Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 48: Không biết làm thế nào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phó Thành Lẫm mở cửa xe để những người bên ngoài có thể nhìn thấy mình, kết quả Cận Phong hai tay chống nạnh chậm rãi thong dong đi về hướng Lê Tranh ở bên kia, căn bản không hề nhìn vào trong xe.

Anh không biết Cận Phong dựa vào đâu để phán đoán, anh vẫn đang ngồi ở ghế lái.

Phó Thành Lẫm lại hạ kính xe xuống, vươn cánh tay dài ra kéo chiếc mũ ra, ném về ghế sau xe.

Vẫn không nhìn thấy được Lê Tranh, chỉ có bóng Cận Phong mang chiếc sơ mi màu hồng nhạt trong kính chiếu hậu, anh ta che chắn cho Lê Tranh kín mít.

Phó Thành Lẫm đóng cửa sổ xe, gọi cho trợ lý Tăng, yêu cầu trợ lý Tăng Kiểm tra xem tập đoàn báo chí đã vạch trần việc của Thiên Hướng là chuyện thế nào.

Sau khi cúp điện thoại của trợ lý Tăng, Hướng Thư lại gọi đến.

“Ba em đã nhờ một người bạn hỏi thăm, chuyện này không dễ xử lý nghe nói manh mối do chính tổng giám đốc La cung cấp cho biên tập viên cấp dưới, biên tập viên đã sắp xếp phóng viên đến đó, biên tập viên này xuất thân cũng có chút bối cảnh, rất cá tính, ngoại trừ lãnh đạo của chính mình, còn lại không quan tâm đến người khác.”

Nói xong, Hướng Thư thở dài.

Nếu tin tức này không được chính tổng giám đốc La nhả ra, sẽ không thể nào rút lại bài báo được.

Ba của cô ấy ở cái tuổi và vị trí như bây giờ, ngoại trừ một vài người bạn tốt, ông không còn chút thể diện nào đi khắp nơi để cầu cứu.

Người ta không nể mặt thì không sao, nếu không nể mặt, có cảm giác như thò mặt ra cho người ta đánh.

Những việc này vốn dĩ không đến lượt ba cô ấy phải lo, đã có giám đốc điều hành, cũng như người phụ trách của Thiên Hướng.

Nếu Cận Phong không liên quan rồi còn bị Lâm Tiêu Vũ đánh phải nằm viện, ba của cô ấy cũng sẽ không cần ăn no rảnh rỗi nửa đêm từ sân bay đi thẳng đến bệnh viện ở ngoại ô.

Một khi cô gặp khó khăn, ba của cô ấy không thể nào chỉ ngồi nhìn, suy cho cùng, đó là công ty con của ông, cuối cùng chính lợi ích của ông đã ảnh hưởng đến cô ấy.

Vừa rồi cô ấy gọi điện thoại cho mẹ, mẹ của cô ấy nói rằng ba tức giận quá đến nỗi đau đầu.

Hướng Thư: “Em không biết phải làm sao bây giờ.”

Phó Thành Lẫm: “Em nói nhiều như vậy, nhưng chưa nói rằng bọn họ sẽ đem những vấn đề của Hướng Thiên ra ánh sáng.”

Vừa nói, anh vừa liếc nhìn vào kính chiếu hậu.

Lê Tranh cho mèo ăn xong đứng dậy, vạt váy dài màu trắng thỉnh thoảng bị gió thổi bay bay lên.

Hướng Thư cũng không biết gì nhiều, “Em chỉ nghe nói rằng nó sẽ chiếm trang nhất của tờ báo, làm sao mà những vấn đề của Thiên Hướng có thể chiếm một trang lớn như vậy?”

Phó Thành Lẫm vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Nội dung cụ thể.”

“Nội dung cụ thể nhiều như vậy, ai mà nhớ hết được.”

Hướng Thư càng nói càng sốt ruột, “Dù sao một phần của nó có liên quan tới việc giam giữ Hà Dập và Lê Tranh, nói rằng Thiên Hướng trả thù hai phóng viên, sau đó còn đe dọa, những câu châm chọc sắc bén.”

Cô ấy phẫn nộ: “Họ đã phóng đại sự thật, là cố tình tấn công Thiên Hướng.”

