Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 30: Tổ chuyên mục đi ăn tối, dẫn theo người nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phía bên kia đường có một hiệu thuốc bán hai mươi bốn giờ, Lê Tranh đi qua đường mua khẩu trang cho Cận Phong.

Tưởng Thành Duật vì quá sợ hãi tạo thành bóng ma tâm lý, cho dù tiệm thuốc ở trong tầm mắt, anh ấy vẫn không yên tâm, sải bước muốn đi theo.

“Để tôi đi.” Cận Phong vẫy tay ra hiệu với anh ấy, ý bảo cứ đứng ở đó đợi.

Phó Thành Lẫm nhìn Lê Tranh bước qua đường, vừa lúc có một chiếc xe chạy qua, Cận Phong kéo cô lại khiến cô đi chậm hơn một chút.

“Trên người cậu còn điếu thuốc nào không? Cho tôi một điếu xốc lại tinh thần.” Tưởng Thành Duật vươn tay ra, bởi vì Đường Đường, anh ấy đã bỏ thuốc, hiện tại là tình huống đặc biệt, anh ấy cần phải lấy lại sự tỉnh táo.

Phó Thành Lẫm vẫn mặc quần áo ở nhà, khi ra khỏi nhà chỉ cầm theo điện thoại di động.

Anh đậu xe ở bên cạnh, lấy ra hai chai nước, đưa cho Tưởng Thành Duật một chai.

Tưởng Thành Duật một tay chống nạnh, uống cạn hết một hơi, anh ấy bóp mạnh cái chai, tiếng ‘rắc rắc’ vang lên, “Tranh Tranh chắc đã bị dọa cho sợ rồi, ông già nhà tôi mà biết có thể chặt tôi đem đi chôn luôn.”

Phó Thành Lẫm liếc nhìn anh ấy một cái, “Tôi sẽ chuyển về căn hộ cũ, cậu nói Lê Tranh dọn về đi.”

Tưởng Thành Duật lại bóp cái chai, “Không cần đâu. Dù cho cậu có dọn đi, cháu ấy cũng không về đó sống nữa.” Anh ấy rất hiểu tính tình của cháu gái mình.

Nhưng anh ấy không thể để cô sắp tới tiếp tục sống một mình nữa. Cô không thích có người khác đi theo bên mình, vì thế suốt một thời gian anh ấy đã nới lỏng cân nhắc về việc đảm bảo an toàn cho cô.

Anh ấy còn một yêu cầu quá đáng, “Trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, anh cả của tôi có thể sẽ đến gặp Tranh Tranh. Anh ấy không biết rằng Tranh Tranh đã thuê nhà ở một mình. Nếu một ngày nào đó anh cả của tôi đợi Tranh Tranh ở trước căn hộ, cậu hãy báo cho Tranh Tranh một tiếng.”

Phó Thành Lẫm gật đầu, sau đó lại nhìn về phía bên kia đường.

Lê Tranh mua khẩu trang xong bước ra từ hiệu thuốc, cô sợ mua một gói thôi không đủ, vì vậy cô đã mua hai gói cho Cận Phong.

Vào ban đêm, sẽ không có ai nhìn chằm chằm vào mặt mình, Cận Phong không cần phải mang khẩu trang, bỏ ngay vào túi.

Cái túi áo căng phồng lên, vì đánh nhau mà vạt trước áo sơ mi bị kéo ra, lôi thôi rũ xuống phía ngoài quần.

Một chút cũng không phù hợp với thân phận chủ tịch đời thứ hai của anh.

Băng qua đường xong, Phó Thành Lẫm đem chai nước trong tay vặn ra đưa cho Lê Tranh, “Uống chút nước đi.”

Cận Phong liếc nhìn chai nước trên tay Phó Thành Lẫm, chỉ vào cái chai, “Tôi cũng thấy khát.”

Phó Thành Lẫm: “…”

Lê Tranh thuận tay đưa chai nước qua cho Cận Phong, “Tôi không khát.”

“Cảm ơn em.” Cận Phong không một chút khách sáo trực tiếp nhận lấy, khi nước đυ.ng vào vết thương ở khóe miệng, anh hít hà vì đau, nhưng vẫn uống nước đàng hoàng.

Xe của Cận Phong đậu ở đầu ngõ khu nhà Lê Tranh thuê, Tưởng Thành Duật đương nhiên phải nhìn thấy cháu gái vào nhà thì mới yên tâm, cả mấy người cùng nhau đi bộ tới đó.

