Chương 37

Lâm Nhiên cảm thấy cương khí xung quanh càng ngày càng mãnh liệt, chắc thời gian ra ngoài sắp tới rồi, bèn quyết định đi tìm Hầu Mạn Nga xem thế nào.

Nàng ném kiếm trúc lên bầu trời, nhẹ nhàng bay lên, mũi giày chạm nhẹ lên thân kiếm dẻo dai, kiếm trúc lóe lên, sau đó từ từ bay về một hướng.

Lâm Nhiên tìm thấy Hầu Mạn Nga trong một sơn cốc bị thiêu rụi.

Hầu Mạn Nga ngẩng đầu ưỡn ngực, ôm Xích Liên kiếm hừng hực lửa, đắc ý đi về phía nàng.

Ánh mắt Lâm Nhiên lướt qua thái dương bị đốt tới cháy đen của nàng ta, tay áo bị mất một nửa cùng đôi chân đi khập khiễng, dường như đã nhìn thấy dáng vẻ nàng ta phải quỳ trên ván giặt khóc lóc thảm thiết ban nãy.

Ừm, xem ra đúng thật là một trận đại chiến gia đình thảm thiết.

Hầu Mạn Nga nhảy nhót chạy tới, tuy rằng đã cố gắng khống chế biểu cảm, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà cong lên, đắc ý giơ kiếm của mình lên: “Đây là kiếm của ta, Xích Liên kiếm.”

Xích Liên kiếm lóe sáng nhè nhẹ, vầng sáng xoay chuyển giống như ngọn lửa nóng rực.

Lâm Nhiên vỗ tay khen ngợi: “Kiếm tốt đấy, chúc mừng ngươi.”

Hầu Mạn Nga lập tức vui vẻ, ho húng hắng hai tiếng: “Được rồi, ta đã có kiếm rồi, giờ ta sẽ miễn cưỡng đi tìm giúp ngươi... Ngươi có kiếm rồi á? Tìm thấy lúc nào vậy?”

Hầu Mạn Nga nhìn chằm chằm thanh kiếm trúc đã thu lại ánh sáng rực rỡ nên giờ trong tối tăm héo queo, được giắt bên hông Lâm Nhiên, vẻ mặt dần dần ghét bỏ: “Đây là kiếm gì vậy? Còn là kiếm không thế, trông cứ như một cành trúc vứt đi vậy! Sao ngươi lại tìm kiếm như vậy chứ? Để ta dẫn ngươi đi tìm cái tốt hơn.”

Thiên Nhất tưởng rằng kiếm trúc bị chê như vậy, dù thế nào cũng sẽ nổi giận, thể hiện mình thực ra là một thanh kiếm nhìn trông thì bình thường giản dị chứ thực ra vô cùng đỉnh, vả mặt Hầu Mạn Nga bôm bốp mới phải.

Nhưng nó vẫn đánh giá thấp thanh kiếm trúc này rồi, trong tiếng chế giễu như vậy, kiếm trúc chẳng thèm sáng lên mà còn tiếp tục giả chết, lắc lư treo trên eo Lâm Nhiên, thể hiện rõ mình là một thanh kiếm vứt đi mềm yếu vô lực.



Kiếm trúc: Thanh trúc vứt đi là ai? Chẳng liên quan tới ta.

Thiên Nhất: “...”

Lâm Nhiên sờ kiếm trúc, cười lắc đầu: “Kiếm không phân chia tốt xấu.”

Hầu Mạn Nga bĩu môi: “Ai nói không có tốt xấu, vậy Long Uyên với Phượng Minh giống với những kiếm khác được chắc!”

Xích Liên kiếm: “...”

Lâm Nhiên: “...”

Lâm Nhiên không biết sao nàng ta lại có can đảm ôm Xích Liên kiếm mà nói như vậy: Là mùi thịt nướng chưa đủ thơm, hay là cạnh ván giặt quần áo chưa đủ lồi lõm vậy?