“Ba của em tức giận đến nỗi ông ấy không sao ngủ được, ông nói rằng mặc kệ, muốn đưa tin thì cứ đưa tin, chẳng qua là bị phạt tiền, bồi thường cho các chủ hộ, cùng lắm là tổn thất mấy chục triệu, không thành vấn đề.”

“Lúc đầu em quyết định muốn sửa chữa, giờ chuyện lại ồn ào như vậy, em rất khó chịu.”

Hướng Thư vừa trở lại khách sạn, còn chưa kịp tẩy trang, trợ lý mua đến cho cô ấy chút đồ ăn nhẹ để ăn khuya, cô ấy xua xua tay, nào còn tâm trạng ăn cái gì, giận dữ cũng đủ no rồi.

Trong kính chiếu hậu, Lê Tranh cúi xuống trêu chọc con mèo.

Chiếc váy trắng của cô cùng với chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt của Cận Phong, dưới ánh đèn mờ ảo, giống như cùng một màu, nhìn từ xa như trang phục của một cặp đôi.

Hướng Thư không nghe được bất kỳ âm thanh nào, cô ấy nhìn điện thoại, tiếp tục nói chuyện, “Phó Thành Lẫm?”

Đôi mắt của Phó Thành Lẫm vẫn dừng trên kính chiếu hậu, “Tôi vẫn đang nghe, em nói đi.”

Hướng Thư nghĩ, cô ấy đã nói xong hết rồi, còn gì để nói nữa?

“Lần đầu tiên em xen vào chuyện của công ty, kết quả lông gà đầy đất. Em không có đủ đầu óc, em không muốn làm đến ba mình, anh đã thấy qua nhiều rồi, cho em xin một số lời khuyên đi.”

Phó Thành Lẫm: “Không cho được. Đêm đó ở bệnh viện, tôi đã cho em tất cả những lời khuyên, em và chủ tịch Hướng đều không nghe, tôi còn có thể nói cái gì nữa?”

Hướng Thư mím mím môi, trong giây lát không nói nên lời.

Đêm đó ở dưới lầu, ba của cô cùng Phó Thành Lẫm bàn bạc, xem liệu Lê Tranh có thể ngừng đưa tin hay không, đến lúc đó Thiên Hướng sẽ giải quyết vấn đề sưởi sàn một cách hợp lý.

Ý của Phó Thành Lẫm là: Nếu báo cáo cũng không có vấn đề gì, vốn dĩ nguyên nhân là do hành vi cá nhân của Lâm Tiêu Vũ, bên phía em phát hiện và giải cứu kịp thời, dù em là chủ hộ hay cư dân mạng, em cũng sẽ không bị truy cứu, nếu em không giải quyết được, nó cũng là cách tuyên truyền tích cực đối với Thiên Hướng, đó thực sự là một quảng cáo trá hình.

Sau khi suy nghĩ, ba của cô quyết định không đưa tin, không muốn cành mẹ đẻ cành con. Sợ đến lúc đó những chủ hộ có động cơ thầm kín sẽ gây rắc rối, chuyện thị phi sẽ kéo dài vô tận. Hơn nữa một khi bị đưa ra ánh sáng, ông sẽ bị phạt tiền, giao trách nhiệm sửa chữa.

Ba của cô ấy nói rằng: Dù sao đưa tin cũng chính là vì muốn giải quyết vấn đề, chúng tôi đã đưa ra cách giải quyết vấn đề một cách riêng tư,việc đưa tin kia còn cần thiết sao?

Hãy để nó trở thành một việc nhỏ hóa tầm thường.

Phó Thành Lẫm lúc ấy không nói nhiều lời, tôn trọng ý kiến của họ.

Hướng Thư ngồi trên sô pha, không thể làm gì.

Vào thời điểm đó cô ấy đồng ý với cách làm của ba mình, cũng có chút băn khoăn, “Em không quen với Lê Tranh, em cũng không biết cô ấy là người như thế nào.”

Điểm quan trọng nhất là, “Hơn nữa, từ lúc đầu Lê Tranh đã bất mãn với em, việc chấm điểm chọn người phát ngôn của Nam Phong, anh không phải cũng biết sao?”

“Làm sao em có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ đưa tin một cách khách quan và trung thực? Làm thế nào để một người có thể phân biệt chân chính giữa việc công và việc tư? Đôi khi chỉ một từ trong tin tức có thể trả giá bằng cả một mạng người.”