Tưởng Thành Duật đi vài bước chợt nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nói với Phó Thành Lẫm: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu về trước đi.”

“Không cần lo.” Phó Thành Lẫm đã đi theo phía sau.

Vốn dĩ ban đầu Phó Thành Lẫm không có lý do nào chính đáng để đưa Lê Tranh về, ngoài Tưởng Thành Duật và Cận Phong, anh đi theo quả thật rất dư thừa.

Tuy vậy muốn có lý do thì cũng có lý do, Tưởng Thành Duật cho rằng nguyên nhân anh làm vậy là do anh đã từ chối lời tỏ tình của Lê Tranh, khiến Lê Tranh phải dọn đến đây ở.

Có lẽ trong lòng anh cảm thấy tội lỗi.

Nếu như Lê Tranh vẫn còn ở tại khu căn hộ, bọn họ có muốn đe dọa cô, bọn họ sẽ phải cân nhắc các biện pháp an ninh từ phía căn hộ, có làm gì cũng không đơn giản.

Lê Tranh chợt dừng lại, cô vẫy vẫy tay với Phó Thành Lẫm, ra hiệu cho anh ngừng bước, “Cảm ơn, anh về đi.”

Những người khác không muốn nói gì thêm, cô kéo tay Tưởng Thành Duật đi về hướng khu nhà cho thuê.

Phó Thành Lẫm quay trở lại xe, anh không vội lái xe đi, gửi một tin nhắn cho trợ lý Tăng, muốn anh ta kiểm tra tình hình của người phụ trách mảng đồ mỹ phẩm của mỹ phẩm Hoa Bắc.

Sau một vài giây, anh bổ sung thêm một câu: [Kiểm tra được gì trực tiếp gửi sang cho Tưởng Thành Duật đi.]

Trợ lý Tăng không biết ông chủ vì cái gì lại thêm từ ‘đi’ ở cuối câu như vậy, có như thể anh ấy phải quyết định khi trong lòng vẫn còn khúc mắc.

[Được, sếp Phó.]

Phó Thành Lẫm ném điện thoại ném ghế phụ, lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Buổi đi bộ kết thúc, Cận Phong lấy xe rồi tách khỏi hai người.

Lê Tranh cùng Tưởng Thành Duật rẽ vào ngõ, cô vô thức ngả người ra phía sau, quay đầu lại nhìn xem xe của Phó Thành Lẫm còn ở đây hay không.

Cách một đoạn đường dài, xuyên qua màn đêm, hình như bên đó có một chiếc ô tô màu đen đang đậu.

Khi Phó Thành Lẫm ngoảnh mặt nhìn ra ngoài xe, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng hai chú cháu ở phía góc đường.

--

Tưởng Thành Duật nhìn theo từng cử chỉ nhỏ của cháu gái, cô nhìn lướt qua phía sau của anh ấy. Đã qua vài phút, Phó Thành Lẫm chắc hẳn đã rời đi từ lâu, không hiểu sao cô vẫn nhớ đến mà quay lại nhìn.

Anh ấy không hề vạch trần.

Lại một lần nữa đi ngang qua chỗ bồn hoa, hai con mèo hoang vẫn còn lảng vảng ở đó, có thể do lúc trước chúng quá sợ hãi, nên nhìn thấy người thì lập tức trốn đi nơi khác.

Tưởng Thành Duật hôm qua chỉ đến đứng ở dưới tòa nhà, hôm nay muốn đưa cháu gái lên tới tận cửa. Trên lối đi chung, trước mỗi cửa nhà đều có kệ để giày, tủ giày.

Còn có một số gia đình phía trước cửa, để xe đạp dựa nghiêng vào tường.

Lê Tranh lấy dép ra khỏi tủ giày rồi thay vào, “Diện tích nhà bên trong nhỏ, thật sự không chỗ để đặt tủ giày.” Thay giày xong, cô lục trong túi xách để tìm chìa khóa.

Tưởng Thành Duật xoa đầu cô, “Lúc đó có phải sợ lắm không?”

Lê Tranh lắc đầu, có sợ hãi cũng vô dụng.

