Chương 23

Lâm Nhiên ngự kiếm bay tới chỗ tập hợp, trong hàng ngàn đệ tử nơi đó, liếc mắt một cái nàng đã nhìn thấy Yến Lăng.

Thanh niên cao ngất dáng người hơi gầy gò, lưng đeo kiếm gỗ, nhìn góc nghiêng có thể thấy sống mũi cao ngạo và gương mặt đầy vẻ chính nghĩa, hàng mi vừa dài vừa dày hơi rủ xuống che đi đôi con ngươi trầm tĩnh, có phần thanh khiết, lại có phần lạnh lùng, hệt như hình ảnh bóng trăng in trên mặt suối thanh tĩnh biết bao.

Dưới cái nhìn của mọi người, tính cách của Sở Như Dao với Yến Lăng khá giống nhau, đều là thiên tài kiếm đạo tính tình lạnh nhạt, nhưng Lâm Nhiên biết, họ không hề giống nhau chút nào cả.

Thân thế Sở Như Dao sạch sẽ, cho nên có thể chuyên tâm một lòng tu kiếm, thuần túy và cố chấp. Còn Yến Lăng, từ vạch xuất phát đã vác trên lưng những bí mật sâu nặng mà đến.

Xuất thân của hắn ta, huyết mạch của hắn ta, hắn ta muốn tìm lại mẫu thân, muốn tìm ra hết thảy mọi chân tướng. Ngay từ đầu mây đen đã phủ đầy đầu hắn ta, theo hắn ta từng bước từng bước trên mọi nẻo đường, càng ngày càng gần, càng ngày càng lún sâu... Cho đến một ngày, khi mọi thứ đã trong tầm với, nó bỗng hóa thành sấm chớp mây đen đây kinh hoàng, khiến cho cuộc đời một người từng rực rỡ chói lọi lại nổ tung đến long trời nổ đất, vạn kiếp bất phục.

Lâm Nhiên đeo kiếm gỗ bên hông, cười hỏi thăm sức khỏe mọi người: “Xin chào Đại sư huynh, xin chào chư vị huynh đệ.”

Yến Lăng – người đang bị mọi người vây quanh nghiêng người nhìn sang, nhìn thiếu nữ đang cười chúm chím bước tới, ánh mắt hắn ta dần trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Hắn ta hơi mím môi che đi ý cười nhàn nhạt, muốn che giấu tâm sự thiếu niên, không để cho ai biết: “Lâm sư muội, muội đã thăng cấp rồi.”

Đám đệ tử xung quanh rối rít tò mò ngó qua.

Phần lớn trong số họ đều là đệ tử mới đột phá cảnh giới Trúc Cơ không lâu, có được tư cách bước vào Vạn Kiếm lâm xem ra cũng thuộc nhóm các đệ tử xuất sắc, đều quen biết nhau cả. Bây giờ đột nhiên lại nhìn thấy một thiếu nữ trẻ tuổi xa lạ từ đâu xuất hiện sở hữu tu vi đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, ai nấy đều hơi hiếu kỳ, nhỏ giọng bàn tán với nhau.

“Vị sư tỷ này ở đâu ra vậy?”

Xa xa trong đám người, có một thiếu niên mặc bộ y phục màu vàng tầm khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, lẳng lặng liếc nhìn Lâm Nhiên, không nhịn lòng được mà hỏi vị sư huynh bên cạnh: “Sao đến tận bây giờ ta vẫn chưa từng gặp sư tỷ này lần nào nhỉ?”



Sư huynh kia trả lời: “Đây là Lâm sư tỷ Lâm Nhiên, là đệ tử thân truyền của đỉnh Vô Tình.”

Trong tông môn, chỉ có trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh mới có tư cách chọn đệ tử thân truyền, thế nên đệ tử thân truyền có thân phận cao hơn đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn. Không bàn đến tuổi tác và tu vi, tất cả đều sẽ được chúng đệ tử gọi là sư huynh, sư tỷ. Tất nhiên, người có thể được các trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh chọn làm đệ tử thân truyền tất nhiên cũng phải xứng với hai tiếng “sư huynh, sư tỷ”.

