"Hơn nữa đầu thai vào nhà tốt thì nhất định sẽ tốt sao? Có người là thiên kim giàu có nhưng xung quanh chỉ toàn là những mưu tính lọc lừa, như một đứa trẻ ôm cả núi vàng, không có sức tự bảo vệ bản thân, cuối cùng chết oan ở tuổi đời còn trẻ. Cũng có người ỷ vào việc mình không thiếu thốn gì hết, sống vô lo vô nghĩ để rồi lâm vào con đường sa đọa, cuối cùng tự tay hủy hoại đi tất cả của bản thân. Lại có người rõ ràng có phụ mẫu lý tưởng, sư phụ hiền hậu, được huynh đệ đồng môn yêu thương, vốn dĩ nên có một tương lai sáng lạn, nhưng rồi bỗng tai vạ bất ngờ ập tới khiến nàng ấy mất đi tất cả những hạnh phúc trước đó, cũng chính tai vạ đó đã rèn giũa nàng ấy trở thành một người kiên cường có ý chí cứng cỏi... Ngươi chỉ nhìn thấy vẻ ngoài đẹp đẽ của nàng ấy, nhưng quá trình đau khổ mà nàng ấy trải qua, thậm chí trong tương lai còn những khổ sở đếm không hết kia, ngươi làm sao biết được?"
Lâm Nhiên mỉm cười: "Ông trời có công bằng hay không thì ta không nói được. Nhưng ta biết, bất cứ là chuyện gì, dù vui mừng hay oán giận thì có ném hết cho ông trời cũng đều là vô nghĩa. Bởi vì ông trời không phải người, sẽ chẳng bao giờ để ý tới vui buồn của nhân loại, việc ông trời sắp đặt số mệnh của mỗi người không mấy công bằng cũng không phải vì ông ấy căm ghét ai hay yêu thích ai cả, chỉ đơn giản là vì điều đó gắn liền mật thiết tới sự tồn tại của ông trời. Vì thế, ngươi có căm ghét ông trời, oán hận ông trời bất công hay thậm chí là vì hận nó mà ép bản thân mình làm chuyện gì, tất cả đều là chuyện không cần thiết."
Nàng chậm rãi nói: "Việc ngươi nên làm là nghĩ kĩ lại thứ mình thật sự muốn là gì, sau đó đi con đường mình thật sự muốn đi, khiến bản thân ngươi mãn nguyện là đủ rồi."
Hầu Mạn Nga trầm mặc hồi lâu.
Nàng ta trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhiên, qua một lúc lâu sau mới bỗng dưng thốt lên một câu với vẻ sâu xa: "Có phải ngươi đang cho ta ăn canh gà tẩm độc* không?"
(*毒鸡汤 canh gà tẩm độc: từ lóng trên mạng dùng để ám chỉ những triết lý vô bổ.)
Lâm Nhiên thoáng sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại, giữ vững thiết lập về nhân vật gốc trong truyện, trịnh trọng hỏi: "Canh gà tẩm độc? Ta đâu cho ngươi ăn canh gà, ngươi đói à? Nhưng mà có đói thì ăn đồ có độc cũng không tốt đâu."
Hầu Mạn Nga: "..."
Hầu Mạn Nga ngơ ngác, lẽ nào thật sự không phải xuyên không? Thật sự chỉ là một nhân vật gốc trong truyện có suy nghĩ đặc biệt thôi sao?
Nếu không phải xuyên không thì Hầu Mạn Nga không sợ Lâm Nhiên nghi ngờ thân phận của mình. Cho dù là đám người Khuyết Đạo Tử cũng không phát hiện là nàng ta xuyên không, chỉ cảm thấy vì nàng ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ nên tính cách mới thay đổi lớn như vậy. Người sư tỷ này thì lại càng không thể suy nghĩ theo chiều hướng kỳ ảo kia được.
Cho nên nàng ta cảm thấy tám mươi phần trăm là do sư tỷ này thấy nàng ta không lấy được kiếm, cộng thêm lòng đố kỵ Sở Như Dao khiến tinh thần bất ổn mà ăn nói linh tinh, cho nên nàng mới nghiêm túc khuyên răn nàng ta.
Hầu Mạn Nga không sợ cái này, cái nàng ta sợ là...
… Hệ tư tưởng của người này cũng lớn quá rồi! Một người có thể nói ra được từng câu từng câu đạo lý như vậy, sao có thể chỉ là một “diễn viên quần chúng” cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ chứ? Ít nhất cũng phải làm nữ trùm tuyến phụ thứ ba thứ tư mới đúng!
Mặt mày Hầu Mạn Nga bí xị, đứng lên lảo đảo đi ra ngoài, Lâm Nhiên cũng đứng dậy đuổi theo.
Còn chưa đi được bao xa đã thấy một tia sáng xoẹt qua ở phía chân trời, Hầu Mạn Nga ngẩng đầu nhìn lên, là Yến Lăng và Sở Như Dao dắt theo một đám đệ tử tới.
Hầu Mạn Nga: .... Đệch!
Vào lúc chật vật nhất lại gặp phải nữ chính. Sư cha nhà nó, đúng là xui xẻo chờ cửa... không, là xui xẻo vào tận trong nhà luôn rồi!
Hầu Mạn Nga vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị căm hận Sở Như Dao tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này nàng ta không muốn để mình yếu thế, bèn cố dằn lại đau đớn, ngẩng cao đầu, ưỡn lưng thẳng tắp.
Có đệ tử tinh mắt nhìn thấy bên này bèn vội vàng nói: "Là Hầu sư tỷ và Lâm sư tỷ kìa."
Ánh kiếm ngừng lại, Yến Lăng và Sở Như Dao dắt đám đệ tử nhảy xuống. Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Hầu Mạn Nga, ai cũng đều kinh ngạc, Sở Như Dao hỏi: "Hầu sư muội, muội sao vậy?"
Yến Lăng vô thức dõi mắt ra phía sau, nhìn thấy dáng vẻ ung dung đi tới của Lâm Nhiên thì ánh mắt mới dịu lại.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, dĩ nhiên Hầu Mạn Nga sẽ không nói mình bị Phượng Minh kiếm đánh, bèn giả vờ thoải mái: "Ban nãy ta đi nhầm vào chỗ hiểm, bị kiếm khí mạnh mẽ của kiếm linh làm bị thương, cũng may chỉ là nhìn trông nghiêm trọng chứ thực chất không có gì đáng ngại."