Cũng đã muộn, thêm vào đó, Tưởng Thành Duật không muốn nói nhiều, “Lúc nào vết thương trên miệng Cận Phong lành, mời cậu ấy ăn một bữa cơm, xem như cảm ơn một chút.”

Lê Tranh trong lòng hiểu rõ, cho dù chú có không dặn dò với cô, cô cũng sẽ cân nhắc làm sao để cảm ơn anh ta.

Tưởng Thành Duật khẽ nâng cằm, “Nhanh lên giường đi ngủ, không cần suy nghĩ vớ vẩn, cũng không cần phải sợ.”

Lê Tranh mở cửa, thật cẩn thận đẩy vào, sợ tạo ra tiếng động đánh thức Giang Tiểu Nam, không ngờ phòng khách vẫn còn sáng đèn, TV còn chưa tắt.

“Cậu về rồi.” Giang Tiểu Nam nghe tiếng động tĩnh liền rất nhanh từ sô pha đứng dậy.

Lê Tranh đóng cửa, dùng bả vai đẩy mạnh để cửa đóng chặt.

“Sao cậu vẫn chưa ngủ?” Cô đặt túi xách lên tay vịn ghế sô pha.

Giang Tiểu Nam: “Để tớ xem cậu thế nào, có bị thương đâu không?” Cô ấy xoay người Lê Tranh lại, muốn đảm bảo cô không bị gì mới yên lòng.

Không đợi Lê Tranh hỏi ra nghi ngờ trong lòng, cô ấy nói: “Sau khi cảnh sát đến, tiếng động không nhỏ, tớ ở trên ban công nhìn xem bên dưới rốt cuộc có chuyện gì, vội vàng thay quần áo để chạy tới…”

“Cậu nhìn thấy tớ sao?” Lê Tranh rửa sạch tay, lau sơ qua trên chiếc khăn lông.

“Ừ.” Lúc Giang Tiểu Nam chạy tới đó, Lê Tranh cũng vừa lúc bước lên ngồi trên xe cảnh sát, cô ấy liền hỏi những người xung quanh đang đứng hóng chuyện, có chuyện gì đã xảy ra.

Có người nói rằng, có thể cô gái gặp phải những kẻ quấy rối, bạn trai của cô gái đã chặn đường đánh nhau với hai người đàn ông.

Tình huống cụ thể như thế nào, không ai biết chính xác.

“Tớ không biết điện thoại di động của cậu có phải giao cho cảnh sát không, nghe nói khi cậu lấy lời khai sẽ không thể mang theo điện thoại di động, tớ không dám tùy tiện gọi cho cậu, trong lòng sốt ruột muốn chết.”

Giang Tiểu Nam suy đoán: “Tối nay cậu đi kiểm tra lái xe trong lúc say rượu, phát hiện ra người đang say rượu mà lái xe, rồi cậu quay phim người đó lại, khiến người nhà bọn họ tìm tới đây đúng không?”

“Không phải, là tin tức về đồ mỹ phẩm.”

“Chết tiệt! Những người đó thật sự không biết xấu hổ, lúc này mà không còn nghĩ cách giải quyết vấn đề sản phẩm của mình, lại đi đe dọa phóng viên.”

Lê Tranh đi rót nước uống, Giang Tiểu Nam nhanh hơn cô một bước, đưa cái ly cho cô, “Tớ đã rót sẵn nước cho cậu rồi, còn để thêm một cục đá nhỏ.”

“Cậu có tìm ra được ai đã làm việc đó không?”

Lê Tranh đang uống nước, không trả lời được, gật đầu đáp lại.

“Thế thì tốt rồi.” Giang Tiểu Nam tò mò, “Bạn trai cậu ở đâu ra vậy? Là đồng nghiệp của cậu hay là thầy Hà?”

“Bạn của chú tớ, khi tớ đang kiểm tra lái xe khi say rượu thì gặp được, tiện đường đưa tớ về.”

Giang Tiểu Nam lên tiếng: “Bồn hoa bên đó là một chỗ khuất để theo dõi, may mà có hai người, nếu như chỉ có một mình gã, gã mạnh miệng không chịu thừa nhận chuyện gì, thật đúng không có cách nào.”

Lê Tranh đặt cái ly xuống, “Đừng nói, bọn họ lúc đầu thật đúng là không chịu thừa nhận cái gì cả, chỉ tìm ra vấn đề khi lời khai của hai người có nhiều điểm khác nhau quá lớn.”

