-…-…-…-…-…-…-…-
Gần đây, thái độ của Thạc Ngạn có chuyển biến rất lớn, anh thường xuyên trầm tư, tựa hồ trong lòng có tâm sự, cùng Y Nhu liên lạc ngày càng ít, đến cuối cùng thì mất hẳn liên lạc.
Tình yêu lại một lần nữa dần rời xa nàng. Hôm nay là ngày thứ mười bốn, đã hai tuần trôi qua, Y Nhu không gặp anh. Điện thoại cũng không liên lạc được, cũng không biết anh ấy có chuyện gì, tâm tình Y Nhu thủy chunng rầu rĩ, không vui.
Tình huống tương tự lại một lần nữa tái diễn. Tình cảnh như đối với mốt tình đầu thời trung học của ba năm trước hoàn toàn giống như bây giờ. Thật vất vả mới có chút tiến triển, đối phương lại biệt lai vô dạng, mất đi tin tức. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ?
Lo lắng cùng bất an, cước bộ của nàng không biết từ lúc nào đã dừng lại trước cổng nhà Thạc Ngạn, mang một tâm trạng bất an giữ hạ chuông cửa. Mở cửa là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt giống nhau như đúc làm người ta liếc mắt một cái cũng biết người này là mẫu thân của Thạc Ngạn.
“ Bá mẫu, ngài hảo ! Cháu là Y Nhu … Là bằng hữu của Thạc Ngạn. ” Quan hệ của bọn họ bố mẹ của Thạc Ngạn chưa biết.
Đối phương cao thấp đánh giá nàng một phen, nữ tử đêm hôm khuya khoắt lại tìm đến nhà một nam nhân, hẳn nhiên cũng không phải là cái dạng tốt đẹp gì, suy nghĩ thế nào bà cũng biểu hiện ra mặt luôn thế ấy. Người phụ nữ trung niên nói : “ Thạc Ngạn đã đi ngủ rồi, trễ thế này ngươi còn muốn gặp con trai ta, chắc là cũng có chuyện, đã trễ thế này, ngươi có muốn ta nhắn lại điều gì cho nó không ? ”
“ Vậy thì … Cháu lần khác lại gọi điện thoại cho anh ấy. Thực xin lỗi bá mẫu, đã quấy rầy rồi.” Nàng hiểu ánh mắt kia nhìn nàng với suy nghĩ gì, đêm đã khuya còn chạy tới nhà nam nhân, hành vi đó luôn là hành vi không đứng đắn. Trong lòng nàng lúc này bộn bề cảm xúc.
Tìm không ra Thạc Ngạn, chính là do dự không biết nên làm thế nào cho phải, Y Nhu thở dài thoáng nhìn ra xa, chợt nàng thấy một đôi nam nữ đang đi gần về phía nàng. Mà nam nhân kia cũng thực không xa lạ với nàng, đó đúng là Chuy Thạc Ngạn.
Ánh mắt hai người giao nhau, Y Nhu không dám tin vào hai mắt của mình, mà Thạc Ngạn tựa hồ có lẽ không nghĩ nàng sẽ tìm đến nhà.. Này một màn khiến đôi bên tim đập , chân run. Hết thảy tình huống phát sinh một cách đột nhiên, làm cho hai người vì thế mà sững sờ, đứng yên, bất động tại chỗ.
Nữ nhân kia đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí ngưng trọng giữa đôi bên : “ Nàng là ai ? ”
“ Em vào trước đi. ”
Nữ nhân cảm giác được bầu không khí bất thường giữa hai người, bất quá, nàng tràn đầy tự tin vào bản thân, ở trước cửa ra vào, thân mật ghé đầu đến bên tai Thạc Ngạn, nhỏ nhẹ thì thầm : “ Em chờ anh, ân ? ” Mặc dù thanh âm không lớn nhưng cũng đủ để Y Nhu nghe được.
Thạc Ngạn gật đầu, chờ nàng tiến vào nhà, khép cửa lại, ánh mắt mới hướng về phía Y Nhu, tình thế lúc này kỳ thực vừa xấu hổ, lại vừa khó xử.
“ Tất cả những chuyện này là như thế nào ? ” Y Nhu lên tiếng trước phá vỡ không khí trầm mặc, cô có quyền được biết nguyên nhân.
“ Thực xin lỗi. ”
“ Cái em muốn không phải là lời xin lỗi này, vì sao nhiều ngày như vậy không thấy mặt anh ?”
“ Anh vẫn muốn hướng em nói rõ ràng mọi chuyện … nhưng lại sợ sẽ làm tổn thương đến em . ”
“ Hiện tại không tính là đang tổn thương sao ? Nói cho em biết, giữa anh với nàng đã có chuyện gì xảy ra ? ”
“ Y Nhu, sự tình không phải là giống như em nghĩ đâu. ”
“ Trả lời câu hỏi của em đi ! ” Chưa bao giờ biểu tình cùng ngữ khí của nàng lại có thể kiên quyết đến như vậy. Thạc Ngạn ngây ngẩn cả người, đem câu trả lời mà đang lẽ không nên nói ra lúc này : “ Nàng … Chúng ta sắp kết hôn.”
