Lùng Bắt Tim Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Lùng Bắt Tim Em của tác giả Mạc Nhan kể về một cuộc tình sét đánh nhưng chỉ ảnh hưởng đến anh. Tuy vẻ đẹp ngọt ngào ấy của nàng vẫn còn nhỏ nhưng vẫn thu hút được an …
Xem Thêm

Nàng bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-

Đến đây hôm nay có ba nhà thiết kế, một người phụ trách kiểu tóc, một người phụ trách trang phục, người còn lại phụ trách trang điểm, bọn họ đều là ba chuyên gia đứng đầu trong lĩnh vực thời trang. Vì Y Nhu và hôn lễ một tháng sau mà hết lòng phát huy sở trường của bản thân. Ngoài ra còn có quản lí của hai hãng trang phục cùng công ty đá quý nổi tiếng tự mình đem catalogue đến Đường gia. Tùy ý nàng chọn quần áo cùng đồ trang sức, chi phí cao đến dọa người, tất cả chỉ để bày tỏ tình cảm của hắn đối với vị hôn thê. [ Py : ngưỡng mộ ~ * nhỏ nước miếng * Tỷ êi, em 1 món be bé xinh xinh * chớp chớp * ]

Sống trong một cuộc sống bình thường, mộc mạc, Y Nhu hiện trong lòng rối bời, không biết phải làm gì với năm người trước mắt đang hết sức nhiệt tình lấy lòng nàng, đem nàng nói thành mỹ nữ của thế kỉ XXI . Âm thầm thở dài, lơ đãng nhìn về phía bóng người trong tiền thính. Đó là một người đàn ông trung niên, gần bốn mươi, bộ dáng lịch sự, nhã nhặn, đang cùng quản gia nói chuyện, tựa hồ là đến tặng lễ.

Y Nhu cảm thấy người đàn ông đó có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi người nọ là ai. Người đó đứng nói chuyện cùng quản gia một lúc rồi đem tặng vật giao lại rồi nhanh chóng rời đi.

“Người đến tặng lễ kia là ai ? ” Sau cùng nàng hướng quản gia hỏi.

“ Là khách của lão gia. ”

“ Hắn là làm cái gì ? ”

“ Thực xin lỗi, chuyện đó thì ta cũng không rõ ràng lắm. ” Quản gia hướng nàng cung kính trả lời.

Nàng nhận thấy, gia nhân Đường gia phi thường thận trọng trong lời nói lẫn hành động. Có lẽ là do Đường Hoàng nghiêm khắc, vậy nên gia nhân trong nhà cũng không được tùy tiện đàm luận chuyện của quan khách tới lui.

“ Ta không sao, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi. ”

“ Vâng, thưa thiếu phu nhân. ” Quản gia cung kính rời khỏi.

Tuy là căn nhà thực rộng lớn, lộng lẫy, nhưng là ngay đến một người có thể cùng nói chuyện cũng không có. Y Nhu hướng đình viện đi tới, nhìn hoa hồng nở rộ mà ngẩn người, cố tình phe phẩy đóa hoa.

Xa xa mơ hồ có thanh âm trò chuyện truyền đến, là người đàn ông trung niên kia ! Hắn còn chưa đi, hiện đang đứng ở cửa tựa hồ đang nói chuyện với người nào đó.

Trong phút chốc, nàng nhớ ra, người đàn ông kia xác thực nàng đã từng gặp qua. Là người của ngân hàng tuyên cáo phụ thân nàng phá sản, người này cũng từng ở hiện trường, vì sao hôm nay hắn lại đến đây ? Y Nhu không khỏi muốn đuổi kịp để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, dưới chân cước bộ không khỏi nhanh hơn.

Ngay khi nàng đuổi theo, Đường Hoàng bỗng nhiên nhìn về phía nàng. Người nói chuyện cùng người đàn ông trung niên kia đúng là Đường Hoàng. Y Nhu không ngờ đến một màn này, cước bộ hỗn loạn có điểm mất cân bằng. liền như vậy hướng trong lòng Đường Hoàng ngã tới. Đương nhiên hắn sẽ kịp đỡ lấy nàng.

“ Cẩn thận ngã ! ”

“ Ách, cảm ơn. ” Đường Hoàng hôm nay về sớm hơn dự kiến, nàng nhớ rõ hôm qua có nghe hắn nói hôm nay phải ở công ty họp đến tối.

Đường Hoàng lưu luyến ôm nàng trong lòng, luyến tiếc phải buông nàng ra, hắn chỉ đơn giản là muốn ôm nàng.

Một lúc sau hắn mới từ từ buông nàng ra, Y Nhu đỏ mặt không thôi, hướng người kia hỏi : “ Vị này là … ? ”

“ Đó là Trần Quản lí, hôm nay đến để tặng lễ. ”

“ Nhĩ hảo. ” Nàng nhẹ nhàng gật đầu chào.

“ Vị hôn thê của ngài quả thật là một mỹ nhân ! Đường tiên sinh quả thật là có phúc khí. ”

“ Không chỉ là phúc khí, nàng là tất cả của ta. ”

Nàng thản nhiên cười. Vụиɠ ŧяộʍ quan sát vị khách tự xưng “ Trần quản lí ” này, muốn xác định xem mình có hay không nhìn lầm.

“ Thứ lỗi ta không thể tiếp đón lâu hơn, ta phải theo bồi vị hôn thê của ta ! ”

“ Đương nhiên, đương nhiên ! Ta cũng nên cáo từ.”

Đường Hoàng đem nàng ôm vào trong nhà, ngồi xuống sofa, đem nàng ngồi ngang trên đùi mình, say đắm hôn lên những sợi tóc của nàng.