Giang Tiểu Nam: “Không có nhân chứng nào cả đúng không?”

“Lúc hai người bọn họ chặn tớ lại, thật sự không có ai cả.” Lê Tranh cười nói, “Chỉ có hai con mèo.” Nhắc đến mèo, “Chắc lúc đó cũng bị dọa một chút.”

“Tớ chỉ thắc mắc tại sao thức ăn cho mèo sao vẫn chưa ăn xong.” Giang Tiểu Nam lúc mua xiên que trở về, đi ngang qua bồn hoa, còn rơi vãi rất nhiều thức ăn cho mèo, nhưng hai con mèo lại không biết chúng đã đi đâu.

Ngày bình thường, thức ăn cho mèo một miếng cũng sẽ không dư thừa.

Lê Tranh ngẩn ra, “Là cậu cho nó ăn à?”

“Ừ, tớ sợ chúng bị đói, thế nên tớ đã ăn uống đạm bạc lại để tiết kiệm tiền mua thức ăn cho mèo.” Giang Tiểu Nam đến ở đây bao lâu thì cô ấy đã cho ăn từng ấy thời gian, trước đây chúng lang thang quanh cái thùng rác, cũng không biết có tìm được thức ăn hay không.

Lê Tranh lấy điện thoại di động ra, “Vậy để tớ gọi đặt hàng món ngon bồi thường cho tụi nó.”

Giang Tiểu Nam chỉ chỉ về phía phòng bếp, “Trong tủ có hai túi thức ăn cho mèo, tạm thời không cần mua đâu.”

Lê Tranh đã mở ứng dụng lên, “Mua vài đồ ăn đóng hộp cho mèo để tụi nó cải thiện bữa ăn.”

Giang Tiểu Nam không ngừng ngáp, vươn người nói, “Tớ ngủ đây, cậu tắm rửa rồi ngủ sớm đi.” Cô ấy tắt TV, ngáp một cái rồi trở về phòng của mình.

Lê Tranh đáp lại, bắt đầu chọn những thức ăn đóng hộp cho mèo.

Cô rất ít khi mua hàng online, ở nhà chuẩn bị sẵn cho cô không thiếu bất cứ thứ gì, lần gần đây cô mua hàng online là chiếc quạt nhỏ cho chú vào Ngày của Cha.

Đặt hàng xong cô mới nhớ ra mình quên thay đổi địa chỉ giao hàng, mặc định là căn hộ bên kia.

--

Sáng sớm hôm sau, ngay khi Lê Tranh vừa đến dưới lầu đài truyền hình, cô nhận được điện thoại từ một dãy số lạ, người bên kia tự xưng mình là Cục trưởng của Cục mỹ phẩm Hoa Bắc, họ Diêu.

Lê Tranh đương nhiên sẽ không thể có thái độ tốt với hắn, “Có chuyện gì, nói đi.”

Tính tình và giọng điệu của người đàn ông bất đắc dĩ phải trở nên giả tạo, hiện tại anh ta vì vụ dị ứng mỹ phẩm trang điểm khiến cho lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, “Tôi muốn xin lỗi cô, đặc biệt xin lỗi, lúc đó tôi đã quá nóng giận, sợ rằng mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn, nên mới nhất thời hồ đồ, mong cô tha thứ cho tôi.”

Lê Tranh bước tới trước thang máy nói, “Không cần thiết phải tha thứ, hành vi giống như anh đang làm không đáng được tha thứ. Nếu không vì tối qua tôi còn chút may mắn, biết rõ anh là người đe dọa tôi, chờ cho đến khi tin tức được phát sóng, có lẽ tôi đã bị đánh không nhẹ, ngài nói đi, anh Diêu?”

Người đàn ông hiển nhiên không thể ngờ được phải ứng của cô lại mạnh mẽ như vậy, “Cô Lê à, cô có phải là hung hăng quá rồi không? Tôi gọi điện là muốn thật lòng xin lỗi cô.”

“Đó có thể là do tôi không hiểu gì về chuyện này, một cuộc điện thoại đã được gọi là thật lòng xin lỗi.” Lê Tranh hỏi lại: “Ai quy định rằng cứ xin lỗi thì phải được tha thứ?”

“Ngoài ra, tôi chỉ không ngờ tôi chưa muốn tha thứ đã bị gọi là hung hăng dọa người? Thế hành vi của ngài tối qua uy hϊếp đe dọa đến tôi thì gọi là gì?”