Đáp án thực sự như một cú đấm, thụi thẳng vàp lòng nàng. “ Đi qua một năm, chính là trò chơi này sao ? Cùng ta ở cùng một chỗ chẳng lẽ là hành vi cao hứng nhất thời của ngươi ? ”
“ Không, tất cả những gì anh đã nói với em đều là sự thật. ”
“ Thế chuyện kết hôn kia là vì sao ? Thạc Ngạn, em phải biết chân tướng. ”
“ Nàng … hoài hài tử của ta …”
Cảm giác khϊếp sợ tràn ngập toàn thân, cho dù dùng bốn chữ “ Sét đánh giữa trời quang” có lẽ cũng không đủ để hình dung tâm tình hiện tại của nàng. Từng là nam nhân mà nàng hết lòng tin tưởng, chỗ dựa vững chắc mà nàng có thể dựa vào, thế nhưng chính nam nhân này lại đang phản bội lòng tin của nàng ! Y Nhu ngơ ngác nhìn hắn.
“ Y Nhu – ”
Không có những lời trách cứ, không có những giọt nước mắt, có chăng chỉ là một cõi lòng đã chết lặng, Y Nhu không nói thêm gì chỉ xoay người rời đi.
Phản ứng của nàng khiến Thạc Ngạn sợ hãi ! Vội vàng chạy đến trước mặt nàng. “ Em hãy nghe anh nói đã ! ”
“ Tránh ra ! ” Nàng lạnh nhạt nói.
“ Ta không còn cách nào khác. Y Nhu, nhà xưởng của phụ thân ta xảy ra vấn đề, chất lượng sản phẩm ảnh hưởng nghiêm trọng, đã đến mức không thể chống đỡ được, nữ nhân kia … Là nữ nhi của bằng hữu phụ thân ta, bằng hữu đó nguyện ý cứu trợ về tài chính vô thời hạn, giúp phụ thân ta đến hải ngoại một lần nữa thϊếp lập nhà xưởng, chỉ là có một điều kiện là ta phải cưới nữ nhi của ông, ta là không có sự lựa chọn nào khác. ”
“ Anh vì sao không nói cho em biết trước ? ”
“ Nói cho em thì sẽ giải quyết được vấn đề sao ? Chính là gia tăng nỗi khổ cho em mà thôi, em không giúp được gì cho anh đâu ! ”
“ Ta không giúp gì được cho ngươi, vậy nên ngươi liền quyết định di tình biệt luyến, cùng nữ nhân kia hoài hài tử. Chuy Thạc Ngạn, làm việc gì cũng phải có trình tự trước sau, đừng đổ lỗi tất cả cho hoàn cảnh gia đình ngươi, Ngươi có dám nói với ta ngươi đối với nữ nhân kia không hề có một chút động tâm ? ” Tuy rằng nàng chỉ nhìn qua nữ nhân kia một cái, nhưng nàng hiểu được, nữ nhân kia phi thường khả ái, nàng thực hoài nghi động cơ của Thạc Ngạn.
Hắn có chút chột dạ, nhưng cũng bình tĩnh tiếp lời : “ Em muốn anh phải làm sao bây giờ ? ”
“ Ta sẽ không yêu cầu gì ở ngươi, hết thảy mọi chuyện đều đã kết thúc.”
Nàng mất mát xoay người rời đi, có lẽ tình cảm của Thạc Ngạn đối với nàng còn vẹn nguyên, nhưng nàng không thể cho phép ở nơi nào đó trong lòng hắn phản bội lại tình yêu của nàng.
Nàng muốn khóc, nhưng lại không khóc được. Nguyên lai con người khi ở trong thời điểm thương tâm thất vọng như thế này, ngay cả nước mắt có lẽ cũng không chảy ra được.
Y Nhu cô đơn, lẻ loi chậm rãi trở về nhà, mới vào đến cửa liền nghe tiếng đệ đệ kêu to, nàng vội chạy vào nhà, thẳng đến khi trông thấy phụ thân đang thống khổ té trên mặt đất, tay đỡ lấy ngực, bộ dáng thập phần đau đớn. Nàng vội lấy lại tinh thần, dự tình phát sinh một cách quá mức đột ngột làm cho nàng không thể suy nghĩ gì nhiều, lập tức đem phụ thân tới bệnh viện.
Phụ thân phải tạm thời nạm viện quan sát. Trong nhà trọ có lẽ tạm thời đình chỉ mua bán. Đối với Y Nhu mà nói, trọng trách trong nhà quá nặng nề, ban ngày phải đến bệnh viện chiếu cố cho phụ thân, buổi tối phải đi làm thêm, trường học tạm thời gác sang một bên, không đi.
Về đến nhà đã là 12h đêm, thiếu bóng dáng phụ thân đứng trước cửa hàng, tổng cảm thấy thật trống vắng.
Bóng đêm thê lương luôn tạo cho con người ta cảm giác cô độc. Bị Thạc Ngạn làm cho thương tổn, cảm giác đau lòng mơ hồ làm cho hốc mắt nàng cay cay, nàng nhịn xuống không thèm nghĩ đến nữa. Hiện tại, việc nàng cần phải làm không phải là ngồi đây khóc lóc, đau thương.
Thanh âm chuông cửa vag lên một hồi làm gián đoạn dòng suy nghĩ của nàng. Đã trễ thế này, còn ai sẽ đến thăm hỏi ?
Nàng mở cửa ra, nhìn người đến ngoài ý muốn, Đường Hoàng.