May mà Hầu Mạn Nga vẫn còn chút khát vọng sống, lập tức ôm lấy Xích Liên kiếm trước khi nó nướng nàng ta thành đồ ngốc, vội vàng nói: “Những thanh kiếm khác không bao gồm ngươi! Ngươi... Ngươi khác biệt ở trong lòng ta!”

Lâm Nhiên lặng lẽ nhìn nàng ta, cảm thấy bình thường miệng cô nương này cực hỗn, có lẽ đã tích góp tất cả kĩ năng để nói lời ngon tiếng ngọt với vợ rồi.

Xích Liên kiếm vẫn thấy không vui lắm, lóe lên một cái để dằn mặt nàng ta, thứ cặn bã đứng núi này trông núi nọ! Biểu cảm của Hầu Mạn Nga lập tức trở nên phong phú nhiều màu... Chắc đang lấp lửng muốn hộc máu nhưng lại không dám.

Lâm Nhiên mỉm cười, nhìn nàng ta rồi nghiêm túc giải thích: “Ít nhất mỗi một thanh kiếm trong Vạn Kiếm lâm đều là kiếm tốt ở lại trong đất trời qua hàng ngàn vạn năm qua. Long Uyên và Phượng Minh được coi là kiếm thần đứng đầu không phải vì chúng thực sự tốt hơn những kiếm khác bao nhiêu, mà là vì chủ nhân trước đây của chúng cho chúng cơ hội tốt nhất. Nếu ngươi đủ xuất sắc, sau này Xích Liên cũng sẽ vang danh khắp thiên hạ vì ngươi.”

Trái tim Hầu Mạn Nga giật thót.



Nhưng nàng ta đã nhanh chóng che giấu, giả vờ như không có chuyện gì: “Đó là chuyện xa vời như thế nào chứ, ta cũng không biết mình có nhìn thấy được ngày đó hay không nữa.”

Đối với cái đám chó được trời chọn không khiến người ta đỡ nhọc lòng này, Lâm Nhiên chưa bao giờ keo kiệt chuyện chỉ dẫn cặn kẽ, nàng kiên nhẫn cổ vũ nàng ta: “Đừng nhụt chí vậy, cũng đừng so sánh với người khác, ngươi phải nghĩ tới điểm mạnh của mình, phát huy ưu thế của mình, chân đứng cho thật vững, ngày đó rồi sẽ tới thôi.”

Ưu thế của mình…

Hầu Mạn Nga nhìn Xích Liên kiếm, nhớ tới tông môn cực kì có tiền và phụ mẫu cực kì có tiền kia của mình... hai mắt chợt sáng rực lên: “A! Ta hiểu rồi!”

Sở Như Dao có thiên phú, có may mắn hơn nàng ta thì đã sao, nàng ta có tiền mà!

Sao phải lo lắng? Đã có vàng rồi!

Cho dù ngươi có tài giỏi đến đâu, có là con cưng của trời thì cũng chẳng bằng ta có ông bố giàu sụ, mở miệng là có tiền ngay! Tiền là chí tôn, bách chiến bách thắng!

Lâm Nhiên không ngờ nàng ta lại có ngộ tính cao thế, mới đó đã thông suốt rồi, làm nàng cũng thấy vui mừng yên tâm: “Hiểu là tốt rồi.”

... Cho nên, rốt cuộc nàng ta hiểu cái gì vậy?

Lâm Nhiên còn chưa kịp hỏi câu này thì chợt cảm thấy không gian xung quanh đột nhiên vặn vẹo, cơ thể dường như bị một luồng sức mạnh to lớn kéo đi.

Lâm Nhiên biết, đã tới lúc rời khỏi Vạn Kiếm lâm rồi.

Sơn cốc cháy đen và cương khí lạnh lẽo biến mất, trước mắt Lâm Nhiên lóe lên, đã đứng ở mảnh đất trống trước Vạn Kiếm lâm.

Xung quanh đã có những đệ tử bị đá ra trước vì thực lực không đủ đợi từ lâu, đủ loại kiếm khí biến ảo giữa không trung.