Người đàn ông lại nhấn mạnh: “Tôi nói rồi, lúc đó là do tôi quá nóng giận, công việc không thuận lợi trực tiếp ảnh hưởng đến bát cơm của mình, có thể không nóng nảy được không?”

“Vậy cô Khương thì sao? Bát cơm của cô ấy cũng bị sản phẩm các anh đập nát rồi, lúc đó anh có thông cảm cho chị ấy không?”

“Các anh đã từng nghĩ đến cảnh mặt cô ấy bị sưng tấy đến mức không dám gặp người khác, phải ở bệnh viện truyền nước, chỉ có thể trơ mắt nhìn những đơn hàng cô ấy vất vả tìm được bị mất đi, thật bất lực sao?”

“Lần đầu tiên cô ấy liên lạc với các anh, yêu cầu của chị ấy rất đơn giản, các anh có quan tâm đến nó không?”

Người đàn ông không hé răng nửa lời.

“Các anh có lẽ chỉ nghĩ rằng cô Khương chỉ là một người làm công bình thường, không thể làm nổi bất kỳ điều gì, về cơ bản anh không hề cân nhắc đến những yêu cầu của cô ấy.”

“Khi vừa có kết quả giám định chất lượng, cô Khương vẫn không muốn làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn, muốn tìm các anh để thương lượng trước, kết quả là các anh vẫn đùn đẩy hết lần này đến lần khác.”

“Chúng tôi cũng đã gọi điện cho anh, để tìm một phương án, cuối cùng anh trực tiếp cúp máy, anh nghĩ rằng mình rất giỏi, có thể một tay che cả bầu trời, nghĩ rằng chúng tôi không thể đưa được tin tức ra ánh sáng được.”

“Lúc tin tức được phát sóng, chuyện đầu tiên anh làm là uy hϊếp tôi. Từ đầu đến cuối, anh thực sự nghiêm túc muốn giải quyết vấn đề sao? Không phải việc đạp đổ bát cơm của người khác với anh là việc bình thường sao?”

Người đàn ông bị sốc đến nổi nửa ngày chưa nói được lời nào.

Vào đến thang máy, Lê Tranh trực tiếp cúp điện thoại.

Lê Tranh hôm nay đến văn phòng sớm, Phùng Xán còn đến sớm hơn cả cô, khi nhìn thấy cô, khuôn mặt u ám đến mức có thể vắt được ra nước.

Việc cô bị uy hϊếp, cô không nhắc đến với Hà Dập.

Tin tức tiếp theo sẽ được phát sóng bình thường vào buổi tối, bởi vì có sự can thiệp của các cơ quan quản lý, lô mỹ phẩm không đạt chất lượng hoàn toàn bị rút khỏi thị trường.

--

Trong vòng một tuần sau đó, mọi thứ đi vào đúng quỹ đạo, sóng yên biển lặng.

Lê Tranh đã không gặp lại Cận Phong kể từ đó, trong khoảng thời gian này cô có gọi cho anh ta một lần, anh ta nói đang bận, vết thương đã gần như bình phục.

Mấy món đồ thức ăn cho mèo đóng hộp mà cô mua đã được giao, nhưng cô đã quên thay đổi địa chỉ, món đồ vẫn được gửi tới căn hộ bên kia, cô vẫn chưa có thời gian để đến lấy nó.

“Tiểu Lê, có cuộc họp.” Từ Sướиɠ ngậm một miếng chocolate trong miệng, đi ngang qua bên cạnh Lê Tranh rồi vỗ vỗ vai cô.

Lê Tranh đang xem video tin tức được phát sóng trước đó, nhìn thời gian trên máy tính, còn năm phút nữa là đến giờ họp, cô tắt màn hình, tiện tay cầm lấy một quyển sổ.

Từ Sướиɠ chờ cô rồi đi cùng, “Em có uống rượu được không?”

Lê Tranh: “Một ly là say ạ.”

Từ Sướиɠ cực kỳ tử tế, “Vậy thì buổi tối em ngồi bên cạnh chị, có người đến mời rượu em, chị sẽ che chắn cho em, tối nay chồng của chị cũng đến, anh ấy nói anh ấy không uống rượu, chị có uống say cũng không việc gì.”