Hướng Thư nắm lấy tóc mình, đầu đau nhức.

“Em cũng không dám tùy tiện lấy việc công ty ra nói đùa.”

Trong lòng cô ấy nghĩ sao liền nói như vậy, “Phát sóng tin tức không phải là một cuộc phỏng vấn cá nhân, trước lúc phỏng vấn phải có đề cương hoặc cái gì đó, nó sẽ được gửi lại để xác nhận trước khi hoàn thành. Những phóng viên tin tức như họ đã viết bản thảo và được tổng biên tập duyệt lại, chỉ khi có bất đồng mới có thứ để xem lại, chứ ai lại đi xem nhưng bản tin tẻ nhạt như vậy?”

Phó Thành Lẫm đính chính: “Tranh Tranh không phải bất mãn đối với em, chỉ là cô ấy không thích em.”

Hướng Thư cười phá lên, “Không phải chứ… Sếp Phó, cái này có gì khác nhau à?”

“Thích em chính là người hâm mộ của em, người không thích em chỉ là người qua đường. Tranh Tranh không phải người theo đuổi idol, nếu có theo cũng chắc chắn không phải em, nên không cần thiết phải thích em. Cư dân mạng đông như thế, người hâm mộ của em có 70 hay 80 triệu…”

Hướng Thư ngắt lời Phó Thành Lẫm: “Là một trăm triệu, có nhiều hơn một chút.”

“Cũng không phải sự khác biệt lớn lắm.” Phó Thành Lẫm tiếp tục: “Em có một trăm người hâm mộ, có lẽ một phần lớn trong số đó là người hâm mộ mua được, ngoại trừ những người này ra, em không thể nói rằng không có cư dân mạng nào không thích em không hài lòng với em, có ý kiến đối với em.”

“...” Hướng Thư tức giận đến nỗi tức ngực, “Phó Thành Lẫm, anh sao vậy…anh đây là muốn cãi nhau, hừ…” Vậy tốt thôi!

Cô ấy đột ngột nuốt lại mấy chữ cuối cùng, sợ anh sẽ tức giận.

“Đừng nhắc tới, đừng nhắc tới.” Hướng Thư cầm lấy ly nước uống một hơi ừng ực ừng ực hết gần một nửa, có khi gọi điện thoại cho anh có thể không đánh nhau, nhưng chỉ cần một câu nói cũng có thể khiến ai đó tức nghẹn thở mà chết.

“Lỗi của em, em sẽ kiểm điểm, Lê Tranh là cháu gái tốt nhất của bạn anh, em nói cô ấy không tốt, khiến anh bị mắc kẹt khó xử giữa em và Tưởng Thành Duật.”

“Sau này em sẽ không bao giờ nhắc đến cô ấy nữa, được không?”

Phó Thành Lâm: “Không liên quan gì đến Tưởng Thành Duật.”

Hướng Thư không hiểu: “Ý của anh là? Vậy thì tại sao anh lại bênh vực Lê Tranh ở khắp nơi, là vì cái gì?”

“Không có gì.” Phó Thành Lẫm nói lãng đi: “Em lại muốn xả chuyện tào lao, tôi cúp máy đây.”

Hướng Thư cả miệng đầy lửa giận, “Em không xả chuyện tào lao. Em hiện tại có nóng ruột nên có chút tức giận, vấn đề của Thiên Hướng chính xác em nên làm thế nào bây giờ? Một khi bị đưa ra ánh sáng, sẽ phải tốn hàng chục triệu.”

“Tôi không phải cổ đông của tập đoàn Hướng Phi, cũng không phải là chủ tịch của Thiên Hướng, những gì em nên làm là đi hỏi họ.”

“Ba của em còn không tìm được mối quan hệ, còn trông cậy gì được vào bọn họ?”

Hướng Thư nhanh chóng đưa đề tài quay trở lại, cô ấy cảm thấy tối nay Phó Thành Lẫm đã rất kiên nhẫn, gọi điện thoại cho anh lâu như vậy cũng không mất kiên nhẫn, lúc trước cô ấy nói nhiều như vậy anh đã cúp điện thoại từ lâu rồi.

“Không phải lúc trước anh nói giúp em hỏi một chút, có ai quen biết với tổng giám đốc La sao?”