“ Em vừa rồi có điểm khẩn trương cùng hoang mang, có chuyện gì sao ? ”

“ Em … em là đến nhìn xem anh về chưa … ”

“ Nhìn ta trở về cao hứng vậy sao ? ”

“ Ân” Nàng gật đầu, sợ hãi tâm tư mình bị hắn nhìn thấu, cho nên Đường Hoàng cũng không truy vấn gì thêm, đem nàng đi dùng cơm.

Tối nay là một tối trằn trọc không yên, ban ngày gặp người đàn ông kia khiến nàng trăn trở suy nghĩ, không thể yên giấc. Hơn nữa theo những lời mà hôm trước Vũ Phàm nói, nàng tổng cảm thấy có điểm lì quái, nếu không tìm ra đáp án, thì bất an trong nàng cũng không thể tiêu tan. Nhớ rõ thúc thúc Tú Khanh mở vi tin xã [ cái này ta k biết là gì a ~ ], e rằng phải tìm họ nhờ hỗ trợ thôi.

Chính là vì sao tim nàng lại khó chịu như vậy, là điềm báo gì sao ?

-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-

Một thân váy lụa trắng, Y Nhu đứng trước gương lặng lẽ nhìn mình ! Nàng sẽ gả cho Đường Hoàng. Đây sẽ là kết cục tốt nhất. Có bao nhiêu nữ nhân ngưỡng mộ nàng khi được gả cho Đường Hoàng. Chẳng những thanh toán hết nợ nần của gia đình, nàng cùng đệ đệ cũng có thể an an ổn ổn mà sống, hẳn là nàng nên cao hứng mới đúng. Nhưng vì sao hiện tại nàng lại cảm thấy không vui ?

“ Y Nhu. Thúc thúc ta đến rồi đây. ” Phía sau Tú Khanh là một người đàn ông trung niên đang chậm rãi đi tới.

“ Thực là xin lỗi ngươi nha Y Nhu, trong ngày vui của ngươi lại đến quấy rầy như thế này. Bởi vì mấy hôm trước vội vàng xuất ngoại nên không thể ở Kim Nhật Tương điều tra cho ngươi. ” Tú Khanh vội vàng nói.

“ Không sao, thật sự đã phiền tới ngươi cùng thúc thúc. ”

“ Không có phiền, đây là kết quả điều tra. ” Nam nhân trung niên mặc dù thể trạng hơi mập mạp nhưng là thân thủ phi thường gọn gàng đem tư liệu sắp xếp đâu vào đấy đưa đến trước mặt nàng.

“ Kết quả thế nào ? ” Y Nhu vội vã hỏi, nét mặt có chút khẩn trương.

“ Công ty của phụ thân Lâm Vũ Phàm bị công ty cạnh tranh ác ý liên lụy, cả nhà Chuy Thạc Ngạn gặp phải nguy cơ tài chính, cùng với chuyện phụ thân ngươi và Cao Lăng ngân hàng, sau khi ta điều tra qua, tất cả đều là nợ những công ty, xí nghiệp khác nhau. ”

“ Phải không ? ” Chẳng lẽ là do nàng quá đa tâm ? Nàng một phen thả lỏng người. Còn tưởng là …

“ Còn có nghi vấn gì sao ? ”

“ Không có, cám ơn bác. ”

Lúc đứng lên chuẩn bị rời đi, như là nhớ ra chuyện gì, thúc thúc Tú Khanh liền quay lại nói : “ Đúng rồi ! Ta phát hiện một sự trùng hợp rất thú vị, cổ đông lớn nhất của những công ty kia đều là Đường tiên sinh, vị hôn phu của ngươi. Không có chuyện gì nữa, ta đi. ”

Một câu nói cuối cùng của đối phương đã đánh sâu vào tiềm thức, đập nát cõi lòng, khiến nàng đứng yên bất động, không thể thốt lên được lời nào. Đường Hoàng là cổ đông lớn nhất của các công ty đó ! Này … đại biểu cho cái gì ?

Sẽ không, nàng lắc đầu. Có lẽ là trùng hợp thôi, Nhưng là hồi tưởng những nam nhân đã từng gặp qua trong mấy năm nay, Vũ Phàm cùng gia đình sang Mỹ, Thạc Ngạn vì gia đình gặp vướng mắc tài chính mà cưới nữ nhân khác, từng nam nhân một thời có ý theo đuổi nàng, hết thảy đều không hiểu lí do vì sao rời đi, chẳng lẽ là …

Hô hấp trở nên dồn dập, thân mình khẽ run lên từng đợt, miệng mấp máy nhưng không thốt được lên một lời. Trong nhà đột nhiên gặp biến cố, chẳng lẽ cũng là kiệt tác của Đường Hoàng ? Nàng thực không dám nghĩ thêm gì nữa, trái tim như bị một sợi dây vô hình siết chặt lại, khó chịu, đau đớn, cùng xót xa khiến nàng nhất thời không suy nghĩ được gì.

“ Y Nhu ! Ngươi sao vậy ? ” Tú Khanh nhìn thấy sự bất thường của nàng, vội vã hỏi.

Cửa đột nhiên mở ra, Đường Hoàng một thân hắc sắc y phục có viền vàng yến vĩ xuất hiện trước cửa. Khí thế có điểm giống với quý tộc ngày xưa. Khi hắn tiến đến khoác voan cô dâu lên tai nàng, trong mắt có điểm kinh diễm, không dám tin vào mắt. Dáng vẻ xinh đẹp, diễm lệ của làng một lần nữa mê hoặc hắn chấp khởi tay đậu một nụ hôn nồng thắm lên môi nàng, Từ tối nay, nàng chính thức trở thành người của hắn, vì ngày này, hắn đã chờ đợi suốt ba năm.

Thêm Bình Luận