Đêm nay tổ chuyên mục của cô có một buổi liên hoan, tháng trước đã thanh toán phí phòng chống say nắng và làm mát, tổng biên tập nói rằng nếu tụ tập mà vẫn không đủ, bên sản xuất sẽ thanh toán phần chênh lệch, cứ việc gọi.

Ăn tối vào mùa hè, tôm hùm đất xào cay và bia là sự kết hợp tuyệt vời nhất.

Có một nhà hàng đặc biệt nổi tiếng với món tôm hùm đất, trước đây muốn đến ăn sẽ phải hẹn trước mất mấy ngày, tổng biên tập biết nên đã đốc thúc, từ sớm đã đặt trước một phòng lớn.

Bên trong và bên ngoài có hai bàn lớn, phù hợp cho buổi liên hoan của các bộ phận.

Buổi liên hoan có thể mang theo người nhà, nhưng vì tối nay là thứ sáu, nhiều thành viên trong gia đình có việc riêng, một số người lại không thích sự náo nhiệt, chỉ có một số ít có thể đến tham dự.

Lê Tranh thuộc về dạng lý do ‘bạn trai’ có việc, trước khi đi đến đây, cô đành phải đánh liều nói rằng bạn trai đang đi thực tập phải làm thêm giờ, thực sự không thể xin nghỉ được.

Vì thế, Từ Sướиɠ đã tiếc nuối cả mấy ngày, đến bây giờ vẫn còn nhắc mãi, cô ấy cứ như “mẹ ruột” của Lê Tranh, chỉ sợ ‘con rể’ tương lai không có giá trị nhan sắc.

Buổi gặp mặt hôm nay cũng có thể xem là buổi tổng kết giữa năm, trong nháy mắt đã hơn nửa năm trôi qua.

Các lãnh đạo trong tổ chuyên mục của cô không thích những cuộc nói chuyện dài dòng, sau khi chỉ ra các vấn đề một cách sắc bén, bọn họ đưa ra những nhận xét, việc nào đáng khen thì sẽ khen ngợi, việc nào đáng phê bình thì sẽ bị chỉ trích, chỉ khoảng một tiếng, cuộc họp tổng kết đã được kết thúc.

Nhà sản xuất không tham dự buổi liên hoan, ông ấy có một tác phong lớn, ngày thường rất ít khi cười nói, sự khác biệt về tuổi tác cũng tạo nên khoảng cách. Nhà sản xuất tự trêu chọc bản thân, nói rằng nếu ông ấy đi, sẽ ảnh hưởng đến sự thèm ăn của mọi người.

Ông ấy chỉ cần ăn trên vòng bạn bè, mọi người hãy cứ đăng bài lên vòng bạn bè, đừng có chặn ông ấy.

Cả phòng họp được một trận cười vang.

Tổng biên tập gửi địa chỉ ăn tối cho mọi người trong tổ, liên tục dặn dò, “Tối nay đừng ai lái xe đến nhà hàng nhé, nhất định sẽ phải uống rượu, mọi người đi chung xe đi.”

Tan họp, nhóm năm nhóm ba trò chuyện về buổi liên hoan, lần lượt rời khỏi phòng họp.

Lê Tranh cùng Từ Sướиɠ cùng đi phía sau, đang trò chuyện, chợt nghe tiếng đồng nghiệp phía trước đột nhiên kích động: “Mẹ ơi, đó không phải là Cận Phong sao? Sao anh ấy lại ở đây?”

Trong đám đông, lúc nhìn thấy vị tổng giám đốc đẹp trai, xôn xao một trận.

“Công chúa.”

Lê Tranh bỗng ngẩng đầu, trong lòng là một mớ hỗn độn.

Tại sao anh ta lại đột ngột đến đài tìm cô?

Còn sợ người khác không nhận ra cô quen biết anh ta, lại còn công chúa!

Hôm nay Cận Phong mặc đồ như một người bình thường, áo sơ mi trắng sơ vin với quần tây đen, khóe miệng ôn hòa biểu cảm vừa đủ.

Các đánh giá về anh ta trên mạng khen chê trái chiều nhau.

Tuy nhiên mặc kệ những bình luận có thế nào, anh ta đều tạo cho người khác cảm giác là một tổng giám đốc lạnh lùng và độc đoán, chỉ có những người thân quen với anh ta, những người từng làm việc với anh ta mới biết, đôi lúc anh ta khá tùy tiện, còn rất phóng túng.