Cô ấy ôm chút hy vọng cuối cùng, trực tiếp hỏi anh.

Đột nhiên không còn nhìn thấy Lê Tranh trong kính chiếu hậu, cô trêu đùa với con mèo chạy sang bên đường.

Phó Thành Lẫm điều chỉnh góc của kính chiếu hậu cho đến khi hình bóng quen thuộc ấy lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.

“Sếp Phó? Anh có nghe em nói không?”

“Em nói thẳng là được.”

Nói cái em gái anh!

Hướng Thư nuốt cơn giận vào trong, may mà nhiều năm nay cô ấy cũng đã quen với tính tình của anh, nếu không có sống sờ sờ cũng bị tức chết.

“Anh bận à?”

“Không bận.”

Trong vòng vài giây, Lê Tranh lại không còn trong phạm vi kính chiếu hậu.

Phó Thành Lẫm nổ máy, cho xe từ từ lùi về phía sau.

Lê Tranh hét về phía chiếc xe: “Chú, chú đừng đỗ ở đây, mèo con không có chỗ chơi!”

Cô còn tưởng người trong xe là tài xế của Tưởng Thành Duật.

Phó Thành Lẫm dừng lại, Hướng Thư phải lặp lại những gì vừa nói trong điện thoại: “Không phải lúc trước anh nói giúp em hỏi một chút, có ai quen biết với sếp La sao?”

Phó Thành Lẫm: “Tôi cũng không biết vấn đề của Thiên Hướng lần này bị đưa ra ánh sáng là thuộc phương diện nào, là vấn đề sưởi ấm sàn, hay là vấn đề sửa chữa tiếp theo, tôi phải hỏi gì vậy?”

Hướng Thư đột nhiên bị bóp nghẹt.

Sau một vài giây, Hướng Thư ngập ngừng hỏi: “Nói không chừng vẫn là vấn đề sưởi ấm sàn, cũng giống như vấn đề mà Lê Tranh muốn đưa tin, vậy thì không cần phải đưa tin nữa, chúng ta đã xử lý xong rồi, vậy anh có thể hỏi giúp em không?”

Phó Thành Lẫm hỏi lại: “Nếu có vấn đề trong quá trình sửa chữa thì sao?”

Trước khi cúp điện thoại, Hướng Thư nhắc anh, “Vậy anh cố gắng hỏi giúp một chút, mấy chục triệu, nếu không lại là ném đá trên sông.”

“Nếu thật sự bị đưa ra ánh sáng, coi như là học phí cho em.”

“...”

Hướng Thư tức giận đến nửa ngày không nói nên lời nào, đành phải cúp điện thoại.

Bên ngoài xe, hai con mèo đang đuổi theo mấy quả bóng nhỏ để chơi, bỗng nhiên quả bóng nhỏ lăn đến bên cạnh ghế lái của ô tô.

Lê Tranh cũng chạy sang đây, còn cầm theo điện thoại để quay video.

Cô đang đứng đối diện với cửa sổ xe, cách anh chỉ hai mét.

Phó Thành Lẫm còn chưa kịp nhìn, đột nhiên có một bóng người to lớn đứng dựa vào cửa xe.

Cận Phong đút hai tay vào túi, lười biếng dựa vào cửa xe, thỉnh thoảng duỗi chân ra giúp mèo con đỡ bóng, tránh cho bóng lăn vào gầm xe.

Tưởng Thành Duật xem như hiểu rõ mọi việc, Cận Phong đang thành tâm bổ sung sự ngột ngạt cho Phó Thành Lẫm.

Rất tốt.

Tưởng Thành Duật liếc mắt nhìn đồng hồ, “Tranh Tranh, để mèo con nghỉ ngơi đi, chú đưa cháu lên lầu.”

Lê Tranh có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Cô nhặt quả bóng lên, lấy khăn giấy ướt lau sạch rồi nhét vào túi.

Lê Tranh vẫy vẫy tay cùng với Cận Phong, “Lái xe chậm một chút.”

Ba người cùng đi bộ về phía căn phòng thuê.

Cận Phong mở băng ghế sau của xe và lấy chiếc mũ lưỡi trai của mình một cách chính xác, giống như thể anh không nhìn thấy Phó Thành Lẫm ở ghế lái, huýt sáo, bước chân dài đi về phía chiếc xe việt dã của mình.