Thiếu niên mặc y phục màu vàng kinh ngạc: “Đỉnh Vô Tình ấy ạ? Là Vô Tình kiếm chủ Giang trưởng lão sao?”

“Chính xác, nhưng mà Lâm sư tỷ là người khiêm tốn, chỉ toàn ở trong đỉnh Vô Tình, ít khi tham gia các hoạt động bình thường lắm. Các ngươi nhập môn muộn nên chưa gặp sư tỷ bao giờ cũng là chuyện bình thường.”

Sư huynh nói xong lại thấy hơi buồn cười, hỏi lại cậu ta: “Ngươi chưa từng gặp Lâm sư tỷ bao giờ thế mà liếc mắt một cái là biết nàng là sư tỷ luôn à? Lâm sư tỷ mới mười sáu mười bảy, tính ra cũng không lớn hơn ngươi là bao, sao ngươi lại không nghĩ tỷ ấy là sư muội?”

Thiếu niên mặc đồ vàng lắc đầu theo bản năng: “Sao biết á? Tất nhiên là sư tỷ rồi! Nhìn một cái là biết sư tỷ ngay mà?”

Sư huynh không ngờ cậu ta lại khẳng định như thế, hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao?”

Thiếu niên mặc y phục vàng nhìn thiếu nữ đang cười nói chuyện cùng với Yến đại sư huynh.

Tuổi tác của nàng không cao, gò má còn hơi bụ bẫm, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng lại không phải kiểu vừa nhìn đã thấy sốc vì vẻ đẹp của nàng… Nàng còn cầm quả óc chó trong tay rồi vân vê nghịch nó nữa.

Nhưng trên người nàng có khí chất rất đặc biệt.

Tựa như gió mát, tựa như dòng suối trong, tựa như trăng sáng, lại tựa như ánh mặt trời ấm áp dần lấp ló dưới mặt biển bao la lấp lánh.

Nàng chỉ đứng yên ở đó thôi, khi ngươi không để ý đến nàng, ánh mắt ngươi dĩ nhiên sẽ bị hấp dẫn bởi những phong cảnh rực rỡ sáng chói xung quanh. Nhưng một khi ngươi đã chú ý đến nàng, ngươi sẽ nhận ra, mình chẳng còn cách nào có thể rời mắt khỏi nàng được nữa.

Thiếu niên mặc y phục vàng không nói rõ được là cảm giác như thế nào, nhưng cậu ta biết rõ, nàng không giống những người khác.



Thiếu niên mặc y phục vàng lẩm bẩm rồi bật thốt lên: “Lâm sư tỷ đẹp thật…”

Sư huynh: "Hả?"

Sư huynh đang muốn hỏi xem tại sao thằng nhóc ngốc nghếch này lại đột nhiên buột miệng nói ra kết luận kia, nhưng lại thấy mặt cậu nhóc khẽ đỏ lên, lại còn đỏ mặt trốn sau lưng hắn ta, nhưng vẫn không nhịn được mà ngượng ngùng ló đầu ra nhìn tiếp.

Sư huynh khẽ ngẩng đầu lên, vị Lâm sư tỷ kia chẳng biết đã quay đầu lại từ lúc nào, đang mỉm cười nhìn họ.

Mặt mũi nàng dịu dàng, nụ cười kia cứ như hoa đào nở rộ trong sắc xuân, êm ái đẹp đẽ.

Sư huynh sửng sốt hồi lâu, giờ phút này hắn ta đột nhiên hiểu được cảm giác của sư đệ rồi.

Vị Lâm sư tỷ này thật sự là. . .

Hai tai hắn ta đỏ bừng lên, vội vàng chắp tay đáp lễ, hơi tiếc nuối nhìn chăm chú Lâm sư tỷ khẽ gật đầu mỉm cười với mình rồi xoay người, nhìn sang hướng khác.

Ánh kiếm xẹt qua bầu trời như sắc cầu vồng, giữa không trung dần lộ ra vài hình bóng.

"Là Chưởng môn đại nhân."

"Các trưởng lão cũng đến kìa."

"Có cả Sở sư tỷ nữa. . ."