Đặc biệt là khi đối đầu với Phó Thành Lẫm.

Vẻ ngoài ưa nhìn đó giúp anh ta nhanh chóng có được ánh mắt thiện cảm của hơn một nửa số phụ nữ trong tổ chuyên mục của cô.

Tổng biên tập là người đi đầu, cô ấy đã từng xem ảnh chụp của Cận Phong trên mạng, nhưng ảnh chụp và thực tế vẫn có chút khác biệt, trong một khoảng thời gian, cô ấy không thể liên kết được giữa chàng trai trẻ tuổi hiền lành trước mặt với vị chủ tịch đời thứ hai của tập đoàn Nam Phong.

Hôm nay có thể mang theo người nhà đến buổi liên hoan, cô ấy tưởng rằng đó là bạn trai của Lê Tranh.

“Lê Tranh, là bạn trai của em hả?”

Cô ấy muốn xác nhận lại lần nữa.

Còn không đợi Lê Tranh nói chuyện, Cận Phong đã đi đến, giành nói: “Xin chào lãnh đạo, tôi là Cận Phong.”

Khí chất của tổng biên tập quả thật chính là lãnh đạo, nhưng khi tổng biên tập nghe được Cận Phong nói hai chữ kia, cô ấy vẫn ngẩn người, phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó mới nở nụ cười, “Xin chào, anh đến đón Lê Tranh đi à?”

Lê Tranh chỉ muốn bóp chết Cận Phong.

Lời nói của Cận Phong đã tạo nên một làn sóng cao nhiều mét trong nhóm chuyên mục ‘Thành phố lúc sáu giờ’, cuốn mọi người vào vòng xoáy của những lời bàn tán.

Chờ đến khi những lời thì thầm của tất cả đồng nghiệp vào phòng làm việc, Lê Tranh mới kéo Cận Phong qua một bên, “Anh có bệnh à? Hôm đó không phải anh bị thương ở miệng sao? Thế nào đầu óc lại hỏng rồi?”

Cận Phong lười biếng dựa vào bệ cửa sổ, “Anh nói công chúa này, em đừng có nguyền rủa anh.”

Anh ta quay lại chuyện chính, nhỏ giọng nói: “Thân phận của em, không ai tìm ra được, còn nghĩ em chỉ là người xuất thân từ một gia đình bình thường. Cái tên họ Diêu kia phải chịu đựng em, từ một lãnh đạo khu vực bị chuyển sang làm một giám sát viên, không có tiền thưởng hay bất cứ thứ gì, bạn gái anh ta là đồng nghiệp của em, về sau em sẽ có một thời gian khó khăn, nếu anh không đến ủng hộ em, có đếm hết cả ngón tay ngón chân cũng không đủ cho em đếm những điều tồi tệ mà em sẽ gặp phải trong tương lai.”

“Nhân tiện anh cũng đã giải quyết những rắc rối đang đeo đuổi em, một mũi tên trúng hai con nhạn.”

“Là chú em nhờ anh đến hỗ trợ.”

Lê Tranh trừng mắt liếc anh ta một cái, việc đã đến nước này, còn có thể làm gì bây giờ?

Cận Phong: “Nhanh lấy túi xách đi, chú của em nói tối nay tụi em có buổi liên hoan, anh vừa lúc muốn đi ăn ké.”

Điện thoại di động của anh ta rung lên, một người bạn hỏi anh ta: “Buổi tối ăn tôm hùm đất, có đến không?”

Cận Phong: [Không rảnh, đi cùng với công chúa.]

Bạn của anh cho đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt thực sự công chúa, [Dẫn đến đây tụ tập luôn.]

Cận Phong: [Có một buổi liên hoan, mọi người ăn đi, hóa đơn tôi sẽ thanh toán.]

Bạn: [Có người trả tiền.]

Cận Phong thuận miệng hỏi: [Bình thường mọi người nói tôi keo kiệt, nếu tôi không đi thì ai sẽ trả tiền, ai trả tiền?]

Bạn: [Phó Thành Lẫm sang đây, bỗng nhiên cậu ấy nói mời khách. Cho nên tôi mới hỏi cậu có tới ăn ké hay không. Tối nay có không ít người, còn có cả Hướng Thư và bạn của cô ấy.]
« Chương TrướcChương Tiếp »