Phó Thành Lẫm đã nghe ra giai điệu đang huýt sáo, lúc trước Lê Tranh đã hát một vài câu trên tài khoản Weibo của chính mình, “Thiếu Niên.”

--

Lúc trở về, Phó Thành Lẫm đã đi xe riêng của mình.

Anh yêu cầu tài xế ngồi ở hàng ghế sau, anh lái xe.

Tài xế nào không biết xấu hổ để cho ông chủ làm tài xế, ông ngồi ở ghế lái phụ.

Đi được nửa đường, tài xế nhận ra anh không quay về căn hộ, còn cho rằng ông chủ còn buổi xã giao khác, mãi cho đến khi anh thấy tiểu khu nhà mình ngày càng gần.

“Sếp Phó, anh đây là?”

“Đưa anh về trước, tôi cần dùng xe.”

Tài xế: “Tôi về nhà cũng không có việc gì, tôi sẽ lái một chiếc xe khác đi theo anh.”

Phó Thành Lẫm lái xe dừng một bên, “Không cần.”

Chờ cho tài xế xuống xe, anh quay lại hướng cũ.

Hơn nửa giờ sau, Phó Thành Lẫm lái xe chuyển sang làn đường thứ hai.

Đã rất nhiều năm anh không lái xe lên các đường vành đai quanh thành phố để ngắm cảnh đêm

Bình thường khi bị kẹt xe trên đường cao tốc, anh không đọc mail thì cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, từ lâu đã mất đi cảm giác nhàn nhã thoải mái ngắm cảnh đêm.

Anh bật nhạc lên, phát lên ca khúc “Thiếu niên”.

Từ lâu trạng thái đơn giản của tâm hồn của anh đã biến mất, anh nghe đi nghe lại năm lần, mới có thể từ từ tìm lại tâm trạng mà ca sĩ muốn thể hiện thông qua lời bài hát.

Phó Thành Lẫm suy nghĩ một lúc, điều duy nhất anh có liên hệ với năm tháng tuổi trẻ chính là chiếc bật lửa, anh đã dùng từ năm hai mươi tuổi cho đến bây giờ.

Vài năm trước, liên quan đến tuổi trẻ chỉ có trò leo núi đá bằng tay không.

Sau này, trong cuộc sống của anh và Tưởng Thành Duật ngoại trừ lợi ích thì không có gì khác.

Mười mấy tuổi khi vừa nhận bằng lái xe, anh cũng từng có lần bất hòa với Phó nhị, trộm mở chiếc xe của gia đình ra ngoài vào lúc nửa đêm.

Trợ lý Tăng gọi điện tới.

Phó Thành Lẫm trả lời, gió vù vù thổi qua, anh đóng một bên cửa sổ xe lại.

“Sếp Phó, tập đoàn báo chí bên đó muốn đưa ra các vấn đề của Thiên Hướng, vấn đề sưởi ấm sàn, các phóng viên bị giam giữ và đe dọa, những mâu thuẫn phát sinh giữa đơn vị chủ quản và chủ hộ, còn dùng lời nói để đe dọa các chủ hộ.”

Trợ lý Tăng hỏi ý kiến ông chủ: “Sếp Phó, tiếp theo tôi nên làm gì?”

Phó Thành Lẫm: “Không làm gì cả.”

Cuộc gọi bị cắt đứt, bản nhạc vẫn tiếp tục.

Một giờ rưỡi sáng, Phó Thành Lẫm trở về căn hộ.

Hôm nay có lẽ dì giúp việc đi dạo chợ hoa, trong nhà có rất nhiều chậu cây, dì giúp việc thích nhất là trồng trầu bà, lần này dì lại mua về thêm mấy chậu nữa.

Phó Thành Lẫm nhìn cây trầu bà xanh ngát, đi vào phòng bếp tìm một chiếc ly pha lê, chiếc ly này cùng một bộ với chiếc ly mà Phó nhị đã mang đi.

Anh cắt một vài nhánh trầu bà nhỏ từ chậu cây xanh tốt, cho vào ly, cùng hơn nửa ly nước.

Trầu bà thích hợp để trồng thủy canh hơn cần tây.
« Chương TrướcChương Tiếp »