhưng phải nhìn vào bản chất thông qua hiện tượng, tìm kiếm sự thật từ sự thật, tôn trọng sự đơn giản hóa và tuyệt đối của vấn đề.)
“Lùi lại một bước, nếu em muốn tìm một công việc để gϊếŧ thời gian, em có thể làm một phóng viên hậu kỳ là được, công việc nhẹ nhàng, lượng tin tức ổn định, cần gì phải khiến mình chật vật như vậy.”
“Anh chưa từng thấy việc bảo vệ quyền lợi cho những vừa người hiền lành lại còn không có vốn liếng sẽ khó khăn như thế nào.” Lê Tranh nói, “Em đã thấy điều đó.”
Ánh mắt cô thất thần nhìn về hướng vườn hoa, không biết mình đang nhìn bông hoa nào.
“Hiện tại chúng ta được hưởng thụ rất nhiều điều tốt, đều là do người khác từng lấy mạng sống của mình để đổi lấy sự bảo vệ quyền lợi, không ai nhớ rõ họ là ai cũng như tất cả những nỗi đau và sự thống khổ đều thuộc về người nhà của họ…”
Cô chợt nghĩ về cảnh tượng của mười năm trước.
Nghẹn ngào.
Không kìm được, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Lê Tranh vội quay mặt đi.
Lúc trước lúc bị anh từ chối, cô cũng không khóc.
Bỗng nhiên cô cảm thấy vô nghĩa.
Lê Tranh đứng dậy rồi rời đi.
Hôm nay bầu trời ở ngoại ô Bắc Kinh rất trong xanh, xanh đến nỗi khi thấm vào người có thể rửa sạch mọi bụi bẩn trong mắt trong phổi.
--
Phó Thành Lẫm không đuổi theo Lê Tranh, biết cô muốn yên tĩnh một mình, anh cũng cần lấy lại bình tĩnh.
Ngồi lại đó một lát, anh rời khỏi bệnh viện tìm Tưởng Thành Duật.
Lê Tranh không lên lầu, vào đến thang máy thì phát hiện đôi mắt đỏ hoe, quay về phòng bệnh lại khiến anh lo lắng, cô quay lại, ngồi xuống ở hành lang.
Ông lão lúc nãy ngồi ở hành lang còn chưa rời đi, ông nhìn thấy Lê Tranh khóc đến đỏ mắt, người có thể khóc ở bệnh viện, chắc rằng tình hình của người nhà không được tốt lắm.
Ông mở túi ni lông bên cạnh, từ bên trong lấy ra hai quả đào lớn.
“Cô gái, không có điểm giới hạn nào không vượt qua được. Em gái ông cũng được chữa trị ở đây, bây giờ khỏe rồi, ngày mai có thể xuất viện.”
Ông lão đưa quả đào cho Lê Tranh, “Đừng ghét bỏ, đây là quả từ cây đào nhà ông, ăn vừa giòn vừa ngọt.”
“Cảm ơn ông.” Lê Tranh không từ chối tâm ý của ông lão, đưa hai tay ra nhận đào.
“Không cần khách sáo.” Ông lão quay người sang bên kia.
Không lâu sau, chiếc xe của con trai ông lão đã đến.
Từ trên xe bước xuống một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, thái độ nghiêm nghị.
“Ba, sao ba lại xách tới nhiều đào như vậy.” Người đàn ông bước nhanh qua đó.
“Cho con mang về nhà ăn, ba vừa hái từ trên cây xuống lúc sáng sớm.”
“Cô hai hôm nay thế nào rồi ạ?”
“Trong điện thoại nghe nói không tệ lắm, mẹ con đi lên trước rồi, ba không phải ở dưới lầu chờ con đây sao.”
Tiếng nói chuyện xa dần.
Tâm trạng Lê Tranh gần như trở lại bình thường, cô cầm đào đi về phía khoa điều trị nội trú.
Cận Phong từ bên trong đi ra, trong tay cũng cầm hai quả đào.
Hai người nhìn nhau rất lâu.
Cận Phong nói, “Đào của em hình như lớn hơn của anh một chút.”
“…”
Cận Phong đi tới, “Ông lão này, gặp ai cũng cho đào.”
Lê Tranh hỏi: “Ông lão vừa rồi, anh biết à?”
“Anh không biết ông La, anh chỉ biết con trai ông ấy.” Cận Phong nói cho cô biết, tổng giám đốc La là người đứng đầu một tập đoàn báo chí, người cô trong gia đình mấy hôm trước ngất xỉu được cấp cứu ở đây, hôm nay tổng giám đốc La vừa đi công tác về, nên đến thăm bà lão.
Cận Phong đưa quả đào nhỏ trong tay mình cho Lê Tranh, cầm lấy quả lớn hơn của cô.
Lê Tranh không nói gì, đặt mấy quả đào trước ngực anh ta.
“Người của đồn cảnh sát đến lấy lời khai?”
“Ừ. Hãy xem trong một năm đồn cảnh sát có tổng hợp được tất cả các lời khai hay không.”
“…”
Buổi tối, Lê Tranh cũng quay lại thành phố.
Một ngày một đêm, dài giống như cả đời.
Cận Phong đã được chuyển đến bệnh viện thành phố, cô định về nhà tắm rửa, thay quần áo rồi lại đến bệnh viện chăm sóc.
Tưởng Thành Duật ăn đào, hai mắt lúc nào cũng nhìn cháu gái, từ khi ngồi lên xe đến giờ không nói một câu với anh ấy, anh ấy ăn đào của cô, cô cũng không thèm để ý tới anh ấy.
“Tranh Tranh, nói cho chú biết làm thế nào cháu có thể tha thứ cho chú?”
Lê Tranh đầu cũng không quay lại: “Cháu không giận chú. Mọi chuyện đã kết thúc rồi, sau này đừng nhắc đến chuyện này với cháu nữa. Bất cứ điều gì không liên quan đến tiền đề cũng đừng nói ra trước mặt cháu.”