Chương 21

Lâm Nhiên cứng ngắc ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nhìn Giang Vô Nhai và Hề Tân, khóe môi mấp máy, nhanh trí nhấc bình gỗ nhỏ lên: “Cái này cũng khá... khá hữu dụng đấy nhỉ...”

Hề Tân trầm ngâm nhìn nàng, cũng không nói gì.

Đương nhiên Giang Vô Nhai sẽ không để tiểu đồ đệ phải khó xử, dù sao cũng là cô nương trưởng thành rồi mà, kiểu gì cũng thấy ngại.

Hắn mỉm cười, khéo léo đổi chủ đề: “Đúng vậy, cái này là do tiểu cô nương đến từ Bắc Thần pháp tông kia tặng đấy.”

Lâm Nhiên ngơ ngác mất một thoáng: “Bắc Thần pháp tông... là Hầu Mạn Nga ạ?”

“Đúng là cái tên này.”

Giang Vô Nhai khẽ gật đầu, nhắc đến hắn cũng cảm thấy thú vị: “Con bế quan rồi nên không biết, Sở sư tỷ kia của con quay về đỉnh Bất Tri bẩm báo lại chuyện đã xảy ra, Chưởng môn sư thúc của con rất tức giận, trong cơn thịnh nộ thẳng tay phạt Hầu tiểu cô nương kia ba mươi roi. Ban đầu còn tưởng tiểu cô nương kiêu căng ngang ngược kia tỉnh dậy sẽ làm loạn tiếp một trận, ai ngờ nàng ta vừa tỉnh lại đã không nói không rằng lập tức đi nhận ba mươi roi ngay. Đi thẳng đến động phủ của Sở sư tỷ con nhận hình phạt, sau đó còn đích thân gửi rất nhiều thứ đến đỉnh Vô Tình của chúng ta để cảm tạ.”

Lâm Nhiên sửng sốt.

Sau khi biết mình bị hủy hoại dung nhan, chẳng những không làm một trận sống chết với Sở Như Dao ngay tại chỗ mà còn bằng lòng nhận ba mươi roi, đã thế còn chủ động nhận tội với Sở Như Dao, đích thân đến đỉnh Vô Tình tặng quà cảm tạ, đây... đây là Hầu Mạn Nga sao? Đây vẫn là vai nữ phụ độc ác nham hiểm ư?!

“Lúc ta biết được cũng rất ngạc nhiên.”

Giang Vô Nhai mỉm cười lắc đầu: “Tiểu cô nương này, ban đầu ta còn tưởng nàng ta ngang ngược tàn nhẫn, tính tình không tốt, e rằng sẽ khó làm nên việc lớn. Nhưng cũng tại thấy nàng ta còn nhỏ tuổi, đa phần là do phụ mẫu dạy dỗ sai cách nên ta mới không nỡ làm mọi chuyện đến cùng, chừa cho nàng ta một con đường sống. Không ngờ qua phen sống chết, nàng ta lại thật sự hối cải, lúc Chưởng môn sư thúc của con kể với ta còn tỏ vẻ rất hài lòng. Tính ra đây cũng là một chuyện tốt.”

Lâm Nhiên nghe mà ngu người.



Hầu Mạn Nga hối cải rồi sao?

Trong cốt truyện ban đầu, vừa tỉnh dậy là nàng ta lập tức muốn hãm hại Sở Như Dao. Cậy vào phụ mẫu ở Bắc Thần pháp tông để ép Sở Như Dao quỳ xuống xin lỗi nàng ta… đương nhiên là bị cơn thịnh nộ của Chưởng môn Khuyết Đạo Tử đuổi về. Khuyết Đạo Tử thất vọng về nàng ta, thậm chí còn chẳng kiêng nể việc nàng ta nhỏ tuổi, tăng luôn cho nàng ta thành năm mươi roi, trừng phạt nàng ta tội tâm địa độc ác, hãm hại đồng môn mà còn không biết hối cải, dọa Hầu Mạn Nga bỏ chạy về Bắc Thần pháp tông ngay trong đêm, khiến Khuyết Đạo Tử thất vọng không thôi, từ đó không cho phép nàng ta đến Vạn Nhận kiếm các nữa.

Lúc đó, chuyện này gây rúng động cực mạnh, cũng làm cho danh tiếng Hầu Mạn Nga bị hủy hoại, về sau nàng ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Sở Như Dao, hận Sở Như Dao đến tận xương tủy, sau đó càng làm thêm những chuyện xấu xa.

Nhưng bây giờ Hầu Mạn Nga lại chủ động chịu phạt, chủ động nhận lỗi, khiến Sở Như Dao chấp nhận lời xin lỗi của nàng ta, khiến trưởng môn hài lòng với sự thay đổi của nàng ta, ngay cả Giang Vô Nhai cũng ngạc nhiên nói nàng ta đã hối cải... Đây là cách tẩy trắng thần kỳ gì vậy? Nàng ta là OMO thành tinh hay gì?

“Có phải chuyện tốt hay không còn chưa chắc.”

Hề Tân đột nhiên cười khẽ, giọng điệu lãnh đạm: “Mười sáu mười bảy là độ tuổi hiếu thắng nhất, vậy mà lại quyết tâm nhận tội, được lòng các bên, chu toàn mọi chuyện, một phát đã xoay chuyển được tình thế bất lợi của mình. Ta thấy một kẻ mưu kế sâu xa và quyết đoán như vậy còn nguy hiểm hơn một kẻ ngu ngốc không có đầu óc nhiều.”

“Trải qua sinh tử, có chút giác ngộ là chuyện bình thường thôi. Biết thay đổi tốt lên là chuyện tốt, ngươi từng này tuổi rồi, cần gì phải nói như vậy sau lưng một đứa trẻ chứ.”

Giang Vô Nhai không hoàn toàn đồng ý với những lời bàn luận không tốt này của Hề Tân trước mặt Lâm Nhiên. Hắn đặt bát mì nóng hổi và đĩa trái cây được chuẩn bị sẵn trên bàn vào tay nàng rồi nói: “Con ra ngoài hơi muộn, lát nữa phải đến chỗ Vạn Kiếm lâm tập hợp, ăn tạm chút mì nóng và trái cây trước rồi đi nghỉ ngơi. Bao giờ về, Tiểu Tân sẽ làm sườn xào cho con.”

Lâm Nhiên hoàn hồn lại, nghe đến câu “ngươi từng này tuổi rồi”, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, miếng dưa trong tay cũng không còn ngon nghẻ gì nữa.

“Nói cứ như trẻ con thì không biết gϊếŧ người vậy.”

Hề Tân thờ ơ nhếch khóe môi, cười dịu dàng với Lâm Nhiên: “A Nhiên tỷ tỷ, nghe lời ta, cách xa cái người họ Hầu kia một chút, nếu nàng ta dám động đến tỷ thì tỷ cứ về nói với bọn ta, biết chưa?”

Lâm Nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa anh đào của hắn ta, không dám nghĩ đến việc sau khi nói với hắn ta thì sẽ xảy ra chuyện khủng khϊếp thê thảm như thế nào.