Tú Khanh thức thời rời khỏi, đem gian phòng để lại cho hai người, Y Nhu chính là ngơ ngác nhìn khuôn mặt Đường Hoàng đang dần lại gần.
“ Di, em sao vậy ? Sắc mặt có điểm không tốt ? ”
“ Không có gì, chỉ là có chút hồi hộp. ” Nàng thoáng trấn tĩnh lại ngay, thái độ như trước trả lời hắn, gương mặt vô hại kia hướng nàng mỉm cười. [ Py : Em nghĩ chị sẽ nói là ‘ gương mặt vô lại ’ cơ. Đường ca : * lườm * Em nói xem ta vô lại ở chỗ nào ? Py : * mồ hôi lạnh đầm đìa * Hì, em chỉ …* chọt chọt tay * Đường ca : Đi edit tiếp đi, đừng ở đây làm bóng đèn a ~ Py : * lầm lũi ngồi góc tự kỉ * ]
Nam nhân trước mặt này ba năm trước đã nhận thức mình, này tất cả mọi chuyện đều là kiệt tác của hắn. Hắn là cái nam nhân đáng sợ ! Vì để có được nàng mà bất chấp mọi thủ đoạn, thiết kế hết thảy mọi việc cho đến ngày hôm nay.
Đường Hoàng say mê nhìn ngắm nàng một thân váy trắng, ôn nhu cùng tinh khiết như thiên sứ vậy, không biết rằng nàng một thân mồ hôi lạnh đối hắn căm giận khôn cùng.
“ Môi em lạnh lắm, sẽ không có việc gì đi ? ”
“ Ta không sao. ” Y Nhu miễn cưỡng cười với hắn , cố gắng làm cho hắn không nhìn ra được điểm khác thường của bản thân. “ Anh ra ngoài trước đi. ”
“ Chờ ta, ta rất nhanh sẽ tới đón em. ”
Nàng mỉm cười, đợi hắn đi ra ngoài cửa, lập tức gắt gao nhắm chặt hai mắt, cố gắng điều hòa hơi thở. Ông trời như thế nào lại đối nàng tạo ra cái trò đùa như vậy. Kết hôn ư ? Ông trời thế nhưng lại sắp đặt nàng gả cho cái nam nhân đã hại mình đến tan cửa nát nhà. Không được ! Nàng phải trốn, càng nhanh càng tốt, nhưng là nàng phải làm sao mới có thể đào tẩu ? Nơi này hết thảy đều là người của Đường Hoàng, nàng nên làm thế nào bây giờ ?
Giờ khắc này, người duy nhất có thể giúp đỡ nàng chỉ có Tú Khanh. Đúng ! Là Tú Khanh.
-..-..-..-..-..-..-..-..-..-
Đường Hoàng khϊếp sợ nhìn người đang mặc lễ phục tân nương trước mắt, không phải là Y Nhu, dĩ nhiên người đang mặc y phục cô dâu là Tú Khanh.
Tú Khanh nức nở khóc : “ Ta cũng không biết tại sao lại thành ra thế này, vốn đang cùng Y Nhu nói chuyện phiếm, ai ngờ uống vào một ly nước ngọt liền lăn ra bất tỉnh nhân sự, tỉnh dậy liền đã như thế này. ”
Đường Hoàng lãnh mâu lợi hãi khẽ nhíu lại. “ Thạch Đồng ! ”
“ Dạ, lão bản. ”
“ Tiễn toàn bộ khách khứa.”
Tú Khanh đứng dậy, vốn định nhân cơ hội này rời đi, không ngờ được lại bị Đường Hoàng chặn đứng trước mặt.
“ Ngươi cho là với cái kịch bản ngây thơ kia thì có thể gạt được ta ? ”
“ Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì ! ”
“ Không hiểu ? Chẳng lẽ ngươi muốn chịu khổ một chút rồi mới hiểu sao ? ”
Tú Khanh mặt mày nhanh chóng biến sắc. Nét mặt nghiêm nghị, băng lãnh của Đường Hoàng thực đáng sợ. [ Py : không phải chỉ đáng sợ mà là khủng bố mới đúng !!! Đường ca : Tâm trạng ta không tốt, tránh xa ra kẻo … Py : * xách dép ù chạy * ]
“ Xem ra những lời Y Nhu nói là sự thực. ”
“ Nàng đã nói gì ? ”
“ Nàng nói ngươi là ket thiết kế ra hết thảy mọi chuyện, khiến tất cả những người theo đuổi nàng lâm vào tình cảnh bất hạnh, Chuy Thạc Ngạn cưới nữ nhân khác cũng là kiệt tác của ngươi, liền ngay cả cửa tiệm mà phụ thân nàng vất vả kinh doanh đều vì ngươi âm thầm tính kế mà suy sụp. ”
Đường Hoàng hướng ánh mắt sắc bén sang bên cạnh, “ Người đâu, đưa vị tiểu thư này ra ngoài. ”
“ Ngươi sẽ không thể tìm được Y Nhu đâu ! ”
Đường Hoàng ánh mắt hung tợn như hung thần ác sát hướng nàng nhìn lại. “ Nếu đã biết, thì có lẽ cũng hiểu tính ta , nên nhớ ngươi là hảo bằng hữu của Y Nhu nên ta mới buông tha cho ngươi. Nếu như ngươi còn dám chọc giận đến ta, đừng trách ta giống như vậy, khiến ngươi một phen tan cửa nát nhà.”
