Đem danh thϊếp hảo hảo cất đi mới phát hiện trời đã khá khuya rồi. Nhiệt độ không khí cũng theo đó mà trở nên lạnh lẽo hơn. Nàng chà nhẹ hai bàn tay lạnh băng với nhau, thở dài, rảo bước vội trở về.
“ Y Nhu ! Bạn đi đâu về vậy ? Làm mình lo chết đi được. ” Tiểu Diệp quan tâm hỏi.
“ Không có gì, mình chỉ đi dạo loanh quanh đây thôi. ”
“ Đã ăn gì chưa ? Mình nghĩ cậu chưa ăn nên mua bánh bao rồi đó. Đang hấp trong nồi ý, cậu lấy ra mà ăn cho nóng. ”
“ Cảm ơn cậu, nhưng mình không ăn đâu. Hôm nay mình thấy trong người hơi mệt nên đi ngủ trước. Chúc cậu ngủ ngon. ”
“Ừm, ngủ ngon. ”
Có lẽ là do trúng gió nên đầu nàng có điểm ẩn ẩn đau. Trùm kín chăn, chui vào bên trong, Y Nhu hồi tưởng về lời nói của người đàn ông kia. Nàng hiểu được nếu muốn báo thù cho phụ thân, bằng năng lực của bản thân e rằng cả đời cũng không thể trả được mối thù này. Nếu có thể mượn tay người kia …
Không … không được …Nghĩ đến việc gả cho Đường Hoàng tâm nàng lại một trận một trận gào thét. Muốn đoạt cơ mật của công ty thì phải tiếp cận được Đường Hoàng, mà cách tốt nhất để tiếp cận Đường Hoàng chính là gả cho hắn … Nhưng là nàng thật sự không thể làm được.
-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-
[ Văn phòng của Đường Hoàng ]
Cốc … cốc … cốc …
“ Vào đi. ”
“Đường tiên sinh ! ” Tiểu Diệp cung kính cúi đầu chào.
“ Có chuyện gì sao ? ”
“Đối thủ một mất một còn của chúng ta, lão bản xí nghiệp Nhật Dương mới hôm qua đã tìm gặp Y Nhu tiểu thư. ”
“ Họ nói những chuyện gì ? ”
“ Theo như tôi quan sát được, hình như họ muốn lợi dụng Y Nhu tiểu thư để gây khó dễ cho lão bản. ”
“ Vậy ư . ” Hắn mặt không chút biểu tình, hỏi tiếp : “ Vậy nàng trả lời sao ? ” Đây mới chính là điều mà hắn thầm quan tâm.
“ Hình như là tiểu thư đã đồng ý rồi. ”
Sớm biết rõ câu trả lời, nhưng là lòng vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi. Nhưng nghe xong câu nói kia, tâm lại trào lên một cỗ ưu thương.
“ Ngài có muốn tôi ra tay giải quyết chuyện này không ? ”
“ Trước mắt cứ án binh bất động xem tình hình như thế nào đã. Cô hãy cứ lo bảo vệ cho tốt Y Nhu là được rồi, những chuyện này ta ắt sẽ có sự sắp xếp hợp lí. ”
“ Dạ, lão bản. ” Nói xong nàng quay đầu định bước đi, lại bị hắn một câu gọi quay trở lại.
“ Tiểu Diệp. ”
“ Dạ. ” Nàng một lần nữa quay đầu lại, cẩn trọng nghe cấp trên phân phó.
“ Cô làm rất tốt. ”
“ Cảm ơn Đường tiên sinh đã khen ngợi. ”
Lúc sau nàng rời đi, kết quả vừa bước ra khỏi phòng liền thấy một dáng hình cao gầy thong thả bước đến. Hai người ánh mắt sắc bén âm thầm giao nhau.
“Đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như xưa. ”
“ Anh cũng vậy, dẫu có trăm năm không gặp này cái biểu tình cứng nhắc trên khuôn mặt vẫn là ngàn năm không đổi đi. ”
“ Quá khen. ” Chưa bao giờ thực sự chấp nhặt những lời nói châm chọc của tiểu nữ nhân kia, Thạch Đồng mắt nâu tinh xảo, nhanh nhẹn đánh giá toàn cảnh nữ nhân trước mắt. Bộ đồng phục lao công bạc màu, mái tóc búi cao cùng với chiếc tạp dề của lao công mang trên người, xét về tổng thể mà nói , hết sức quê mùa, trông nàng không khác nào một cô nông dân lần đầu ra thành phố kiếm việc. Cùng với vẻ mĩ lệ cùng sự giỏi giang ban đầu, hoàn toàn bất đồng.
“ Có vấn đề gì sao ? ” Tiểu Diệp nhướn mi trừng trừng nhìn hắn.
“ Có thể tưởng tượng được dáng vẻ sau này, khi cô đã lấy chồng, cùng bộ dáng bây giờ chắc cũng không quá khác biệt. rất cá tính. ”
“ Thật xin lỗi, ngài thật mau quên, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân, vậy nên sẽ không bao giờ có cái bộ dáng này về sau. ”
“ Nga. Cô vẫn chưa thay đổi ý kiến sao, thật đáng tiếc. ”
“ Không có gì to tát để ngài đây phải nhọc công thương tiếc. ”
Lúc này đột nhiên có một nhóm nữ nhân viên từ phòng bên đi ra, hai người lập tức trở lại dáng vẻ nữ lao công cùng quản lí cấp cao ban đầu. Nhóm nữ nhân vừa trông thấy Thạch Đồng thì tâm tình phấn khích, trái tim thiếu nữ tựa như những chú nai con chạy loạn trong l*иg ngực, nhất tề tiến tới mượn việc hỏi han công việc, tìm cớ tiếp cận soái ca.