Tú Khanh sợ hại, xụi lơ trên mặt đất, nhìn nam tử dã tâm thật lớn đó, y chính là người mà Y Nhu đã chọc tới. Chỉ là một ánh mắt, liền khiến người khá không tự chủ được, hai chân bất giác mềm nhũn ra. Nàng âm thầm cầu nguyện Y Nhu có thể chạy trốn càng xa càng tốt.
“ Mặc kệ là phải đến chân trời góc bể nào, ta cũng nhất định phải tìm được nàng, Y Nhu ! ” Đường Hoàng đối tất cả mọi người hạ lệnh, hắn tuyệt đối không thể để nàng thoát li ra bên ngoài. Hắn muốn nàng, thể xác và tinh thần không thể kiềm chế được mà phát cuồng, mặc kệ nàng có chạy trốn đến chân trời góc bể, hắn thề nhất định phải tìm thấy nàng.
Y Nhu đã đến Đài Nam được 5 ngày, bởi vì dời đi có chút vội vã nên nàng không có kịp mang theo tiền bạc trên người. Thật ra là nàng còn mấy món đồ trang sức bằng vàng của Đường Hoàng tặng, nhưng là nàng không nghĩ sẽ dùng đến, liền hướng một vị thân thích mượn tiền vào Đài Nam, từ đây nàng trở thành một người vô thân vô phận. May là nàng tìm được một công xưởng đang tuyển công nhân, được bao ăn bao ở, tạm thời cuộc sống của nàng không phải lo nghĩ gì.
“ Uy, ngươi tên Y Nhu có phải không ? ” Hoàng bác gái một giọng quốc ngữ đặc sệt tiếng Đài Loan kêu to, đó là người có có tư cách tác nghiệp lâu năm nhất ở xí nghiệp.
“ Dạ, đúng vậy. ” Nàng tim đập thật mau, chỉ thấy Hoàng bác gái nghiêm túc hướng nàng đi tới, trừng mắt nhìn nàng. Y Nhu thầm cảm thấy bất ổn, lẽ nào người của Đường Hoàng đã phát hiện ra mình.
Hoàng bác gái chậm rãi mở miệng. “ Đêm nay ngươi thật là có phúc. ”
Nàng một vẻ không hiểu, đối Hoàng bác gái sững sờ không nói lên lời.
“ Nơi này của chúng ta có quy định, đều vì người mới tới mà mở tiệc ăn mừng, hôm nay ngươi là nhân vật chính ! Không thể không tham gia. ”
“ Đúng vậy ! Đúng vậy ! ” Một nữ đồng nghiệp đi theo khác cũng góp lời.
“ Hoàng bác gái, ngươi là nên thu lại vẻ mặt kia đi a ~ Xem ngươi dọa nàng thế nào kìa. ”
“ Đúng vậy, Y Nhu , đừng nhìn Hoàng bác gái vẻ mặt nghiêm túc thế kia, nàng là khẩu xà tâm phật, Phật tại tâm a ~ ” Đoàn người nhất thời vì câu nói này mà cười nghiêng ngả thành một đống.
Y Nhu nhẹ nhàng thở ra. Nàng còn tưởng rằng đã bị người của Đường Hoàng phát hiện. Nguyên lai mọi người là vì muốn mở một bữa tiệc chào đón nàng nên mới hội đến đây. Nàng nhẹ nhõ an tâm mà nở một nụ cười. Những người này mặc dù vất vả làm việc cả một ngày nhưng vẫn không quên chiếu cố cho nàng, làm nàng cảm thấy thực cảm động, hành động này như an ủi phần nào nỗi buồn trong nàng.
Sau khi tan tầm, nàng bị mọi người kéo đi chúc mừng, mọi người cơ hồ đều đã là những phụ nữ trung niên, làm việc lâu năm trong xí nghiệp này. Cũng có cả những thanh niên như Y Nhu, nhưng là những nữ hài thanh lệ như Y Nhu thật ra rất dễ gần.
Mấy chén rượu đã hạ xuống, mọi người ai nấy đều đã thể hiện ra cá tính ngay thẳng của mình, Y Nhu thực rất thích mọi người.
Trong đó, một đại thẩm đột nhiên hỏi : “ Y Nhu, nghe nói ngươi đang học đại học. như thế nào lại chạy đến đây làm công nhân vậy ? ”
“ Đúng vậy, công việc này không thích hợp với nữ nhân da thịt mịn màng, nộn nộn thịt như ngươi. ”
Một đại thẩm khác tiếp lời,“ Sớm tìm một hôn phu tốt làm một thiếu phu nhân mới hợp với ngươi. ”
Y Nhu chính là cười khổ, trong lòng vô cùng khổ tâm vậy nên vô phương chống đỡ lời nói của các nàng.
Hoàng đại thẩm tiếp lời,“ Mặc kệ là gặp phải chuyện gì khiến ngươi suy sụp, đừng chỉ nhìn vào điểm không tốt ! Hãy hướng vào mặt tốt mà suy nghĩ. đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt mà mình không vượt qua được. ”
Y Nhu nhìn Hoàng bác gái, nói như nàng hẳn là đã nhìn ra Y Nhu có tâm sự. Mọi người nói đúng, Hoàng bác gái là người khẩu xà tâm phật, một người tốt.