Tiểu Diệp khinh thường nhìn thoáng qua tình cảnh trước mắt. Vốn biết người này lúc thường cũng rất được nữ nhân hoan nghênh, chỉ là nàng không nghĩ, nữ nhân bình thường lại thích ái mộ cái loại nam nhân tâm cơ thâm trầm như hắn.
Nàng tranh thủ nhiều người ở đó, nghiêng người tính rời đi.
“ Chờ đã ! ” Thạch Đồng ánh mắt sắc bén chợt lóe, đem nàng một phen gọi lại.
Tiểu Diệp chậm rãi quay đầu, tặng hắn một nụ cười cứng ngắc, cung kính hỏi : “ Thạch tiên sinh, ngài còn điều gì cần phân phó sao ? ” Tên này muốn giở trò gì đây ?
Anh phá lệ nở ra một nụ cười trước nay hiếm gặp, nói : “ Tiện có cô ở đây, trong phòng ta có một bọc rác, phiền cô mang ra ngoài vứt hộ. ”
“ Dạ, vâng. ” Hắn thực con mẹ nó cơ hội mà ! Cái tên thừa nước đυ.c thả câu nhà ngươi, hãy đợi đấy ! Nàng phẫn nộ rời đi.
Chờ nàng rời đi hẳn, Thạch Đồng thoáng chốc khôi phục lại vẻ nghiêm nghị ban đầu, chỉ thấy đám nữ nhân trước mắt biểu tình si ngốc, nhìn chăm chăm mình.
“ Còn có vấn đề gì sao ? ”
“ Dạ … Không … Hết rồi ạ. ”
Thạch Đồng mặt không đổi sắc xoay người rời đi, để lại đằng sau đám nữ nhân si ngốc nhìn theo. Lát sau, như sực tỉnh lại, họ túm tụm lại với nhau nhỏ giọng đàm luận.
“ Mới rồi có phải là sự thật chăng !!! ”
“ Là thật mà. Lần đầu tiên … lần đầu tiên đó. ” Nữ nhân Giáp kích động nói.
Nữ nhân ất kích động không kém bổ sung: “Đúng rồi, đây là lần đầu tiên ta trông thấy Thạch tiên sinh cười đó, vẫn tưởng anh ấy là người lãnh đạm, không bao giờ biết nở nụ cười nữa cơ. ”
“ Hảo mê người a ~ ” Nữ nhân Bính một biểu cảm si mê, mắt long lanh hồi tưởng lại một bộ dáng vừa rồi, bồi thêm một câu : “ Thực muốn làm nữ nhân của anh ấy !!! ”
Nữ nhân Ất biểu tình hết sức bi ai nói: “ Đừng có nằm mơ nữa. Anh ấy là ai chứ ? Sao có thể để mắt đến dạng nữ nhân bình thường như chúng ta. ”
Nữ nhân Giáp đồng tình thở dài, nói : “ Thực không biết anh ấy thích dạng nữ nhân như thế nào ~ ” [ Py : Gần ngay trước mắt, xa tựa chân trời. Các người mới gặp người ta đó thôi * cười thần bí * ]
-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-
Cầm bọc rác đem ra ngoài vứt xong, Tiểu Diệp một bộ giáng tức giận hầm hầm trở về, trong bụng không ngừng mắng chửi ai kia.
Chính là ôm một bụng tức giận như vậy nên nàng không phát hiện ra, ở xa xa kia, trên tầng lầu, Thạch Đồng một thân bất động, dựa vào cửa sổ ngắm nhìn nàng. Miệng anh khẽ nhếch lên hiển lộ một ý cười thâm sâu, e là, người không qua được mỹ nhân quan, chính là anh đi .
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Y Nhu, nàng lo lắng hỏi : “ Cậu thấy trong người không khỏe sao ? ”
“ Mình không sao. ” Y Nhu cảm thấy đầu ẩn ẩn đau. Tối qua một phen khó ngủ càng khiến cho cơn đau đầu càng thêm nghiêm trọng.
Hiện nội tâm của nàng vẫn không ngừng giao chiến, một bên thì muốn trả thù Đường Hoàng, một bên lại không thể tiếp thu chuyện gả cho hắn.
Chỉ có trộm tư liệu bí mật kinh doanh mới có thể phá hủy Đường Hoàng, làm cho hắn nếm thử mùi vị mất đi tất cả là như thế nào. Nếu có thể trả thù Đường Hoàng, nàng liền khôi phục lại được tự do, từ nay về sau vĩnh viễn thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Đó là cơ hội duy nhất mà nếu bỏ qua, chỉ e nàng cả đời cũng không thoát khỏi sự khống chế của hắn, cũng vĩnh viễn không trả được thù. Đồng ý gả cho hắn, nàng liền có cơ hội chiến thắng. Lòng nàng lúc này tràn ngập sự mâu thuẫn cùng bất an.